Cảm giác đột ngột dứt khỏi hồi ức không dễ chịu cho lắm.
Vừa hoàn hồn lại, Ô Hành Tuyết hãy còn nghe bao tiếng lộn xộn vang vọng bên tai.
Chàng nghe giọng Tiêu Phục Huyên nói “Ta gặp ngươi dưới nhân gian”, nghe người thuyết giảng và rao hàng giữa phố núi Lạc Hoa, và cũng nghe gió hú len lỏi trong âm thanh quỷ khóc than và tiếng chuông đánh vang trên đỉnh tháp Kinh Quan.
Thậm chí, chàng còn nghe thấy âm thanh vào thời điểm vừa chặt đứt dòng rối loạn, đó là một linh phách, sau khi được giải thoát còn nấn ná chưa rời đi và mơ hồ hỏi chàng “người là ai”.
…
Nhiều quá, nhiều quá đi mất.
Sau tất cả, những âm thanh trong ký ức kia đều tan biến, chỉ để lại một ý nghĩ độc nhất —
Đây chính là căn tháp đó.
Ngôi tháp cao dưới mật địa nhà họ Phong này chính là căn tháp người tán tu từng sống trước kia.
Ô Hành Tuyết nhìn ngôi tháp cao đang bao quanh bọn họ phía sau những tàn ảnh của thần mộc. Dưới kiếm khí càn quét mãnh liệt của Tiêu Phục Huyên, cả ngôi tháp lâm vào khung cảnh hỗn loạn, xà nhà đứt lìa đổ gãy, tinh chất bạch ngọc và cành thần mộc bị giam bên trong rơi ra và rớt đầy trên mặt đất.
Không còn mảy may vết tích của một thời dĩ vãng.
Hình dáng căn tháp đã bị chỉnh sửa, kết cấu nay hơi khác một chút, chiếc chuông cổ trên chóp cao đã mất dạng. Giờ phút này, cho dù người tán tu năm nào đứng nơi đây cũng e không thể nhận ra căn tháp.
Nói chính xác là không thể nhận ra.
Bởi trong cái kết của câu chuyện đó, toà tháp đã bị phá huỷ hoàn toàn sau khi Ô Hành Tuyết cắt đứt dòng thời gian rối loạn…
Có lẽ người tán tu kia đã hao tổn rất nhiều nguyên khí mà vẫn hoàn toàn vô vọng trong nỗ lực xoay trời chuyển đất, có lẽ người đó đã quá mệt mỏi giữa chuỗi lặp quay đầu và kháng cự, hoặc có lẽ mặt thiện của anh ta đã giành thế thượng phong…
Anh ta hạ một chú thuật, sau đó lẳng lặng nhắm mắt yên vị trong tháp và vùi thân cùng ngôi tháp vào biển lửa vô biên.
Thể theo lẽ thường, một khi đã bị phá huỷ, toà tháp đó không thể xuất hiện trở lại được nữa.
Đó là suy nghĩ của người đời, ngoại trừ Ô Hành Tuyết.
Trong mắt Ô Hành Tuyết, một toà tháp bị phá huỷ vẫn có thể xuất hiện nguyên vẹn một lần nữa mà không mảy may sứt mẻ. Nhưng không phải trong hiện thế, mà thuộc về một dòng thời không khác. Ví như năm đó, thiên chiếu đã sơ sót để lọt một dòng thời không, dẫn đến Linh Vương không tuyệt đường của nó, thì nhánh rẽ kia cùng với tất cả những người và việc bên trong nó đều sẽ tiếp tục tiến về phía trước theo thời gian.
Có thể tán tu đã không hạ chú thuật nọ, có thể toà tháp cao vẫn còn tồn tại.
Tức là hiện tại, họ đang đứng bên trong một dòng không gian bị gián đoạn.
“Thảo nào…”
Ô Hành Tuyết thì thầm.
Thảo nào ban nãy, Ninh Hoài Sam và Y Ngô Sinh nói tuổi của Phong Thù Lan không đúng lắm, đã thế họ còn chưa từng nghe đến tên nhân vật Phong Huy Minh này.
Đó là vì nơi đây không nằm trong cùng một nhánh với thế giới hiện tại, nó là một nhánh rẽ sớm bị chệch đi từ xa xưa.
***
Nhưng có là nhánh rẽ bị rối loạn đi nữa cũng sẽ có nhân quả, chứ không tạo ra những mối dây dưa không duyên cớ. Nói thế có nghĩa là cho dù toà tháp này không bị phá huỷ mà vẫn tiếp tục tồn tại, thì nó vẫn có liên kết chặt chẽ nhất với người tán tu nọ.
