Gia chủ nhà họ Phong không ngừng hoài tưởng về việc hai đứa con mình tốt đẹp ra sao, khiến ông nuối tiếc đến nhường nào, từng câu từng chữ thốt ra đều là những lời thâm tình.
Phong Huy Minh siết chặt kiếm, im lặng lắng nghe hồi lâu mới cử động một chút. Ngón tay hắn bắt đầu run rẩy, kéo cả người cũng run rẩy theo, để rồi đến thanh kiếm đang chống trên mặt đất cũng lung lay lách cách. Tưởng chừng đó như là nơi khởi nguồn của đá va vào mặt hồ, sóng càng gợn càng lan rộng…
Ninh Hoài Sam đứng gần hắn nhất nên nhận ra trước tiên. Ban đầu, cậu còn tưởng hắn đau đớn vì bị thương, để rồi sau đó mới ngỡ ra Phong Huy Minh đang cười.
Nụ cười đó vừa thấm đẫm trào phúng, lại mang nặng căm hờn, thoáng thêm phần gì điên rồ khó tả, Ninh Hoài Sam nghe thấy mà rợn cả người.
“Con ta, con ta, con ta… cả miệng câu nào cũng là con ta.” Phong Huy Minh chẳng thiết ngước mặt mà chỉ khẽ gật đầu và nghẹn ngào lặp lại những lời gia chủ nói, sau đó hừ cười, “Rốt cuộc năm đó tôi ngu đần tới mức nào, khờ dại tới mức nào! Để rồi chỉ nghe ông gọi “con ta” vài lần đã mụ mị cả đầu óc, chẳng còn thấy rõ phương hướng nữa?”
Hắn cười một tràng dài, nấc lên nghẹn ngào, “Tôi còn tưởng hai chữ này mới trân quý làm sao, phải mang đậm chân tình cỡ nào, đến mức một tiếng gọi thôi mà tôi đã ngỡ chúng ta là người một nhà, tôi đúng là…”
Hắn th ở dốc hồng hộc, lúc nhấc mặt lên đã thấy trong mắt đỏ au. Đôi mắt ấy giương thẳng về phía gia chủ nhà họ Phong bên kia ánh đèn dầu hửng lửa, hắn cất giọng khẽ khàng, “Tôi chính là một mầm non tuyệt vời, đây chính là lời ông thường nói với tôi đấy thôi. Trước đây tôi chưa hiểu rõ, nhưng bây giờ đã tỏ tường hơn cả…”
“Tôi chính là một mầm non tuyệt vời đúng không, chỉ bằng mấy câu ‘con ta’ đã lừa được tôi xoay mòng mòng, còn tìm ở đâu ra một đứa nhỏ ngu ngốc như vậy? Trước đây ông đem tôi về nuôi chắc đã nghĩ thế đúng không?”
Bằng không sao lại thốt ra những câu như “tám tuổi là vừa đẹp” được chứ.
Khi được gia chủ nhà họ Phong nhận vào, hắn chỉ vừa tròn tám tuổi, hiểu được đôi điều. Hắn hiểu rõ thân phận mình tan cửa nát nhà, không cha mẹ người thân, phải hứng chịu cuộc sống rày đây mai đó ăn bữa nay lo bữa mai. Nhưng nhờ ơn gia chủ mà từ lúc ấy, hắn có một mái ấm che gió che mưa, hắn có một mái nhà.
Để từ đó về sau, hắn phải cảm tạ người này cho những gì hắn đạt được trong đời, sư phụ của đệ tử đường nói: Con người sống cần có lòng biết ơn.
Hắn nhớ nằm lòng câu ấy rất nhiều năm.
