Ba Trăm Năm Không Gặp Thượng Tiên

Chương 80: Ràng buộc


Chú văn xuất hiện đã thoáng xua tan màn sương mù dày đặc che mờ quá khứ.

Khi chú văn lưu chuyển trên hai tay, Ô Hành Tuyết bất giác nhớ đến cảm giác vào thời điểm tách linh. Đúng như lời Tiêu Phục Huyên nói, nó mang cơn đau quằn quại đến chết, vượt xa sức chịu đựng của người thường.

Song với Ô Hành Tuyết, cái loại đau đớn ấy càng đặc thù hơn — vì chàng được hoá sinh từ thần mộc, thân thể và linh phách chàng là hư, linh hồn thần mộc mới là thực. Nên vào thời điểm tách linh, thân đại thụ rợp trời với những cánh hoa rơi quanh năm vẫn yên ả như muôn thuở, còn bao đau đớn đều trút lên thân thể chàng.

Cơn đau này như hình với bóng, chạm không đến mà nhìn cũng không rõ, dù có muốn xoa dịu cũng chẳng biết nên bắt đầu từ đâu, vậy nhưng nó mang đến sự đau đớn chân thực khôn cùng.

Cảm giác đó thuộc về loại cảm giác kỳ lạ độc nhất vô nhị trên thế gian, cơ thể chàng không mảy may thương tổn, nếu có người nào thăm linh cũng chỉ thấy cả linh phách lẫn thể xác chàng đều vẹn nguyên không vết nứt. Mà trên thực tế, linh phách chàng đã tách đôi theo thần mộc, không còn là linh phách hoàn chỉnh nữa.

Và chính hai chú văn giấu trong cơ thể chàng là đại diện của hai nửa thần mộc, một bên tay là tàn, một bên tay là vinh.

Cũng vì vậy mà trước đây, khi đệ tử nhà họ Hoa dán phù thăm hồn nhằm kiểm tra xem chàng có phải là tà ma hay không, chàng đã đổi qua tay còn lại theo bản năng. Bởi kiểm tra hai tay chàng sẽ cho ra hai kết quả khác nhau, một bên xuất hiện tử khí kiệt quệ mà thường nhân không thể có, bên còn lại tràn đầy sinh khí nên không để lộ sự bất thường nào.

Dẫu chàng đã quên hết thảy mọi việc trước đây, không còn nhớ những điều này nữa thì chàng vẫn không đưa nhầm tay.

Mỗi lần chàng vươn tay ra, như những khi níu lấy Tiêu Phục Huyên, như những khi để khí kình Tiêu Phục Huyên lùa vào cơ thể qua đầu ngón tay, chàng đều duỗi cánh tay tràn đầy sinh khí.

Mà những lúc khí kình chảy khắp cơ thể chàng, dù có chạm đến tất cả kinh mạch hay huyệt đạo trọng yếu đi nữa cũng không cách nào phát hiện ra manh mối. Bởi trong thân chàng mang một bộ linh phách hư ảo, có thăm dò bằng nào cũng chỉ dẫn đến kết quả vạn sự bình yên.



***

Tiêu Phục Huyên nhìn chú văn tách linh trên hai cánh tay chàng, nét mặt tệ hơn bao giờ hết.

“Thảo nào…”

Thảo nào có làm gì đi chăng nữa thì “kiếp kỳ” của Ô Hành Tuyết không cách nào có thể được cải thiện. Thảo nào không xua tan được hơi lạnh như ung nhọt trong xương kia, chỉ vừa ép xuống là chúng đã tức thì nhen nhóm trở lại, mà tìm mãi không ra nguyên cớ đến từ đâu.

Hoá ra đều bắt nguồn từ việc này.

Vì linh phách thật sự của Ô Hành Tuyết đã bị xé thành hai nửa, chịu tổn thương nặng nề. Bộ linh phách trong thân thể này chỉ là bộ hư ảnh nhằm che mắt người khác mà thôi.

Nếu căn nguyên không chuyển biến thì hư ảnh có tĩnh dưỡng đến bực nào cũng hoài công vô ích.

“Ngươi —” Tiêu Phục Huyên ngước mắt nhìn Ô Hành Tuyết, đôi môi mỏng mấp máy tính nói gì, song, một tiếng gầm vang dội thình lình vọng đến từ sau lưng.

Tiêu Phục Huyên ngoái đầu, Ô Hành Tuyết cũng bất ngờ nhấc mắt lên.