Vậy mà hôm nay, nó lại xuất hiện bên trong mật địa nhà họ Phong, bị nhà họ Phong kéo vào trong địa giới nhà họ.
Việc này quả thật mang nhiều ẩn ý sâu xa.
Một khả năng là nhà họ Phong có quan hệ mật thiết với người tán tu kia, nên sau khi rời khỏi hoặc chết đi, người tán tu đã để toà tháp lại cho nhà họ Phong.
Một khả năng khác, cũng là lý do khả dĩ nhất — nhà họ Phong sợ có tà thuật hay cấm thuật còn sót lại trong tháp cao với khả năng gây hại đến nhân gian, nên với tư cách là người tu hành, họ phong ấn khu vực nguy hiểm đó lại trong địa giới nhà mình, nhưng sau một thời gian trấn áp lại nảy lòng tham và muốn lợi dụng sức mạnh của thần mộc bên trong tháp để hỗ trợ tu hành.
Và một khả năng khác nữa… là vì một lý do nào đó, nhà họ Phong cần dùng toà tháp này để làm một số việc, nên mới lôi nó vào bên trong đất nhà mình.
Ô Hành Tuyết còn đang thầm suy tư, thì chợt nghe thấy tiếng kiếm chém vang lên lanh lảnh.
Thanh kiếm chữ “Miễn” xé một đường vòng cung trên không, phóng thẳng về phía Phong Huy Minh và dộng thẳng cổ hắn ta vào tường.
Gương mặt Phong Huy Minh tái mét, ánh mắt trợn trừng nhìn thân kiếm đang không ngừng rung chuyển. Hắn cũng không tính ở yên chờ chết, bèn lập tức thụt người xuống dưới để né mũi kiếm, đồng thời ngã ngửa người ra đất và chống bằng hai tay. Đoạn, hắn lật người sang một bên, toan với lấy thanh kiếm của mình.
Một tiếng đùng nổ ra, thanh kiếm chữ “Miễn” đã rút khỏi mặt tường và ghim thẳng ngay trước tay hắn không lệch một li, như thể đã sớm đoán trước được động tác của hắn. Nếu hắn duỗi tay ra trước thêm một chút xíu nữa thôi là lãnh đủ lưỡi kiếm cắm xuyên lòng bàn tay.
Phong Huy Minh thở hổn hển trong cơn bàng hoàng, quay ngược người lăn sang bên lần nữa —
Một lần nữa bị lưỡi kiếm chặn ngay trước mặt!
Hắn ráng sức mấy lần, cuối cùng cả cổ, tay chân, lẫn đỉnh đầu đều bị ánh kiếm vàng rực chặn đường chặt chẽ, hễ nhích một phân sẽ lãnh hậu quả phơi thây giữa đường.
“Ngươi —” viền mắt Phong Huy Minh muốn nứt cả ra nhưng hắn không cách nào cử động, chỉ biết siết chặt nắm tay, nghiến răng mà nói, “Thượng tiên có chuyện gì cứ nói thẳng, cần gì phải áp bức đến mức này!”
Thế rồi, giọng thâm trầm của Tiêu Phục Huyên vang lên, hỏi hắn, “Tại sao căn tháp này ở nhà ngươi?”
Ô Hành Tuyết thoạt ngỡ ngàng. Sau mới sực nhận ra, khí kình của Tiêu Phục Huyên hãy còn bao quanh trái tim chàng, người kia có thể nghe được tiếng lòng và suy nghĩ của chàng nên tất nhiên biết hết những điều chàng suy tính ban nãy.
Phong Huy Minh nổi tơ máu đỏ oạch hai mắt. “Ta không biết!”
Tròng mắt hắn đảo qua những vị trí yếu hại trên cơ thể đang bị kiếm khí giữ chặt, nói tiếp, “Ta thật sự không biết!”
Tiêu Phục Huyên lạnh lùng nói, “Ngươi biết.”
Phong Huy Minh th ở dốc mấy hồi, kinh ngạc trong giây lát rồi tiếp tục nghẹn giọng giải thích, “Làm sao ta biết được?! Lúc ta đến nhà họ Phong thì toà tháp này đã ở đây rồi! Những gì ta biết được đều do gia chủ nói cho. Lúc trước ta đã khai hết với các người rồi còn gì! Nơi này là mật địa nhà họ Phong, gia chủ nói với ta như vậy thì ta nghe như vậy thôi! Đây là mật địa nhà họ Phong, toà tháp này do nhà chúng ta xây, ta —”
Lời còn chưa dứt, Ô Hành Tuyết đã sấn đến trước mặt hắn và cúi đầu ngắt lời, “Xem ra là ngươi biết thật, suýt chút ta bị ngươi lừa mất rồi.”
