Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 117: Ấn mới


Thời điểm hai mũi kiếm va vào nhau, Linh Vương thất thần trong thoáng chốc.

Cánh tay cầm kiếm của y hơi cong lên như thể đang có dấu hiệu buông lỏng. Trong khoảnh khắc buông lỏng ấy, phần thuộc về Ô Hành Tuyết trên người Linh Vương trỗi dậy.

Y nhìn đăm đăm vào tia lửa tung toé từ mũi kiếm rồi mấp máy miệng, nhỏ giọng thốt, “Tiêu…”

Thiên Túc sững người.

Bên trong dòng rối loạn, từ trước đến giờ Linh Vương đều xưng với y là “Thiên Túc”, “Thiên Túc đại nhân”, chỉ những khi phần thuộc về Ô Hành Tuyết trỗi dậy và nảy sinh nghi ngờ với dòng rối loạn này thì mới nhắc đến tên y. Song lần nào cũng chỉ gọi vỏn vẹn một chữ “Tiêu”, đoạn ngẩn người chút đỉnh rồi điều chỉnh lại lời mình.

Đến lúc đó có thể biết ngay, phần bị chịu ảnh hưởng của Thiên đạo Linh đài đã đoạt lại thế thượng phong.

Còn hiện tại thì sao?

Kiếm khí sắc bén bao quanh người Thiên Túc hơi dịu lại trong giây lát, đôi mắt y quan sát tấm mặt nạ vân bạc kia và chờ câu tiếp theo.

Thế nhưng Linh Vương im lặng một hồi, đôi mắt phía sau tấm mặt nạ khép lại rồi mở ra. Cả cơ thể y rung lên nhè nhẹ.

Rung động đó truyền tới đầu mũi kiếm.

Thiên Túc nhíu mày, trong lòng dấy lên linh cảm không lành.

Quả vậy, tiếp đó Linh Vương đã cất giọng, “Không phải lốc xoáy sát khí đang chấn động liên hồi đấy à, sao ngươi không đến trấn thủ tại Nam Song Hạ mà ở đây làm gì?”

Cái tên chỉ thốt lên được một chữ đầu chứ không tiếp tục. Điều này chứng tỏ lúc này đây, Linh Vương vẫn đang chịu ảnh hưởng chặt chẽ từ Thiên đạo Linh đài, kín kẽ gần như không một khe hở.

Thiên Túc trầm giọng trả lời, “Việc có ưu tiên khác nhau.”

“Ưu tiên khác nhau,” Linh Vương lặp lại lời này rồi nói tiếp, “nhưng chẳng phải lốc xoáy sát khí chấn động chính là ưu tiên hàng đầu hay sao? Nếu không có người trấn thủ, toàn bộ Tiên Đô sẽ chẳng được an toàn. Mà một khi Tiên Đô bất ổn, lâm vào cảnh đổ sụp không ai hỗ trợ, thì chính những bá tánh trong nhân gian bên dưới chín tầng mây là người phải gánh chịu tai hoạ, chẳng phải từ trước đến giờ đây là điều ngươi bận tâm đ ến nhất hay sao?”

Ánh mắt Thiên Túc loé lên.

Đó là thời khắc khiến cho người ta cảm thấy rối bời khôn kể. Ấy chính vì những lời kia đích thực đều là những lời Ô Hành Tuyết từng nói qua khi còn là Linh Vương.

Giờ đây ở bên trên dòng rối loạn, dưới ảnh hưởng của Thiên đạo Linh đài, trong khung cảnh đổi thay và giọng điệu khác biệt, cùng một lời nói ấy đã mang hàm ý hoàn toàn sai lệch.

Lời kia như bị bọc trong một lớp màng mờ, do vô tình hay hữu ý.

Nếu kết quả sau cùng thất bại, hiện thế phải bị diệt vong và để lại sự tồn tại của dòng rối loạn này, thế thì hết thảy những lời tỉ tê vui cười của ngày xưa cũng sẽ theo đó mà biến mất, chỉ còn những câu nói đã bị che lấp và thay đổi ý nghĩa như trên mà thôi.