Thì ra, sau nhiều lần cố gắng bất thành, đại trận “triệu hoán” của Phong Tiết Lễ bắt đầu xuất hiện dấu hiệu bất ổn, linh khí dâng trào mãnh liệt từ bốn phương tám hướng Chiếu Dạ thành ào ạt đổ về đại trận trong sân vườn Tước Bất Lạc như nước đột ngột sôi.

Những nét chữ ánh kim thoắt tỏ thoắt mờ trên thân đại thụ rợp trời chẳng mấy chốc đã phai vào vân gỗ trên thân cây, rút xuống phần rễ nhô ra bên ngoài. Cả khoảnh đất nứt toạc bên dưới lòng bàn tay Hoa Tín.

Bên dưới mỗi vết nứt mang theo gió lộng rít gào hệt như một con rồng khổng lồ đang cựa mình phá đất xông lên từ thâm sâu.

Dông gió bọc lấy bàn tay Phong Tiết Lễ trong chớp mắt, kéo hắn xuống bằng sức lực nặng tựa non cao —

Gặp phải tình huống này, bất kỳ một đệ tử tiên môn bình thường hoặc tà ma bình thường nào đều sẽ bị lực kéo khổng lồ kia lôi thẳng vào lòng đất và nghiền nát thịt xương, hoặc phải hy sinh cánh tay trong cố gắng kháng cự lại nguồn lực hòng trốn thoát.

Nhưng Phong Tiết Lễ lại khác.

Hắn xoay cổ tay đang cầm đèn, ánh đèn dầu rạch một tia sáng chói loà phía đầu gậy. Ánh sáng ấy quét đến đâu phóng ra đến đấy lưỡi đao bén nhọn như chém sắt, đến cả cơn dông kia cũng bị bổ sống.

Ngay khi cơn dông bọc cánh tay vừa đứt lìa, hắn lập tức thu bàn tay lại rồi biến mất giữa thinh không như một làn khói. Ngay tiếp sau, bóng dáng hắn hiện ra tại một góc sân khác.

Một khi không thành hình được, đại sẽ trận đổ sụp và tan biến. Những hiện tượng vừa nãy chính là phản phệ xảy ra khi đại trận tan biến.

Phong Tiết Lễ lướt đi như mây khói, vừa kịp lách mình khỏi hiện trường.

Linh lực bạo phát từ đại trận “triệu hoán” bên dưới tàng cây không còn mục tiêu để tấn công, liền đánh rền ồn ã rồi đổ tràn khắp bốn bề như những cơn thuỷ triều vô hình. 

Ngay lúc đó, tiếng nổ gầm trời vang dội.

Ô Hành Tuyết ngước mắt lên, cảm nhận một luồng lực dâng trào úp vào trước mặt. Chàng nhấc tay lên theo bản năng, định xuất chiêu chống cự thì thấy thân thể mình rơi vào cái ôm trọn trong ngực một người khác.

Tiêu Phục Huyên đưa lưng về phía gốc đại thụ cao ngất và đại trận đang sụp đổ, một tay ôm lấy chàng, tay kia xoay thanh trường kiếm chém ra phía sau, dựng nên một tấm chắn nằm xiên —-

Keng!

Tiếng kim loại va chạm đất đá đánh vang giòn giã, ánh lửa toé ra từ mũi kiếm.

Linh lực dâng trào hoàn toàn bị y cản lại bên ngoài tấm chắn tạo nên từ kiếm khí.

Tia lửa b ắn ra chói loà mà hừng hực, Ô Hành Tuyết híp đôi mắt dài, cảm nhận được cái ôm siết của Tiêu Phục Huyên và nghe chất giọng nặng nề của y nghẹn ngào bên tai.

Y nói, “Ô Hành Tuyết, sao ngươi có thể làm như vậy?”

Cơn đau từ tách linh nào có phải thứ người ta có thể nhẫn chịu, có là tiên cũng không tránh khỏi cảm giác như bị xé sống làm đôi, tim gan đứt lìa.

Sao ngươi có thể làm như vậy?

“Ta…” Ô Hành Tuyết hấp háy miệng song chẳng nói nên lời.

Vì chàng có thể nói gì bây giờ, bản thân chàng cũng không biết sao mình lại làm như thế, vì cớ gì mới bị đẩy đến bước đường phải “tách linh” thần mộc vậy chứ.

Nhưng có một tích tắc dường như do tác động của đại trận “triệu hoán” ban nãy, chàng mơ hồ cảm thấy có một số sự kiện chợt nhen lên trong trí óc, chẳng là nó chóng vánh quá nên chàng chưa kịp nắm bắt cụ thể.