Ban đầu, chàng cho rằng Tiêu Phục Huyên chỉ nói quàng để gạt Phong Huy Minh, nhưng nhanh chóng nhận ra không phải như thế, mà Phong Huy Minh quả thật có biết gì đó…
Phong Huy Minh thanh minh cho bản thân, “Hả… ta không biết, những gì ta nói đều là thật, không nói dối một chữ nào!”
Ô Hành Tuyết nói, “Thế à, thế nhưng phản ứng của ngươi không hợp lý.”
Phong Huy Minh ngạc nhiên hỏi, “Ngươi nói vậy là ý gì?”
“Nếu ngươi hoàn toàn không biết gì và tin tất cả những lời gia chủ nói, cũng đồng nghĩa ngươi thật sự cho rằng nhà họ Phong đã xây toà tháp này,” Ô Hành Tuyết chỉ sang Tiêu Phục Huyên. “Thế ban nãy khi vị này hỏi ngươi ‘tại sao toà tháp này ở nhà ngươi’, lẽ ra ngươi nên trả lời một cách hợp tình hợp lý rằng gia tộc nhà ngươi đã xây toà tháp này nên tất nhiên nó phải ở đây chứ ở đâu được nữa?”
Ô Hành Tuyết ngừng đoạn, tiếp tục nói, “Hay là… ít nhất phải tỏ vẻ thắc mắc một chút chứ.”
Ô Hành Tuyết nói rồi vén vạt áo choàng, hạ gối ngồi xuống, đôi mắt nhìn Phong Huy Minh từ trên cao, cất giọng từ tốn điềm đạm, “Thế nhưng ngươi không phản ứng như vậy, ngươi trả lời quá nhanh.”
Bởi hắn trả lời quá nhanh, nhanh đến mức gần như không hề có dấu hiệu nghi ngờ hay thắc mắc. Điều này chứng tỏ hắn biết rõ câu hỏi của Tiêu Phục Huyên, và cũng chứng tỏ hắn biết rằng… căn tháp này không nên tồn tại trong nhà họ Phong.
Phong Huy Minh đơ hết cả người, ánh mắt chòng chọc vào Ô Hành Tuyết, đôi môi hắn mím chặt tới mức ngả hẳn sang tái xám. Bởi vậy mà người hắn như được bọc trong luồng tử khí cực kỳ quái dị.
Ô Hành Tuyết hơi chau mày. Chàng suýt đã cho rằng đó chỉ là ảo giác, bèn nhìn kỹ Phong Huy Minh lần nữa và tính đưa tay ra kiểm ra rõ ngọn ngành, chợt nghe thấy giọng Tiêu Phục Huyên vang lên ngay kề bên, “Ngươi sắp chết rồi, có biết không?”
Lời này thẳng thừng quá đỗi, khiến Phong Huy Minh tức thì biến sắc.
Ngay cả Ninh Hoài Sam đi chung vào đây cũng bất ngờ, thầm thì thốt lên, “Thật sao?”
Tiêu Phục Huyên không trả lời.
Phong Huy Minh mím miệng chặt hơn nữa, đôi mắt đỏ ngầu sưng húp, nhưng không nói một tiếng nào. Thấy phản ứng hắn như vậy, Ninh Hoài Sam cũng tặc lưỡi một phát và nói, “Là thật sao! Bản thân ngươi cũng biết à? Vậy sao còn không nói tiếng nào vậy.”
“Ta có thể sống,” một hồi lâu sau, Phong Huy Minh mới cất giọng khàn khàn. “Ta đã tìm được cách rồi, ta sẽ không chết, nhà họ Phong… nhà họ Phong giờ đây không thể thiếu ta, ta sẽ không chết.”
Những lời này thốt ra quá đột ngột, Ô Hành Tuyết nghe thấy thì khẽ nhướng mày và quay sang trao đổi ánh mắt với Tiêu Phục Huyên.
Nhờ vào khí kình trong tim, Ô Hành Tuyết truyền âm sang nói rằng, “Tiêu Phục Huyên, vì sao hắn sắp chết vậy? Ta thấy tử khí trên người hắn ta thật quái dị, nhìn có vẻ không phải vì thể xác hắn có vấn đề.”
Tiêu Phục Huyên lướt nhìn Phong Huy Minh, sau đó vươn tay kiểm tra linh của hắn rồi truyền âm trả lời, “Dường như là một loại cấm thuật đổi mệnh nào đó.”
Ô Hành Tuyết: “Đổi mệnh?”
Tiêu Phục Huyên đáp Ừm và tiếp tục, “Chắc người ở đầu kia đã chết rồi.”
Ô Hành Tuyết đã hiểu ra.
Có người muốn đổi mệnh Phong Huy Minh cho một người đã chết nào đó.