Thiên Túc ngước nhìn thoáng qua Linh đài bên trên chín tầng mây bằng ánh mắt thấm đẫm sự căm ghét. Rồi y dời mắt nhìn qua mặt nạ của Linh Vương và nói, “Ngươi đã từng suy xét xem vì sao hiện tại lốc xoáy sát khí chấn động liên hồi, mà cùng thời điểm ngươi lại nhận được thiên chiếu hay chưa?”

Linh Vương lặng thinh không trả lời.

Ngón tay đặt trên kiếm của y cử động. Ngay lập tức, cả thanh kiếm chấn động lên theo giống như có một phần thân thể y đang vùng vẫy kháng cự.

Thiên Túc hạ tầm mắt mình trên tay y.

“Ta biết ngươi tính nói gì, ngươi tính nói với ta —” Linh Vương thoáng dừng giây lát mới nhỏ giọng, “Nơi đây là giả.”

Thiên Túc ngước mắt lên tức thì.

Khoảng sửng sốt đó chỉ trôi qua trong một chớp mắt ngắn ngủi, nhưng đã đủ để tạo thành khoảng trống dưới sự hiện diện của một người với năng lực quá mạnh mẽ và uy lực khủng khiếp.  

Chỉ kịp thấy Linh Vương nhấc cánh tay, thanh trường kiếm đột ngột biến mất ngay lập tức rồi loáng cái đã đảo chiều. Nó hướng thẳng lên đẩy ngược kiếm khí của Thiên Túc, đoạn cắm thẳng qua không gian với sức mạnh đủ để chẻ núi tách biển.

Bóng kiếm bọc trong ánh sáng rực rỡ lao xuống từ trên không, xé gió gầm vang như tiếng ưng thần tru thét.

“Thiên Túc cẩn thận bên trên!!!”

Phương Trữ hét lên thất thanh!

Ban nãy hắn bị sức ép từ đợt va chạm giữa Linh Vương và Thiên Túc đánh mạnh vào khiến linh phách chấn động, có thể nói lâm vào khốn đốn. Dù vậy, hắn không cách nào trốn thoát khỏi sức ép vô hình đang trói chặt mình từ Linh Vương. Nhất thời không hỗ trợ được gì, hắn chỉ có thể hò hét bằng miệng ở bên cạnh.

Hắn giương mắt nhìn bóng kiếm mang linh quang đang chém thẳng xuống mà Thiên Túc chẳng hề xuất chiêu đối kháng. Trông cứ như thể không nhìn thấy bóng kiếm kia, y quay người ra sau…

Phương Trữ gần như tắt thở.

Song hắn đã nhận ra chỉ ngay trong tích tắc sau đó. Khi bóng kiếm sáng rực kia chạm vào Thiên Túc thì lập tức bị ép hiện nguyên hình — đó chỉ là một chiêu ảo.

Ngay lúc bóng kiếm hạ xuống, thân thể Linh Vương tức khắc tan biến rồi ngưng tụ thành hình sau lưng Thiên Túc. Khí kình tràn trề quanh ngón tay cầm kiếm.

Nếu vừa nãy Thiên Túc nghe theo lời cảnh báo của Phương Trữ mà vươn tay cản lại chiêu kiếm đó, thì đã hoàn toàn để lộ điểm yếu sau lưng và tuyệt nhiên không có cơ hội chống trả.

May thay, y đã không làm vậy.

Thiên Túc xoay người lại vừa kịp lúc!

May quá…

Phương Trữ nhìn sang đó, tim đập mạnh đến mức muốn vọt ra ngoài. Hắn thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vậy mà một hơi này còn chưa thở ra hết, đồng tử hắn đã đột ngột co rút lại!

Bả vai hắn vừa bị chộp một phát, giọng nói nhàn nhạt của Linh Vương vang lên bên tai, “Đừng hóng hớt nữa, đến lúc phải đi rồi.”

Linh phách Phương Trữ thiếu điều bay khỏi người!

Bấy giờ hắn mới bất ngờ nhận ra, Linh Vương phóng đến sau lưng Thiên Túc cũng chỉ là một chiêu giả, còn Linh Vương thật đang ở bên cạnh hắn đây.

Những chiêu thức ảo kèm với thân thể và bóng kiếm không cách nào phân biệt thật hay giả nối tiếp nhau này chỉ diễn ra trong một tích tắc. Nó nhanh đến mức không cho người ta có cơ hội phản ứng.