Hắn biết rằng mình không mang dòng máu nhà họ Phong, tất cả những đãi ngộ mà hắn nhận được đều không phải là chuyện đương nhiên, mà đánh đổi bằng sự chịu thương chịu khó, ngoan ngoãn, và giữ thể diện cho gia trưởng trong họ…
Người ta nói gia chủ hiếm khi niềm nở, không phải là một người cha biết quan tâm, và luôn đòi hỏi vô cùng nghiêm khắc. Để ông mỉm cười còn khó hơn lên trời, muốn được nghe một câu khen ngợi động viên cũng chẳng dễ dàng gì. Đã từng có một quãng thời gian rất dài, mỗi ngày hắn chẳng mong gì hơn là được gia chủ gật đầu và nói “tốt lắm”.
Hắn nỗ lực tu luyện hơn hết thảy các đệ tử, làm hỏng nhiều quần áo luyện công và đá kiếm hơn bất kỳ một ai. Sau bảy tám năm, cuối cùng đến một ngày kia, gia chủ đã mỉm cười với hắn và nói, “Con là một mầm non tuyệt vời”.
Chỉ một chữ “con ta” đã nhen lên ảo giác “phụ từ tử hiếu” trong lòng hắn.
Khi đó hắn còn trẻ tuổi và tràn đầy nhiệt huyết, lòng ngập ý chân thành, thiếu điều khoét trọn quả tim hiến dâng cho nhà họ Phong, chỉ cầu tận lực giúp ích cho gia tộc. Thậm chí, hắn còn từng nói với Phong Thù Lan, “Nếu ngày nào phải đánh đổi tính mạng mình, ta cũng cam lòng.”
Và nhận được một chậu nước lạnh từ Phong Thù Lan, nàng nói, “Chúng ta căn bản không khác gì những đệ tử khác.”
Thế là từ hôm đó, giữa hắn và người “muội muội” Phong Thù Lan này đã có sự ngăn cách mang tên “đạo bất tương đồng bất tương vi mưu” (1).
(1) Câu thành ngữ xuất phát từ quyển Luận ngữ – Vệ linh công của Khổng Tử, ý nói những người với quan điểm và chí hướng khác nhau thì không thể làm việc, hợp tác với nhau.
Con tim hắn bị mê muội trong hai chữ “con ta” hết lần này đến lần khác, nó khiến hắn cảm thấy dù mình chỉ là con nuôi nhưng không khác gì con ruột. Hắn cũng tin rằng sau này mình sẽ được gánh vác trọng trách của gia chủ, bằng không sao gia chủ lại kể cho hắn nhiều chuyện xưa tích cũ và trao hắn vô vàn cơ duyên của nhà họ Phong cơ chứ?
Hắn tự dối mình trong “mê hồn trận” suốt gần trăm năm, mãi đến một ngày nào đó, hắn bất chợt phát hiện có một luồng tử khí như có như không phảng phất toả ra từ người hắn.
Ban đầu, hắn còn tưởng có sơ suất trong lúc trảm diệt tà ma nên bị trúng chiêu mà không biết.
Nhưng ngu ngốc hơn cả chính là việc hắn đi nói chuyện đó với gia chủ…
Giống như một đứa con trai bình thường bỗng bị thương nên đã tìm phụ thân mình hỏi ý, hắn đã thành thật khai báo hết mọi thứ với người chủ gia đình.
Phong Huy Minh không bao giờ quên được ngày đó — nét mặt gia chủ tràn đầy ưu tư, ông gọi trưởng lão y đường đến cho đích thân vị trưởng lão đó xem bệnh cho hắn. Sau đó, ông dẫn hắn đến khu mật địa kia và mượn sức mạnh của thần mộc để hồi phục.
Mà hắn còn thấy cảm động khôn cùng…
“Thế mà lúc đó tôi còn xúc động đến luống cuống tay chân cơ đấy, ông có biết không!” Phong Huy Minh đạp chân xuống đất, phóng ngay một bước tới trước mặt gia chủ nhà họ Phong, mũi kiếm rê trên sàn đá lạnh lẽo rạch thành một vết nứt sâu hoắm.