Loại thuật pháp này phải được tiến hành liên tục, và có khả năng đã hoàn thành sơ bộ rồi, chính lẽ đó mà trên cơ thể Phong Huy Minh mới có thứ tử khí lởn vởn không rõ nguyên do này.
Thật ra, nếu muốn Phong Huy Minh khai thật, cách nhanh nhất là nói thẳng chuyện này ra trước mặt hắn, bởi đâu ai có thể chấp nhận chuyện mình bị tráo mệnh, hơn thế còn là phía phải hy sinh.
Quả thật có phần thương tâm…
Nhưng Ô Hành Tuyết chọn truyền âm chứ không kích động Phong Huy Minh.
Dù rằng Phong Huy Minh có nói hay không thì giờ họ cũng có thể đoan chắc tương đối…
Với địa vị của Phong Huy Minh ở nhà họ Phong, chỉ cần nhìn một lượt từ trên xuống dưới là thấy ngay, người có thể xuống tay với Phong Huy Minh chỉ có thể là vị gia chủ kia.
Vả chăng, nếu muốn thực hiện cấm thuật thì phải dùng một số thủ đoạn mờ ám không minh bạch hoặc mượn sức âm hồn hay tà vật. Theo hướng này, không khó để giải thích lý do vì sao toà tháp lại xuất hiện ở nhà họ Phong.
Ô Hành Tuyết lại tiếp tục hỏi qua truyền âm, “Ngươi có thể tìm xem hắn đổi mệnh với ai được không?”
Tiêu Phục Huyên: “Để ta thử xem.”
Ô Hành Tuyết gật đầu.
Ninh Hoài Sam đứng một bên chớp chớp đôi mắt, nhìn họ mấy lần, một dấu chấm hỏi mọc l3n đỉnh đầu. “Thưa thành chủ, sao tự dưng ngài gật đầu vậy? Có ai mới nói gì à?”
Ô Hành Tuyết: “…”
Ninh Hoài Sam: “Ta bị điếc hở?”
Hỏi rồi, cậu ta sáng mắt lên như vừa ngộ ra sự tình. “À, truyền âm…”
Ô Hành Tuyết thấy cậu ta hiểu ra rồi thì tính để mặc cậu ta một bên, bỗng thấy có người chọt vào cánh tay mình. Giọng nói đầy tủi thân của Ninh Hoài Sam vang lên, “Thành chủ ơi, ngài đừng truyền âm với một mình Thiên Túc, ngài làm vậy ta sợ lắm.”
Ô Hành Tuyết: “?”
“Ngươi sợ cái gì?” Ô Hành Tuyết vặn lại.
“Ta sợ mình mới làm chuyện ngu si gì đó nên ngài đang nghĩ xem sẽ trừng phạt ta kiểu gì.”
Chịu, đã làm bao nhiêu chuyện ngu si để đến mức có suy nghĩ này vậy.
Ô Hành Tuyết tự nói trong lòng.
Chàng vừa định nói với Ninh Hoài Sam là “Nếu ngươi muốn sợ thật thì cứ truyền âm thử đi”, ngờ đâu chưa kịp mở miệng đã thấy khí kình quanh tim mình chợt thít lại, khẽ khàng như một cái véo nhẹ và hoàn toàn dời đi sự chú ý của chàng.
Ô Hành Tuyết quay đầu nhìn sang Tiêu Phục Huyên, nghe được giọng nói của Thiên Túc thượng tiên vọng ra từ trong tim, “Ta tìm ra rồi.”
Ô Hành Tuyết tuyệt nhiên ngó lơ Ninh Hoài Sam, hỏi, “Đổi cho ai thế?”
“Không biết là ai, nhưng ở ngay bên dưới tháp,” Tiêu Phục Huyên nói, đoạn phất tay lên thu thanh kiếm chữ “Miễn” trở về, tiếp đó chống thẳng mũi kiếm xuống mặt đất, giữ chuôi kiếm trong một tay và ấn mạnh xuống —
Hàng ngàn hàng vạn vết rạn gãy ra trên nền đá lạnh dưới chân, lấy mũi kiếm làm tâm và tràn khắp bốn phương tám hướng với tốc độ nhanh như cắt.
Ngay thời điểm mặt đất sụp đổ, Phong Huy Minh rốt cuộc cũng phải gào lên, “Không! Đừng mở ra —”
Khoảnh khắc đó, hắn mặc kệ hết thảy sự đe doạ của kiếm khí đặng đưa tay lên che mắt mình lại. Hắn nhắm nghiền hai mắt, thậm chí phong bế cả thính giác, thâm tâm hắn không muốn nhìn thấy thứ bên dưới toà tháp cao.