Thế nhưng khí kình và sức mạnh từ những chiêu thức giả đó đều là hàng thật giá thật, bằng không chắc chắn không thể đánh lừa được Thiên Túc.

Việc tách mình ra thành ba phần chỉ trong tích tắc như vậy sẽ gây ra hao tổn linh thần cực kỳ nặng nề với bất kỳ một tà ma hay gia chủ tiên môn ở nhân gian nào.

Thế mà với Linh Vương, nó nhẹ nhàng như cát bụi.

Song Phương Trữ chẳng có thời gian ngẫm kỹ chuyện này.

Hắn chỉ kịp nhìn thấy từ vị trí xuất hiện ảo ảnh của Linh Vương, một chiêu kiếm đi kèm với sấm sét đánh rền vang vọng khắp nơi. Cả một miền sơn dã xung quanh hắn rung lắc dữ dội, vách đá nổ tung rồi đổ sụp.

Và bóng dáng Thiên Túc đã chìm trong đất bụi.

Hết rồi.

Có thể nhìn thấu chiêu giả đầu tiên đã khó, đến chiêu thứ hai e rằng Thiên Túc không thể tránh khỏi.

Phương Trữ đang bị Linh Vương kéo sang “hiện thế” mà trên người toát hết mồ hôi hột.

Tuy nhiên, ngay lúc họ xoay người rời đi, tia sáng lạnh lẽo loé lên. Thiên Túc vốn dĩ nên bị giam giữ bên trong ánh điện sấm sét đang hiên ngang chắn kiếm ngang người, đứng cản ngay trước mặt bọn họ.

Linh Vương sượng người.

Thiên Túc cất giọng trầm thấp, “Chiêu thức giả không thể lừa được ta.”

Nhịp tim một đời của Phương Trữ dồn hết cả vào thời điểm này, trước những chuyển biến nhanh tới chóng mặt.

Hắn nghe thấy Linh Vương thở dài, rồi cất giọng nhỏ nhẹ đến mức gần như không ai nghe, “Ngươi… nếu chiêu giả không thể lừa được ngươi, thì phải ra tay thật vậy.”

Lời vừa thốt, bên cạnh Phương Trữ đã không bóng người.

Cuồng phong thình lình nổi lên, quật mạnh đến mức Phương Trữ không đứng vững nổi mà phải lăn lộn một vòng, gồng mình dựng kết giới ngăn cản, song vẫn nứt ra vô vàn những vết thương chi chít.

Hắn đau đớn rên lên thành tiếng, khuỵu một chân quỳ sụm trên mặt đất.

Đến khi ngẩng đầu lên, hắn chỉ còn thấy ánh sáng chói loá như tuyết trắng che kín tầm mắt, bên tai vẳng lên hai tiếng kiếm đang giao đấu. Lúc ánh sáng trắng dần dần dịu xuống, hắn vừa kịp trông thấy hai luồng ánh kiếm mãnh liệt phóng tới.

Rốt cuộc đời này, hắn đã được chứng kiến như thế nào gọi là chiêu kiếm chẻ núi tách biển.

***

Nói cho cùng, Thiên Túc dòng rối loạn chỉ là bản thể gốc của Tiêu Phục Huyên đính cùng một mảnh linh. Chỉ bằng một mảnh linh mà đọ cùng chiêu kiếm chân chính của Linh Vương thì tuyệt nhiên bất khả thi.

Vì vậy, khi cản lại mũi kiếm đó, y đã bị sức ép từ kiếm đẩy người băng về phía sau mấy trăm dặm.

Vừa phút trước, họ đang ở một nơi nào đó khu ngoại thành, mà tích tắc liền sau đã bị đẩy đến miệt núi thênh thang.

Phía sau lưng là sơn cước ngút ngàn và non cao vời vợi, vốn dĩ Thiên Túc định vòng qua vách núi đá cheo leo nhô ra ngoài hòng dùng nó cản lại chiêu kiếm kia. Song đến lúc sắp vòng qua rồi, y loáng thoáng nghe được tiếng người bên sườn núi.

Thiên Túc giật mình, liếc mắt nhìn sang.

Đấy là ánh đèn soi sáng mười hai dặm núi uốn quanh theo hình rồng từ sâu trong lòng núi hướng lên xa tít tận chân trời. Bên trong đấy có thể thấp thoáng trông thấy rượu trà cờ phướn quyện vào tiếng người nhộn nhịp, hết thảy đang hoà mình trong gió.