Hàng mày gia chủ nhăn nhúm, những sợi xích gãy lìa lại đột ngột vung lên, mỗi mối đứt biến thành một lưỡi dao bén ngót phóng băng băng về phía Phong Huy Minh!
Phong Huy Minh cũng tuôn kiếm khí ào ào khắp người, từng lưỡi kiếm khí sắc trắng đâm mạnh chắn lấy một lưỡi dao.
Chỉ loáng mắt mà những tia điện b ắn ra khắp nơi.
Phong Huy Minh trông như không chút e sợ những lưỡi dao kia. Đôi mắt đã đỏ oạch, hắn không ngừng ép mình về trước, nghiến răn nói, “Trước đây tôi chỉ hận không thể đào tim đào phổi trao cho ông! Ông có biết không — hả phụ thân?”
Gia chủ nghe được hai tiếng “phụ thân” kia thì khẽ run những ngón tay đang giữ chặt xiềng xích. Thế nhưng run rẩy đó chỉ là một chút giật nhẹ, sức lực trên sợi xích vẫn giữ nguyên vẹn.
“Trước đây tôi cảm động biết bao nhiêu, đến khi phát giác ra sự thật lại đau lòng thất vọng đến bấy nhiêu,” Phong Huy Minh tiếp tục bước một bước về phía trước, ngón tay xuất huyết dưới áp lực khí kình rung động nhưng hắn chẳng buồn để ý. “Ông đã từng trải qua cảm giác đó chưa? Cảm giác như bị lột tr@n trụi đứng giữa cánh đồng tuyết ấy, với nỗi đau đớn còn khó nhịn hơn cái chết…”
Nét mặt gia chủ cuối cùng cũng hơi ngây ra, đoạn lại nhíu chặt mày lần nữa và nói, “Con biết? Con… biết?”
Phong Huy Minh chậm rãi bật cười, đáy mắt hắn căng tràn châm biếm xen lẫn chút giằng xé đau thương. “… Đúng vậy, mỗi lần vào trong toà tháp này và dùng sức mạnh thần mộc để điều trị, luồng tử khí kia tạm thời được che giấu. Nhưng về lâu về dài, có ngốc đến đâu cũng sẽ nhận ra chỗ bất thường chứ? Sao ông lại ngạc nhiên như vậy.”
“Hay là… trong mắt ông, tôi ngu đến hết thuốc chữa rồi? Ngu đến mức không nhận ra được cả manh mối này?”
Gia chủ mấp máy khoé môi.
Khi hắn hỏi đến đây, ngay cả nhóm Ô Hành Tuyết cũng nhíu mày.
Đánh giá phản ứng trước đó của Phong Huy Minh, rõ ràng hắn biết trên người mình có tử khí, nhưng mọi người cho rằng hắn chỉ cảm thấy kỳ lạ hoặc loáng thoáng nghi ngờ mà thôi.
Mà lúc này nghe được lời bộc bạch của hắn mới ngỡ ra hình như… hắn không chỉ cảm nhận được tử khí trên người mình, mà còn biết đến sự tồn tại của trận pháp đổi mệnh.
Ninh Hoài Sam nhìn Phong Huy Minh, cầm lòng không đặng phải lầm bầm, “Ngươi… tội gì phải thế? Điên rồi à?”
Phong Huy Minh nghẹn giọng trả lời, “Ta tội gì sao? Ta cũng muốn biết ta có tội gì đây! Ta hoàn toàn có thể phản chiêu cơ mà!”
Phong Huy Minh nhìn sang gia chủ, nói, “Tôi có thể phản chiêu và giết ông, ông có biết không?! Tôi đã mưu tính không biết bao nhiêu lần trong đầu, đã mường tượng rất nhiều phen! Chỉ cần một lần trong đó thôi, chỉ cần tôi hạ quyết tâm bất kỳ một lần nào trong đó thì có thể khiến ông chết ngay trước mặt tôi. Tôi có thể dùng hàng trăm cách để ông sống không bằng chết, ép cung ông, tra tấn ông, bắt ông phải chính miệng nói ra đã bày trò gì trên người tôi —”
Kiếm khí hắn lại tiến về trước một tấc, sức ép đè nặng đánh vang xiềng xích trong tay gia chủ, khiến cả hai phía đều run bần bật.