Dưới hiệu lực của chuông mộng, những ký ức ấy đã bọc trọn sau lớp màn đen rộng lớn, giờ đây chúng bị khuấy động đôi phần do hệ luỵ của ảnh hưởng mà đại trận “triệu hoán” của Phong Tiết Lễ gây ra cho gốc đại thụ ở Tước Bất Lạc. Từ đó, tấm màn đen kia chừng như sắp sửa được vén lên đôi chút.

Ô Hành Tuyết chợt bần thần.

Giữa lúc thất thần, chàng thình lình ngửi thấy mùi máu thật nồng.

Chuyện gì thế? Ô Hành Tuyết nheo chặt mày, hỏi Tiêu Phục Huyên, “Máu của ai, ngươi sao?”

“Không phải,” Tiêu Phục Huyên trả lời.

Họ quay ngoắt sang hướng toả ra mùi máu, thấy được đấy là máu của Phong Tiết Lễ.

***

Phong Tiết Lễ lùi đến cạnh vách sân, đôi mắt vẫn hướng thẳng về tán đại thụ rậm rạp xanh um.

Hắn nhanh chóng rạch hai đường trên lòng bàn tay, rồi nâng lòng bàn tay đầy máu lên cao, siết chặt lại mà chẳng hề chớp mắt. Máu men theo khớp ngón tay, nhỏ lách tách trên mặt đất và đọng thành vũng.

Trên gương mặt hắn không thể hiện sự bất mãn và cũng không hề tỏ vẻ lúng túng chỉ vì một lần thất bại khiến đại trận đã không thể thành hình. Thậm chí, nét mặt hắn vẫn tĩnh lặng như trước, chỉ hơi tái nhờ vì đã mất quá nhiều máu để tụ thành vũng.

Song, hành động hắn hiện rõ sự ngoan ngạnh âm ỉ.

Tiếu Hồ bị nguồn linh lực dâng trào ban nãy oanh tạc nặng nề, đập cả người vào bức tường trong sân. Cả bụng lẫn lưng đều gánh chịu sức ép khiến gã nôn thốc một búng máu.

Câu “Tiên thủ Minh Vô” ban nãy đã khiến gã kinh hồn táng đảm, bồn chồn bất an, quên cả việc mình phải xuất chiêu. Giờ nhận phải cú công kích mãnh liệt này, gã mới choàng mình tỉnh táo lại.

Rồi gã nhớ về cái suy nghĩ đã canh cánh trong đầu không biết bao lần —

Dường như vị thiếu gia mà gã cận kề từ bé đến lớn đã dần biến mất, hoặc đang lẩn trốn trong một góc nào đó của thân thể này mà không thể lên tiếng. Còn Phong Tiết Lễ với dáng vẻ trầm tĩnh đi kèm áp lực nặng nề thấp thoáng này thật ra là một kẻ khác.

Gã luôn lảng tránh không nghĩ đến vấn đề này. Thứ nhất, gã không dám thừa nhận chuyện đó. Lại nói, gã cảm thấy cả nhà họ Phong to lớn như vậy, dù gì cũng là một tiên môn thanh danh lẫy lừng thiên hạ, mà Phong Tiết Lễ là con trai út nhà họ Phong, trên có một anh một chị. Dù mối quan hệ gia đình có thân thiết hay không thì ắt cũng không ai dám cả gan càn rỡ, chiếm đoạt thân xác con út nhà nhà họ Phong ngay dưới mắt họ.

Gã không đoán được ai có thể gây ra cơ sự này, thế mà hôm nay, chỉ một cụm “Tiên thủ Minh Vô” dường như đã sáng tỏ mọi việc.

Phải rồi, nếu người gây chuyện không thuộc giới phàm nhân mà là một sự tồn tại còn cao hơn các gia tộc tiên môn thì sao? Nếu Tiên thủ Minh Vô muốn làm như vậy thì việc qua mắt nhà họ Phong chẳng quá dễ dàng ư.

Có điều thiên hạ này có biết bao thân thể người sống, đường đường là Tiên thủ mà tại sao lại cố tình chọn đứa con trai út hiếm khi xuất hiện bên ngoài của nhà họ Phong khi cần mượn thân thể người sống để chiếm hồn cơ chứ?

Nhà họ Phong có chỗ nào đặc biệt, hay người con út này có chỗ nào đặc biệt đến mức Minh Vô Hoa Tín cũng phải chú trọng hơn hay sao?

