Hôm nay cũng trùng hợp thật, hầu hết cảnh An Thư phải quay đều là cảnh đóng cặp với Thanh Thanh.
Đang ngồi nghiên cứu kịch bản dưới bóng cây râm mát, bên tai bỗng truyền tới một âm thanh kì quái...
"Ôi, đây chẳng phải là Đại minh tinh của chúng ta sao? An Thư, giờ cô nổi tiếng rồi, hot đến độ tất cả mọi người đều biết đến cô rồi đấy! Ha ha, biết mấy chuyện xấu xa mà cô làm! Cô cũng thật vô liêm sỉ, xảy ra chuyện như thế mà vẫn dám vác mặt tới trường quay!" Thanh Thanh rõ ràng là đang cười trên nỗi đau của người khác.
Chỉ cần An Thư biến khỏi đoàn làm phim, cô ta có thể thừa cơ thay thế vị trí của An Thư, có thể đóng cặp với anh Jason rồi!
An Thư cắn môi, thân thể khẽ run, vẻ mặt khó xử nhưng vẫn im lặng.
Thanh Thanh thấy vậy càng đắc ý, chậc một tiếng rồi chạy theo Jason:"Anh Jason à, loại người này anh phải tránh xa ra! Nếu không danh tiếng của anh sẽ bị cô ta làm hỏng mất! Cô ta hại anh mất bao nhiêu fan rồi còn gì!"
Thanh Thanh áp sát tới còn mang theo mùi nước hoa gay mũi, gân trên trán Jason giật giật, gã muốn phát cáu nhưng nghĩ tới lời cảnh cáo của An Thư nên đành hít sâu miễn cưỡng chịu đựng.
Thanh Thanh thấy Jason ngó lơ mình, chỉ nghĩ là anh ta đang khó chịu vì vướng phải chuyện của An Thư, lại càng áp sát tới an ủi: "Anh Jason, anh cứ yên tâm đi, đoàn làm phim sớm hay muộn cũng sẽ đá An Thư thôi!"
"Cô ồn quá đấy." Jason kiềm chế hết sức mới thay tất cả ngôn từ chửi mắng của mình thành bốn từ này.
"Xin lỗi anh Jason, em không làm phiền anh nghỉ ngơi nữa." Thanh Thanh ấm ức bỏ đi.
Cô ta bất mãn vì Jason vẫn giữ thái độ lạnh nhạt với mình, nhưng nghĩ một hồi cô ta lại thấy yên tâm, dù sao đợi cô ta lấy được vai nữ thứ thì sẽ có cơ hội ở chung với anh Jason ngay thôi.
Cứ nghĩ tới mấy cảnh thân mật kia là cô ta lại không kiềm chế được sự kích động của mình.
Nhớ tới thì, tại sao hôm nay đạo diễn còn bắt cô ta tới quay cảnh tiếp theo với An Thư làm gì, thật đúng là lãng phí thời gian!
Có điều, cảnh quay ngày hôm nay cô ta cũng rất thích, có một cảnh cô ta sẽ tát An Thư.
Hứ, tới lúc đó nhất định phải cho mày biết mặt!
"Đạo diễn, em thấy cảnh này nếu tát thật thì hiệu quả sẽ tốt hơn, anh có thấy vậy không?" Hiếm lắm mới có dịp một người không hề chuyên tâm đóng phim như Thanh Thanh lại chủ động chạy tới nói chuyện với đạo diễn như vậy.
Làm gì có chuyện Giang Hùng không biết cô ta đang nghĩ gì, ông trầm giọng nói: "Chủ yếu vẫn là dựa vào góc quay thôi, nhiều nhất chỉ cần xượt qua mặt một chút là được rồi!"
"Em biết rồi!" Thanh Thanh miệng thì nói thế nhưng hoàn toàn không có ý định nghe theo, cô ta định sẽ tát thật, hơn nữa còn phải tát vài cái, để con khốn kia nếm mùi khổ sở mới được.