Bởi vì thời điểm hắn trông thấy cũng chính là thời điểm hắn bắt buộc thải thừa nhận rằng bản thân rốt cuộc chỉ là một con cờ thế mạng phải hy sinh mà thôi.
***
Nền đất chỉ đổ sụp một tấc đã bất chợt dừng lại.
Lập tức, có vô số sợi xích bạc lóng lánh vút tới, móc vào từng kẽ nứt và trồi ra ở một khe hở khác, dậy lên tiếng kim loại va chạm với ngọc đá rền vang.
Chỉ trong loáng mắt, đám xích đó đã móc lại với nhau tạo thành một tấm lưới khổng lồ, siết chặt lấy nền đất vỡ vụn và giữ cho nó không đổ sụp xuống dưới.
Là ai?!
Ô Hành Tuyết ngoái đầu nhìn về điểm bắt đầu của những sợi xích.
Phía bên ngoài cổng vòm của căn tháp vẫn còn lấp loáng ánh sáng sót lại từ sấm chớp huyền lôi, một bóng người đang đứng ngay ngoài cổng, tay giữ chặt đầu kia của những sợi xích.
Người đó trông dáng vẻ còn đang trạc tuổi thanh xuân với vóc người hiên ngang. Đa phần người trong tiên môn đều có khí phách như vậy nên cũng không bất ngờ cho lắm. Ngặt nỗi, bên dưới ánh sáng ngọn đuốc, gương mặt người đó trông tiều tuỵ khôn cùng, hai bên khoé môi hằn vết nhăn sâu hóp.
Giọng nói và tướng mạo của người tu hành khó mà thay đổi, có sống qua trăm năm cũng chẳng đến mức phải trở nên như vậy. Có lẽ người đàn ông này đã sống rất, rất lâu rồi, vì nếp nhăn bên môi trĩu nặng đã phủ thêm đôi phần cay nghiệt độc địa trên gương mặt ông ta.
Người đàn ông lia mắt nhìn một vòng quanh căn tháp tan hoang, khoé miệng giần giật, “Tôi nghe đệ tử trong môn nói có khách ghé thăm lúc nửa đêm, được Huy Minh dẫn đến đây.”
Nghe giọng điệu này thì ắt hẳn là gia chủ nhà họ Phong.
“Đệ tử trong môn còn trẻ tuổi, hễ sợ hãi là nói năng thiếu rành mạch. Tôi cũng đã vào giấc nên còn hơi mỏi mệt. Sau khi nghe chuyện một buổi vẫn không nắm rõ tình hình ra sao, chỉ loáng thoáng nghe rằng dường như lai lịch khách nhân không tầm thường, hình như là tiên.”
Ông ta đặc biệt hạ thấp giọng khi nói “hình như là tiên”, nghe rất thờ ơ và chừng như cũng không hề sợ hãi.
Dù sao nhà họ Phong cũng mang trên vai nhiệm vụ trông coi phố núi Lạc Hoa, trấn giữ cấm địa nơi phong ấn thần mộc, tất nhiên có địa vị cực kỳ đặc biệt ở nhân gian. Hơn nữa ông ta còn là gia chủ, dù phải đương đầu với một vài tiểu tiên cũng chưa bao giờ tỏ ý dè dặt.
Ông ta cầm sợi xích trong tay, chân bước qua ngạch cửa vào trong tháp, vừa siết chặt sợi xích vừa tiếp tục nói, “Nếu tiên khách đã ghé thăm, sao có thể để các trưởng lão hay đệ tử đến tiếp đón xuề xoà cho được, làm vậy là thất lễ với các vị rồi. Bởi thế tôi phải đích thân đến đây để xem thử là vị thượng tiên nào nhàn rỗi, có ý tò mò toà tháp này của nhà họ Phong chúng tôi đến mức phải gây náo động một phen như vậy, tôi —”
Bước chân vào tháp rồi, ông ta mới dời tầm mắt khỏi những vết nứt tan tác trên mặt đất và nhìn về “kẻ gọi là tiên” bên trong…
Đoạn, không thốt nổi nên lời.
Khi lướt qua Tiêu Phục Huyên, vẻ mặt ông ta trở nên căng thẳng.
Khi dời mắt sang Ô Hành Tuyết, đồng tử ông ta tức thì rút chặt lại, đôi môi mỏng thoáng mấp máy khe khẽ.
“Người…”
Ô Hành Tuyết nhướng mày.
“Phản ứng ông ta thật lạ, dường như gia chủ nhà này nhận ra ta thì phải,” chàng lẳng lặng nói với Tiêu Phục Huyên. “Nhưng ta hoàn toàn không có ấn tượng gì với ông ta.”
Tiêu Phục Huyên không đáp lời.
Một lúc lâu sau, y mới nói, “Ngươi không có ấn tượng với nhiều người lắm.”