Huống hồ, đó chính là Minh Vô Hoa Tín…

Là vị Tiên thủ Linh đài, một thuở từng là tiên nhân được sùng bái nhất trong các tiên môn, được thờ phụng nhiều nhất ở khắp mọi nơi dưới nhân gian. Chân dung hắn được treo suốt các địa phương, tượng thần hắn trấn giữ bao thành trấn.

Từng có thời, không chỉ riêng bá tánh mà ngay đến con cháu các tiên môn cũng thường ngỏ lòng cầu nguyện hắn. Và mọi bức chân dung lẫn tượng thần đều khắc hoạ hắn là một người buông ánh mắt ôn hoà nhìn hết thảy mọi người, tay cầm tiên bảo “đèn chiếu thế” đi cùng hươu trắng núi tiên.

Tưởng chừng thế sự chẳng can hệ gì đến hắn, dẫu hết thảy thế sự đều vương trong mắt hắn.

Người thế kia sao giờ đây trở thành như vậy?

Tiếu Hồ nhìn bóng dáng Phong Tiết Lễ, nhìn hình xăm chạy từ bên cổ lên cằm càng thêm nổi bật trên làn da trắng bợt, chẳng rõ từ đâu khiến lòng gã dâng trào rung động phức tạp khó thể diễn tả. 

Gã không biết liệu đó là sợ hãi, là không thể tin nổi, hay còn là gì khác nữa…

Nhưng dù là gì, rung động ấy đã hoàn toàn bay biến khi gã nhìn cánh tay đẫm máu của Phong Tiết Lễ.

Là “Tiên thủ Minh Vô” hay người thiếu gia gã cận kề đến lớn cũng được, giờ đây Tiếu Hồ không lo xa được đến nhường ấy. Gã gần như phóng vọt đến bên cạnh Phong Tiết Lễ theo bản năng, mở miệng hô to, “Thiếu gia!”

Gã ôm một tay trước ngực, tay kia siết chặt thanh loan đao chắn trước người Phong Tiết Lễ, đồng thời nói, “Thiếu gia ơi, cậu lại định làm gì nữa thế? Sao cậu phải lấy máu nhiều như vậy?!”

“Ngươi lui ra,” Phong Tiết Lễ không trả lời mà chỉ thờ ơ nói một tiếng.

“Thiếu gia!”

“Lui ra.”

Khi giọng nói gằn nặng vang lên lần thứ hai, một sức lực vô hình cũng đánh bật gã ra ngoài, phải lùi về sau mấy trượng.

Ngay khi gã bị đánh bật ra ngoài, Phong Tiết Lễ bước một chân vào vũng máu rỉ ra từ cơ thể mình.

Tức khắc, cành hoa sinh sôi ngay dưới chân hắn.

Những cành dây leo dài dẵng trồi ra từ giữa vũng máu, nhìn giống như đúc những cành dây leo quấn quanh Vân Hãi bên dưới đáy thung lũng Đại Bi, và cũng giống như đúc hình xăm bên cổ hắn.

Những cành dây leo kia phóng về phía trước như vô số thân rắn mỏng tang, chỉ nháy mắt mà chúng đã sắp trườn lên phía trên thân đại thụ rợp trời.

Linh lực bộc phát hiển hiện loại tà khí không phải tiên cũng chẳng phải quỷ, nó lan theo đám dây leo dồn ra phía trước, làm rung chuyển toàn bộ khoảnh sân trong Tước Bất Lạc.

Những cành dây leo lấp kín vào giữa các vết nứt trên mặt đất, thậm chí còn kéo những rìa rãnh khít lại với nhau. Và rồi nguồn linh lực đó đã kết nối đại trận “triệu hoán” đã sụp đổ lại lần nữa.

Chứng kiến cảnh tượng ấy, Ô Hành Tuyết lập tức hiểu ra —

Phong Tiết Lễ quả thật rất ngoan cường, hắn vẫn còn muốn thử lại một lần nữa.

***

Phong Tiết Lễ không nhìn thấy vết chú văn đã hiện lên và bị che giấu trên hai tay Ô Hành Tuyết, và cũng chưa bao giờ đặt chân đến Thương Lang Bắc Vực vì đó là địa bàn nằm dưới sự quản lý của Tiêu Phục Huyên.

Bởi vậy, hắn cũng chưa từng nhìn thấy thân cây khô héo đâm xuyên ba mươi ba tầng hang trời, và càng không cách nào biết được mối liên hệ giữa cây héo đó và thân cây bên trong Tước Bất Lạc này.

Thành thử, hắn không hay biết thần mộc đã bị tách linh.