Dù sao loại chuyện "lấy việc công trả thù riêng" thế này cũng không phải là lần đầu cô ta làm, chưa lần nào cô ta sẩy tay cả.
Sau khi các bộ phận đã chuẩn bị sẵn sằng, bắt đầu bấm máy.
Trong cảnh này, Thanh Vân chỉ vừa mới nhập cung, dùng tên giả là Ngọc Tâm, vẫn chỉ là một cung nữ nhỏ bé, vì hoàng đế để ý tới nàng nên rước lấy sự ghen ghét của Hiền phi, ả ta liền gọi nàng tới tẩm cung gây khó dễ cho nàng.
"Tiện nhân vô liêm sỉ, không ngờ ngươi còn dám quyến rũ hoàng thượng trước mắt bản cung!" Hiền phi nói rồi, giương tay tát mạnh một cái.
Đúng lúc Thanh Thanh ra tay, đôi đồng tử của An Thư thu lại, cơ thể hơi run lên, cô khéo léo tránh camera, né được bàn tay của Thanh Thanh, nhưng cơ thể cô như bị đẩy mạnh, chật vật ngã xuống đất, sau đó "Phụt" một búng máu được nhổ ra.
"An Thư......." Giang Hùng giật mình, tất cả nhân viên công tác cũng bị cảnh này dọa sợ, mọi người túm tít vây lại.
"Thanh Thanh, cô mới quay phim ngày đầu tiên đấy à? Sao ngay đến cả sức mình cô cũng không khống chế được hả?" Thường ngày, tính khí của Giang Hùng rất tốt, đây là lần đầu tiên ông tức giận như vậy.
Chuyện ngoài trường quay, ông không thể can thiệp, nhưng nếu trong phạm vị của ông mà làm ra mấy chuyện này, ông tuyệt đối sẽ không tha thứ!
"Tôi...." Thanh Thanh cũng giật mình, vừa xong quả thật cô ta có cố tình dùng sức thật, nhưng tuyệt đối không thể đến mức có thể khiến An Thư ngã thổ huyết thế kia, hơn nữa vừa rồi cô ta rõ ràng thấy An Thu có hơi tránh đi, cô ta căn bản không hề chạm được vào cô, nên chỉ biết è cổ ra kêu oan: "Tôi chỉ tát nhẹ cô ta một cái thôi, vốn không hề dùng sức! Cô ta giả vờ đấy!"
Tiếc rằng trong giới Thanh Thanh có quá nhiều tai tiếng, chuyện thế này lại làm không ít, thêm việc cô ta vẫn luôn chống đối An Thư, vậy nên lúc này không ai tin cô ta cả.
"Đạo diễn, em không sao, chỉ hơi rách môi một chút thôi, ngậm đá một lát là được ấy mà. Chị Thanh Thanh chắc chỉ muốn hiệu quả quay tốt hơn nên mới vậy, ngài đừng giận nữa...." An Thư tuy chịu ấm ức nhưng vẫn cố chống đỡ, trông ẩn nhẫn lại hiểu chuyện.
Thấy vẻ mặt ấy, không chỉ đạo diễn mà những người khác cũng cảm thấy đồng tình với cô.
Jason ở bên cạnh nhìn, khóe miệng giật giật, suýt chút nữa thì bị lừa.
Cái con bé chết tiệt này, giả bộ làm Tiểu Bạch hoa cũng giống ghê...
Thanh Thanh thấy dáng vẻ mảnh mai của cô, nhất thời bão nổ: "An Thư, mày còn giả bộ! Rõ ràng là mày cố ý! Là mày tự cắn rách môi mình! Có phải mày đã ngậm bao máu trong miệng từ trước rồi đúng không!"
"Thanh Thanh, cô đủ rồi đấy!" Giang Hùng khiển trách.
Tiểu trợ lí bên cạnh Thanh Thanh sợ to chuyện vội vàng kéo cô ta khuyên nhủ: "Chị Thanh Thanh, thôi bỏ đi! Chị đừng chọc đạo diễn nổi giận nữa! Dù sao trong chuyện này chúng ta cũng có phần sai mà..."