Ô Hành Tuyết: “?”
Bất giác, chàng chợt nhớ đến khoảnh khắc ở Tiên Đô khi Tiêu Phục Huyên nói “Ta từng gặp ngươi dưới nhân gian”, “Ở Kinh Quan”, vậy mà chàng quả thật không có ấn tượng với lần gặp mặt đó, còn tưởng rằng người kia chỉ tình cờ đi ngang qua và nhìn thấy mình thôi.
Nhưng giờ nghe đến câu nói đột ngột này, dường như… chuyện không đơn giản như chàng nghĩ?
Có điều lúc này cũng không phải thời điểm thích hợp để hỏi rõ.
Vì sau khi gia chủ nhà họ Phong nhìn thấy chàng thì đứng đơ cả người, sau chót còn quấn chặt thêm một vòng xích trên tay mình. Không biết có phải ảo giác không mà ông ta khiến chàng chợt nhen nhói cảm giác “đứt gánh, chìm xuồng”, cứ như thể ông ta biết rõ tối nay khó lòng toàn mạng nhưng cũng không còn cách nào khác.
Ông ta siết chặt những sợi xích trong tay và cụp mắt xuống, thốt lên với giọng khàn khàn trầm nặng, “Cho dù là hai vị… ta cũng sẽ không nới lỏng xiềng xích này.”
Ô Hành Tuyết hỏi, “Ông nhận ra ta?”
Gia chủ nhà họ Phong nhếch nhẹ khoé miệng nhăn nhúm, một hồi lâu sau mới cất giọng, “Lúc thiếu thời, ta… ta hồi trẻ từng sơ ý mắc phải tà thuật, thiếu chút đã mất mạng.”
Ô Hành Tuyết giật mình.
Lý do mà những giai thoại về thần mộc được lưu truyền khắp nhân gian chính là vì đôi khi có những người như vậy — họ rơi vào tình thế thập tử nhất sinh, nhưng lại may mắn giữ được mạng sống.
Đó là những người đã tận mắt nhìn thấy thần mộc.
Còn có lời đồn rằng sau khi hoá thành hình người, thần mộc bước vào ngôi đền sau nửa đêm và thả một bức tượng ngọc chạm trên bệ thờ.
Những người kể lại chuyện này cũng từng tận mắt nhìn thấy chàng.
“Có lẽ nhờ tiên duyên như vậy nên về sau tôi may mắn được trấn thủ Lạc Hoa Đài,” gia chủ nhà họ Phong tiếp giọng chầm chậm và hơi nghẹn ngào.
“Tiên duyên… may mắn…” Ô Hành Tuyết khẽ khàng lặp lại hai từ này, đồng thời cúi người nhặt một nhánh thần mộc trên mặt đất và tiếp tục, “vậy ông nói ta nghe, những cành cây gãy này, toà tháp này, và cả việc ông đang níu kéo không để mảnh đất này sụp đổ là từ tiên duyên nào, từ điềm may mắn nào?”
Lướt mắt một vòng quanh toà tháp, Ô Hành Tuyết nói tiếp, “Ta không thấy được tất cả những thứ này có liên quan gì đến tiên, mà cũng chẳng nhìn ra nổi một điều may mắn.”
Sắc mặt gia chủ nhà họ Phong càng thêm tồi tệ, chừng như còn lẫn đôi phần gian nan.
Tiêu Phục Huyên nhấn thanh kiếm xuống mặt đất, dùng lưng ngón tay lau qua vết bẩn vừa bám trên lưỡi kiếm và nói, “Một là ngươi nói, hai là ta phá nó ra.”
Gia chủ nhà họ Phong bất chợt giương khẽ mắt, rồi lại lẳng lặng cụp xuống, ông ta gồng cứng cả thân thể đến mức gân xanh muốn nổi lên trên cổ, thế nhưng tay ông vẫn giữ chặt xiềng xích mà không mảy may nới lỏng một li. “Tôi đã đi được đến hôm nay, chuyện chính là như vậy rồi, có nói hay không cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.”
Tiêu Phục Huyên trầm giọng đáp, “Được.”
Giọng nói vừa vang lên, cánh tay cầm kiếm đã ra lực.
Cuồng phong ào ạt dấy lên bên trong căn tháp, phóng cao chót vót như muốn che phủ đất trời. Cuồng phong cuộn thành một cơn lốc như thân rồng dài hút lấy tất cả mọi thứ xung quanh vào trong.
Xà nhà, thân gỗ, bệ đài, nệm bồ đoàn, sắt đá, ngọc thạch, hết thảy đều không cách nào tránh thoát.