Bọn họ lùi bước ra mấy trăm dặm, ấy thế mà dừng chân tại phố núi Lạc Hoa.

Nếu muốn dùng dãy núi này để chặn chiêu kiếm kia, chắc chắn phần đất đá do núi lở sẽ rơi thẳng xuống phố núi, dẫn đến một thảm hoạ không duyên cớ khác.

Thiên Túc lập tức chững người, thay đổi kế hoạch ngay giữa không trung. Y dùng một mảnh linh phách mình nghênh đón trực diện chiêu kiếm của Linh Vương.

Kiếm khí lao tới chẳng vướng một chướng ngại. Ngay khoảnh khắc va chạm, sấm rền vang dội tại chín tầng mây từ phía chân trời. Mây mù trong bán kính mấy trăm dặm bị hút vào kịch liệt, xoáy mạnh quanh khu vực ấy và hình thành một cơn lốc mây khổng lồ phủ kín đất trời.

Ngay đến Linh Vương cũng không ngờ rằng người kia dám đón thẳng một kiếm như vậy.

“Không phải ngươi nói toàn bộ thế gian này là giả ư?” Linh Vương hỏi. “Ngươi cho rằng nơi đây mới là dòng rối loạn, mọi thứ trong này đều là ảo cảnh. Nếu đây đã là ảo cảnh thì cớ gì ngươi còn e dè, sợ liên luỵ đến phố núi Lạc Hoa đến mức phải trực tiếp đón nhận chiêu kiếm này?!”

Lốc mây cuồn cuộn một màu trắng xoá, tất cả đều là sương mù ẩm ướt lạnh lẽo.

Giọng Thiên Túc len lỏi trong khói sương, y nói, “Vì có người sinh ra tại đây rồi sau đó phải tận mắt chứng kiến nơi này bị cháy trụi thành đất cặn tro tàn.”

Y không muốn đến khi người ấy tìm đến đây sẽ phải một lần nữa chứng kiến khung cảnh ánh đèn phố núi tàn lụi, dẫu ấy chỉ là dòng rối loạn đi nữa.

Đất cặn…

Tro tàn…

Một thứ gì đó nảy nhịp mạnh mẽ trong thân thể Linh Vương.

Có một phút chốc, y dường như thấy mình chao đảo, tưởng chừng như đang kết nối huyết mạch với một người nào đó. Cảm giác ấy cực kỳ quái dị, giống như y vốn bị vùi trong một cái lồ ng rộng lớn, rồi đột ngột cái lồ ng nứt ra một đường, để lọt cơn gió rét buốt luồng vào bên trong.

Một ít hình ảnh mờ nhạt hiện lên trước mắt y.

Ấy là vùng núi mịt mù lửa lớn ngút trời, lửa nhấn chìm hết thảy mọi thứ xa gần chân trời trong một màu đỏ thẫm. Còn y, y đứng giữa biển lửa, chứng kiến tất cả những nhộn nhịp tàn lụi thành đất hoang cằn cỗi.

Sau đó, y rút kiếm tách linh…

***

Ngay lúc đó, Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết xông vào dòng rối loạn và bị kéo vào giữa một cơn lốc mây mù trắng xoá.

Chỉ một tích tắc mà dường như bị kéo dài không điểm kết…

Cũng ngay thời điểm đó, mảnh linh của Thiên Túc chấn động kịch liệt rồi vỡ nát dưới sức mạnh của kiếm khí, thân xác bản thể rỗng không rơi thẳng xuống dưới.

Tiêu Phục Huyên trong cơn lốc mây mù nhướn mắt.

Thân xác bản thể và thân rối cùng chìm vào kiếm khí sáng rực tỏ vàng, khi hai thân xác chạm vào nhau, thân rối tan biến hoàn toàn trong màn sương. 

Nếu tính theo thời gian của hiện thế, sau tròn hai lăm năm, Thiên Túc Tiêu Phục Huyên mới quay về bản thể của mình.

Linh Vương cũng rơi thẳng xuống từ không trung.

Người y trông như cánh diều hâu trắng tuyết, y cắm thẳng trường kiếm tiếp đất.