“Thậm chí, tôi có thể ép ông phải tự mình dời hết toàn bộ những thứ trên cơ thể tôi lên người ông. Tôi đã từng nghĩ về nó cơ man là lần —”
“Vậy tại sao ngươi không xuống tay?” Ninh Hoài Sam tiếp tục hỏi.
“Ta —” Phong Huy Minh rốt cuộc không cách nào dồn nén khốn khổ trên nét mặt mình, nhìn vào có phần đáng thương. Hắn đang đăm đăm mắt vào gia chủ trước mặt, nét mặt hắn tối tăm, đôi môi run rẩy nhưng không nói nổi một chữ nào.
Tại sao?
Bởi vì hắn do dự thiếu quyết đoán, dù cũng chẳng phải quân tử gì nhưng muốn tàn nhẫn dứt tình cũng tàn nhẫn không tới.
Mỗi lần ý nghĩ hung độc đó nhen nhóm, hắn lại nhớ về khoảnh khắc được dắt đến trước cửa nhà họ Phong, nhớ đến câu nói “con người sống ở đời phải biết nhớ ơn” của người sư phụ trong đệ tử đường năm nào.
Cũng vì vậy mà tất cả những suy nghĩ hung độc, phản chiêu giết ngược mãi mãi chỉ hiện hữu trong giấc mơ, chỉ cần hắn mở mắt ra, chỉ cần hắn tỉnh táo lại, tất thảy những chuyện đó đều bị hắn dồn ngược vào sâu tận đáy lòng, nén kín đến mức hắn đã giả vờ rằng mình không hay biết gì cả.
Thời gian cứ thế trôi qua, ảo giác bắt đầu xuất hiện trong đầu hắn, cứ như thể nếu hắn không đụng đến, không hỏi han, không nhìn thẳng vào đại trận đổi mệnh đó thì tất cả mọi thứ cũng chỉ là giả, tất thảy chỉ là u uất sâu nặng trong lòng đã khiến hắn suy đoán lung tung.
Nói cho cùng, hắn cũng chỉ là con nuôi, đã tận sức tận lòng từng bấy nhiêu năm thì dù có là một con chó đi nữa người kia cũng nên lưu luyến chút nào chứ? Sẽ không đành lòng xuống tay chứ?
Cái hắn chờ chính là việc người kia không nỡ xuống tay.
Đến mức mà hắn còn suy tính muốn sớm có chỗ đứng vững chắc và lên đến vị trí cao trong nhà họ Phong. Trước khi đại trận đổi mệnh thành hình, hắn sẽ trở thành người có tiếng nói nhất trong gia tộc.
Trong trường hợp đó, người “phụ thân” này của hắn sẽ biết phân định đại cục, thay đổi suy nghĩ có đúng không.
“Không phải tôi không thể tự cứu lấy mình, ông không hiểu sao?” Phong Huy Minh trầm giọng. “Tôi chỉ đang…”
Chỉ đang muốn thấy ông hối hận, muốn thấy ông thể hiện chút “tình phụ tử”, chỉ thế mà thôi.
Hắn còn chưa nói hết câu, gia chủ dường như đã hiểu rõ lòng hắn.
Trong một thoáng chóng vánh, gương mặt gia chủ hiện lên nét gì đó hơi phức tạp. Nó khiến người ta không khỏi hoài nghi rằng ông ta thật sự có hơi hối hận.
Phong Huy Minh đã bắt được khoảnh khắc mong manh như chớp đó, hắn nheo đôi mắt. Đã đến giờ phút này rồi mà lời hắn thốt ra lại chẳng thật với lòng, “… Ông lại bày ra vẻ mặt giả mù sa mưa để lừa tôi ư?”