Ngay cả Ninh Hoài Sam và Phong Huy Minh cũng phải chấn trường kiếm xuống đất và bám chặt cơ thể vào nó mới tránh cho mình bị cuốn vào cơn lốc kia.
Dường như tất cả mọi thứ xung quanh đều bị biến dạng dưới áp lực của luồng lốc xoáy, bao xiềng xích dưới nền đất nện vang ồn ã, va đập vào nhau toé lên ánh lửa tứ tung.
Chúng nó chẳng cách nào kiềm giữ nổi đá lạnh lát dưới nền đất nữa, từng khối đá to nặng nứt rạn ra trong cơn dông gió quật, chẳng mấy chốc đã nát thành cát bụi.
Ngay tiếp đó, nhác thấy dáng trường kiếm của Tiêu Phục Huyên lướt qua, ánh vàng chém xuyên hết thảy xiềng xích.
Pháp khí đều tương thông linh thần với người tu hành, ngay khoảnh khắc xiềng xích gãy lìa, gia chủ nhà họ Phong cũng không nhịn nổi, phải thét lên một tiếng vang dài.
Kinh mạch cả cơ thể ông ta đều phồng lên lộ hẳn ngoài da, nhìn qua cực kỳ đáng sợ. Thế nhưng ông vẫn không ngừng ném tiếp những sợi xích khác ra ngoài —
Mỗi một sợi xích bị đứt đoạn, ông ta lập tức tung ra một sợi xích khác.
Đứt mười sợi, ông ta lập tức tung ra mười sợi.
…
Tiếng nứt gãy và tiếng xiềng xích đánh vang chất chồng lên nhau, để rồi cuối chót ông ta cũng phải đành thất thủ.
Bao gân máu phồng lên ngoài da ông ta nứt toạc, máu tuôn ào ạt ra ngoài, trượt theo cánh tay tràn tới ngón tay và nhuốm đỏ mấy vòng xiềng xích.
Một sợi xích không được bồi đắp thêm, cả người ông ta đã hoàn toàn kiệt quệ, thậm chí không giữ vững được tư thế mà loạng choạng mất một hồi.
Rồi đến sợi xích thứ hai, thứ ba…
Chỉ loáng mắt mà nửa bên xiềng xích đã gãy lìa toàn bộ.
Gia chủ không vận nổi lực nữa, quỳ sụm xuống đất giữa cuồng phong gió lốc.
Trong nháy mắt tiếp theo, nửa bên còn lại cũng hoàn toàn đứt đoạn.
Chỉ nghe thấy một tiếng nổ vang trời, tất cả xích bạc tan tành thành mảnh vụn, đổ ào ạt xuống dưới nền chúng với đất đá lát sàn. Thứ cất giấu bên dưới đáy tháp lộ ra bên ngoài.
Thoạt tiên, Ô Hành Tuyết trông thấy hai cỗ quan tài gỗ đặt giữa một trận pháp khổng lồ, bao quanh bởi rất nhiều ngọn nến.
Tiếp tới, chàng nghe thấy hàng vạn những tiếng rít gào da diết thê lương…
Lần gần đây nhất mà chàng nghe được âm thanh như vậy là bên trong khu mộ tập thể khổng lồ ở Kinh Quan.
Mà không chỉ có âm thanh, đến bầu không khí nơi này cũng giống ở đó. Cứ như thể ai đó đã đưa hàng mấy vạn người chết ở Kinh Quan tới đây, phong ấn chúng dưới đáy tháp nhằm nuôi dưỡng hai cỗ quan tài này và luyện cấm thuật tráo mệnh.
Nếu là bình thường, lượng âm khí hung tàn ngút trời đến nhường này sẽ tác động đến cả một vùng trăm dặm xung quanh và ai ai cũng phát giác được.
Vừa hay bên trong những thanh xà của căn tháp lại giấu cành gãy của thần mộc. Linh lực thần mộc đủ để che giấu hoàn toàn âm khí hung tàn nơi đây, đồng thời âm khí hung tàn cũng che giấu được linh khí của thần mộc.
Cũng xem như là một kiểu bổ trợ tương hỗ xét trên một phương diện nào đó.
Ô Hành Tuyết sa sầm nét mặt.
Thảo nào chàng cảm thấy linh khí thần mộc chỗ này vừa thân quen vừa lạ lẫm, không chỉ vậy nó còn khiến chàng cảm thấy như bị nhiễm tà khí, hoá ra tất cả đều vì cái thứ bị phong ấn dưới lòng đất này mà nên.
“Người trong quan tài là ai?” Ô Hành Tuyết trầm giọng hỏi.
Cả người gia chủ nhà họ Phong đã bê bết máu, ông ta vẫn đang giữ chặt những sợi xích gãy vụn. Đầu gối chống trên đống tàn dư đá vụn, mắt ông thẫn thờ nhìn hai cỗ quan tài kia một hồi rồi bật cười nghẹn ngào.