Cô ta hiển nhiên cũng cho rằng Thanh Thanh cố ý đánh thật, chuyện thế này cô ta thấy quá nhiều rồi.
Thanh Thanh trở tay tát vào mặt tiểu trợ lí: "Cút! Từ khi nào tới lượt cô chỉ huy tôi làm việc hả!"
Tiểu trợ lí bị đánh ngã xuống đất, miệng chảy máu giống y An Thư.
Tất cả nhân viên trong đoàn, đặc biệt là là những người có địa vị không cao giống như cô trợ lý đều vội vàng chạy tới đỡ cô dậy, họ nhìn Thanh Thanh với ánh mắt vô cùng chán ghét.
Tuy đời tư của An Thư có lung tung, nhưng cô chưa bao giờ làm ảnh hưởng đến người khác, hơn nữa lúc quay phim cũng rất chuyên nghiệp, nhưng còn Thanh Thanh thì sao, chỉ là một con đàn bà đanh đá!
Đây là lần đầu Thanh Thanh bị đổ oan, thấy mọi người đều không tin cô ta, mặt cô ta tái mét, có cảm giác chỉ chút nữa thôi là ngất xỉu.
Vào lúc cô ta mất không chế muốn liều lĩnh xông lên cào xé An Thư, bỗng có người tiến tới tóm lấy cổ tay cô ta.....
"Thanh Thanh, em cũng thật là, chị biết em muốn diễn tử tế cho đạo diễn mở rộng tầm mắt, nhưng cũng không cần quá nghiêm túc như vậy, người biết thì nói em chuyên nghiệp, kẻ không biết thì nghĩ em thế nào đây?"
Người vừa tiến tới nói là Ninh Tuyết.
Hôm nay, Ninh Tuyết không có cảnh quay, vốn dĩ cô ta không cần tới, nhưng để thấy bộ dạng đen đủi của An Thư nên cô ta vẫn đến, không ngờ, sau khi tới đây lại thấy cảnh này......
Thanh Thanh rốt cuộc đang làm gì vậy?
Ván bài tốt như thế, sao lại bị cô ta đánh thành ra thế này?
Thấy mọi người đều đang chán ghét Thanh Thanh cực độ mà đồng tình với An Thư, Ninh Tuyết vội chạy tới giải vây.
Thanh Thanh vừa nhìn thấy Ninh Tuyết như nhìn thấy người thân, cô ta lập tức khóc lóc kiện cáo, "Chị Ninh Tuyết , con khốn đó đổ oan cho em!"
Ninh Tuyết sợ cô ta lại nói năng linh tinh khiến mọi người ghét bỏ, nên tóm cô ta vào một góc: "Sao em vẫn không kiểm soát được cơn giận của mình thế? Sớm muộn gì An Thư cũng sẽ bị đuổi đi, giờ em chọc vào cô ta làm gì?"
Thanh Thanh thở gấp đáp, "Mới đầu đúng là em có nghĩ sẽ dạy dỗ nó một trận, nhưng em còn chưa động vào nó, nó đã tự mình tránh, lại còn bày ra bộ dạng bị em đánh đến thổ huyết!"
Ninh Tuyết thấy An Thư phía đối diện đang được đạo diễn không ngừng an ủi, nhưng vẫn tỏ ra độ lượng, cô ta lập tức nhìn ra cô định giở trò gì, vội nghĩ cách cứu cánh: "Thanh Thanh, chỉ mình chị tin em cũng vô dụng, vấn đề là mọi người đều không tin, tình huống lúc này em không giải thích rõ được đâu, cách tốt nhất là em lập tức đi xin lỗi An Thư đi....."
Thanh Thanh vừa nghe thấy vậy liền nổi giận: "Gì cơ? Bảo em đi xin lỗi! Em không đi! Chị Ninh Tuyết, sao chị có thể đứng về phía cô ta, nói giúp cô ta như vậy!"