Sau mấy lần biến chuyển cảm xúc, gương mặt gia chủ đã đằm lại. Ông vẫn không nói ra lời mà người kia muốn nghe, chỉ gằn thấp giọng giữa lúc gồng mình chống đỡ, “Việc đã đến nước này, ta không còn gì để nói nữa.”
“Việc đã đến nước này?”
“Việc đã đến nước này…”
Phong Huy Minh không ngừng nhắc lại câu trả lời ấy.
Đây là vấn đề sinh mạng, là biết bao tâm tình phức tạp dằn xé ngần ấy năm, mà cuối cùng chỉ gói gọn trong năm chữ “Việc đã đến nước này” nhẹ cẫng.
Ngay khi nghe được câu đó, tia sáng mong manh cuối cùng trong đáy mắt Phong Huy Minh cũng phai nhạt.
Đến tận lúc này, hắn mới vỡ lẽ thì ra bản thân vẫn còn ôm một khao khát mong manh, khao khát người kia sẽ hối hận dù chỉ chút ít thôi. Bởi như thế, ít ra tấm lòng trung trinh thời niên thiếu của hắn cũng sẽ bớt phần trớ trêu.
Nhưng tiếc thay, trớ trêu vẫn hoàn trớ trêu.
Cuối cùng, hắn không đắn đo nữa, không thiếu nhẫn tâm nữa. Hắn lắc đầu khe khẽ, rồi đột ngột bùng nổ —
Khoảnh khắc đó, kiếm khí mang nguồn lực khổng lồ tuôn trào ra khỏi thân thể hắn, nhuộm trắng bốn bề. Đây là tất thảy những gì hắn học được trong hơn trăm năm ở nhà họ Phong; chăm chỉ, cần cù, mua vui cho người khác đều bao bọc trong luồng kiếm khí, bổ sung cho lưỡi trường kiếm hắn siết chặt trong tay.
Bao hồng hào trên mặt nhanh chóng phai nhạt, tử khí trên cơ thể tăng lên nhanh chóng. Phản ứng này đã nói rõ — hắn đang chiến đấu bằng chính sinh mệnh của mình.
Gia chủ nhà họ Phong vừa gánh chịu một đòn dưới tay Tiêu Phục Huyên, bây giờ lãnh thêm mệnh chiêu này nên không gắng gượng nổi nữa.
Một khoảnh khắc, ông ta bất chợt trừng to đôi mắt, tiếp đến chầm chậm gục đầu.
Thanh trường kiếm mang chữ “Phong” kéo theo kiếm khí trắng bạc xuyên thẳng qua cơ thể ông, tàn dư xiềng xích trong tay cũng tan thành cát bụi.
Sau đó, ông nghe được giọng Phong Huy Minh, “Tôi vui lắm…”
Kể từ ngày nhận ra mình chỉ là vật hy sinh, hắn đã nén trong lòng một nỗi uất nghẹn, u sầu không vui, và không bao giờ mỉm cười được nữa.
Cho đến tận giây phút này, hắn mới cảm thấy thật sung sướng.
Và khi đó, Tiêu Phục Huyên nhấc ngón tay lên.
Vừa nãy y không xen vào mà chỉ chờ đợi, chờ đợi Phong Huy Minh tìm cho bản thân một lời đáp.
Bây giờ đã có lời đáp, nạn nhân đã có thể vui lòng. Thì y cũng không chần chờ nữa.
Chỉ thấy trong vòm tháp cao loé lên ánh vàng, bóng kiếm khổng lồ mang chữ “Miễn” c ắm vào linh phách của gia chủ nhà họ Phong, xuyên thẳng xuống mặt đất.
Đó lại là một đợt thẩm vấn.
Lời tác giả:
Yên tâm ha ~ thẩm vấn lần này nhanh thôi à ~