Hồi lâu sau, ông mới trả lời, “Đó là con trai và con gái tôi.”
Con?
Ô Hành Tuyết chau mày, liếc mắt sang Phong Huy Minh trong vô thức.
Cánh tay Phong Huy Minh giữ chặt chuôi kiếm, hắn cũng kiệt sức hoàn toàn, đang cúi gằm đầu quỳ rạp trên mặt đất, thậm chí hít thở cũng run rẩy không xuôi.
Thế thì xem ra, thứ gọi là “đổi mệnh” chính là dùng Phong Huy Minh để đổi lấy hai đứa con đã chết của ông ta.
Trong ánh mắt gia chủ nhà họ Phong chỉ có hai cỗ quan tài nọ. Dù cả người đẫm máu, ông ta vẫn cất nhỏ giọng, “… con trai tôi quân tử đoan chính, ôn hoà độ lượng, ngay cả vóc người cũng mảnh khảnh thanh tao. Ái nữ tôi nhỏ hơn hai tuổi, tư chất thông minh, là kỳ tài hiếm gặp, tính tình rắn rỏi…”
Từ thuở hai đứa nhỏ còn tấm bé, ông đã từng mơ tưởng sau này chúng lớn lên, vị trí gia chủ dòng tộc sẽ truyền lại cho người con gái kỳ tài tuyệt nghệ. Còn con trai sẽ giữ chức trưởng lão phụ trợ, đảm nhiệm trông coi đan dược và y đường.
Hai anh em sẽ hỗ trợ nhau chèo lái nhà họ Phong và trở thành một câu chuyện truyền đời.
Nhưng tiếc thay…
Hai đứa trẻ này còn chưa trưởng thành đã qua đời, chết cùng một ngày, cùng một nguyên do, và đều không hề có dấu hiệu báo trước. Người khác không biết vì sao họ chết, ai nấy đều tỏ lòng tiếc thương khôn nguôi nhưng không biết làm sao an ủi ông, nên chỉ đành quy về mấy chữ “xin hãy nén bi thương.”
Ông là cha ruột chúng, chỉ mỗi ông hiểu rõ trong lòng…
Khi xưa lúc còn niên thiếu, ông từng sơ sẩy mắc phải tà thuật, lẽ ra đã mất mạng từ thuở ấy nhưng mượn sức thần mộc kéo mình trở về. Phương thức đó chẳng mấy trong sạch, và chính ông cũng biết sau này phải trả giá.
Nhưng ông nào có ngờ được cái giá phải trả lại đặt trên người hai đứa con mình.
Ông đã từng nhạo báng muôn lời: nhà họ Phong chúng tôi diệt ma trừ tà, cớ gì phải gặp báo ứng như vậy?
Nó thật sự… quá trái ngang.
Thế nên ông ta không phục.
Vì không phục, ông truy tìm đủ mọi biện pháp để đấu tranh với số mệnh, tìm mọi cách vực dậy hai đứa con thương yêu của mình khỏi quan tài, ông mong muốn chúng được sống, được toả sáng và rạng danh dòng họ.
Cuối cùng, ông đã tìm ra một loại cấm thuật đổi mệnh, cấm thuật này nói khó thì rất khó, nhưng nói dễ cũng dễ vô cùng.
Nó đòi hỏi linh hồn người chết, và sinh mệnh người sống.
Dùng linh hồn người chết để thi triển cấm thuật, và dùng sinh mệnh người sống để tráo đổi mạng.
Nhưng nó không chỉ cần một hai người chết mà đòi đến hàng ngàn, thậm chí hàng vạn linh hồn bỏ mạng mới mong vạch ra một con đường đổi mệnh. Bởi vậy, ông ta đã chuyển mục đích sang Kinh Quan, nơi có nấm mộ khổng lồ, nơi đã chôn thây không biết bao nhiêu vong hồn.
Chẳng qua ông không ngờ rằng, có một người tán tu lại đến Kinh Quan và xây một căn tháp cao để bảo vệ nơi đó đêm ngày không ngơi. Tán tu nọ còn sống ở đó một ngày, kế hoạch của ông sẽ bị trì hoãn một ngày.
Nên ông đã động tay đôi chút.
Thế là chẳng bao lâu sau… tán tu kia bị tẩu hoả nhập ma, sa vào tà đạo, và toà tháp cao ấy trở thành nơi vấy đầy ô uế bẩn thỉu.
Dù để giết hay để phong ấn, giờ đây ông đã nắm trong tay lý do chính đáng để xuất binh.
Lời tác giả:
Đợi lâu rồi QAQ