Thế nhưng lúc y đến cùng vị trí với Ô Hành Tuyết, nhịp đập trong thân thể y càng trở nên mãnh liệt hơn, gần như đến mức nện rõ từng cơn.

Khung cảnh lửa rực mênh mông khắp phố núi Lạc Hoa lại trỗi lên trong đầu y một lần nữa, đồng thời cũng kéo theo khoảnh khắc vung kiếm xẻ đôi linh phách. Ngọn lửa lớn cháy hừng hực quanh thân và cảm giác đau đớn khi tách linh phách cùng dâng trào cuồn cuộn như đỉnh sóng cao nhất trên biển Vô Đoan, rồi đổ ụp xuống nhấn chìm y vào trong.

Khoảnh khắc đó, dường như Linh Vương và Ô Hành Tuyết dung hoà vào nhau. Tưởng chừng họ đang cùng nhớ về một sự việc, đang san sẻ cùng một nhịp thở khẽ khàng nhưng gấp gáp, cơ thể họ đều gồng chặt như cánh cung, và gương mặt trắng bệch không một cắt máu.

Khi nỗi đau đớn cùng cực lúc phân tách linh phách ồ ạt đổ tới, thân thể Ô Hành Tuyết hơi lung lay nhè nhẹ. Chàng khuỵu một gối chống quỳ trên mặt đất giống trong biển lửa ở Lạc Hoa Đài năm xưa.

Tiêu Phục Huyên nghe thấy âm thanh đè nén ấy liền bất chợt chém xuyên màn sương mù dày đặc. Vừa thoáng trông thấy tình trạng của Ô Hành Tuyết, y đã sa sầm sắc mặt, vươn tay ôm lấy người vừa ngã khuỵu và nhỏ giọng, “Sao lại thế này…”

Vừa dứt lời, y sững cả người.

Vì lúc đó, y phát hiện ở bên cổ Ô Hành Tuyết xuất hiện một vết thương mới, đây ắt là vết thương vừa mới bị, máu từ miệng vết thương còn đang chảy dọc theo xương cổ thấm ướt cổ áo, nhuộm thành một màu đỏ tươi.

Vết thương mới không chỉ là một vết thương đơn thuần mà do cố ý tạo thành, nó còn mang hình dạng một loại ấn chú. Tiêu Phục Huyên chỉ nhìn sơ qua đã nhận ra ngay lập tức…

Đó là ấn thờ.

Trước đây khi vẫn còn là tiên, Ô Hành Tuyết có dấu ấn mang danh tự “Chiêu” trời ban trên cổ. Trong lúc chàng chẳng hề hay biết, ấn thờ đó đã nối với Linh Vương của dòng rối loạn nhằm cung cấp nguồn linh lực dồi dào không ngừng nghỉ cho y.

Sau đó chàng đoạ thành tà ma, ấn danh tự “Chiêu” tan biến, sự liên kết giữa hai bên cũng theo đó mà chấm dứt.

Thế mà hiện tại trên cổ chàng lại trực tiếp xuất hiện một ấn thờ mới.

Ấn thờ được hình thành từ máu có tác dụng vô cùng nặng nề. Với ấn thờ mới này, chàng đã nối liền liên kết giữa bản thân mình với Linh Vương của dòng rối loạn một lần nữa.



Thảo nào Linh Vương vẫn luôn chịu ảnh hưởng vô cùng chặt chẽ của Thiên đạo lại bất ngờ có dấu hiệu lơi lỏng.

Thảo nào Ô Hành Tuyết và Linh Vương lại cùng nhớ về những chuyện trong quá khứ, đón nhận nỗi đau đớn đã từng gánh chịu trước đây…

“Ô Hành Tuyết! Ngươi…” Tiêu Phục Huyên cất giọng nghẹn ngào, đang định chữa trị cho vết thương lành lại, song bị người đang khuỵu gối nắm lấy cánh tay.

Ô Hành Tuyết siết tay thật chặt đến mức khớp xương cũng trắng bệch cả ra. Vậy mà chàng gắng mấp máy đôi môi bợt bạt tái mét của mình để thốt một câu khẽ khàng đến mức gần như không thành tiếng, “Tiêu Phục Huyên, hãy tin ta.”

❄︎

Lời tác giả:

Viết tới hai lần chậm quá, để mọi người đợi lâu