Trong mắt hắn, cây đại thụ trước mắt chính là thần mộc, bởi hắn đã tra xét rất lâu nên hẳn không sai được.

Mà chỉ cần đây là thần mộc, hắn sẽ có thể thành công.

Lập một trận không xong, vậy hắn sẽ lập một trận khác.

Hắn đã kiên trì đợi chờ từng ấy năm ròng, sao có thể dễ dàng lùi bước, bằng không công sức mấy trăm năm qua sẽ đổ về đâu?

Hắn không thể lùi bước, và cũng không còn gì để lùi bước.

Chẳng rõ vào lúc nào đó trước đây, từng có một người nói với hắn rằng, “Chấp nhất quyết không từ bỏ cũng không phải điều xấu gì, ít nhất với ta thì điều ấy không xấu. Chẳng qua có đôi khi nó thật xuẩn ngốc mà thôi. Nhưng dù vậy thì đã sao? Ta làm việc ta, hắn nói việc hắn, ta chẳng bận lòng đâu.”

Lúc nói lời này, người ấy tức giận vì một vấn đề gì đấy nên cằn nhằn mãi một lúc lâu, sau lại bất chợt đổi chủ đề và hỏi, “Trên đời có chuyện gì làm người phải chấp nhất quyết không từ bỏ không?”

“Hiện tại thì không, nhưng tương lai thế nào thì không rõ. Ta…” người nói lắc đầu cười, thở dài thành tiếng rồi tiếp, “Ta có thể may mắn gặp được không? Ta cũng tò mò lắm đấy.”

Năm xưa, hắn không thể trả lời, bởi những lời người ấy nói quả rất hợp lý nên hắn không cách nào phản bác, cũng không cách nào lường trước được chuyện sau này.

Nhưng đến hôm nay, hắn đã có thể trả lời, “Bây giờ có rồi.”.

Tiếc thay, sớm đã không còn ai chờ đợi câu trả lời ấy nữa.

Nhưng không sao.

Đấy chẳng phải chính là chấp nhất quyết không từ bỏ đấy ư, rằng dẫu không còn người chờ đợi, không người dõi bước, thì hắn vẫn muốn thử lại lần nữa.

Linh lực không đủ thì kéo thêm người tới. Trận không đủ sức thì bổ sung máu vào.

***

Vào thời điểm những cành hoa kia trùng tu lại đại trận, sấm sét đánh rền trên nền trời xám tro bao trùm Chiếu Dạ thành, tất cả tà ma lớn nhỏ đang vây quanh Tước Bất Lạc cảm thấy có một cơn gió quét qua trước mắt, mang theo hương hoa cỏ chẳng biết bắt nguồn từ đâu.

Bọn chúng hãy còn đang đắm chìm trong hương hoa thì đột ngột thấy linh lực dưới chân bùng nổ. Cứ như thể dưới lòng đất chôn một cái máy bơm hơi bằng trúc không cách nào ngăn cản được đang cuộn tròn giữ chặt hai chân chúng, khiến chúng không thể nhúc nhích mà chỉ biết trơ mắt nhìn tà ma khí quanh người mình đổ dồn về lòng bàn chân, như thể có ai đó đang bơm ra ngoài.

Đám tà ma hoảng hồn!

“Chuyện gì thế này?”

“Tao… tao không nhúc nhích được!”

“Tao bị gài hả?!”

“Chắc vậy rồi.”

“Là ai? Là đứa nào cả gan…”

“Còn cần phải hỏi nữa hả? Mày nói xem có thể là ai?”



Thật vậy, có lục tung cả Chiếu Dạ thành lên cũng không tìm ra đáp án thứ ba.

Dĩ nhiên, chúng đã nhanh chóng phát hiện ra, tà ma khí cuồn cuộn trong cơ thể bị hút về phía Tước Bất Lạc đằng kia để tuỳ người khác mượn dùng.

Mà người mượn dùng không ai khác hơn ngoài Phong Tiết Lễ.

Những trận cục Phong Tiết Lễ thiết lập xung quanh Chiếu Dạ thành mấy năm gần đây bắt đầu phát huy tác dụng, và hiện tại chúng đang hỗ trợ hắn. Cả thể xác lẫn linh phách hắn đều nhận thương tổn nên giờ cách rất xa đỉnh cao thực lực, song nhờ mượn dùng những tà ma khí này mà hắn có thể thực hiện thêm lần nữa.

Hắn không phải một người liều lĩnh, chắc chắn có chuẩn bị hậu chiêu.

Nếu đại trận “triệu hoán” không thể hình thành, hắn vẫn có thể mượn số tà ma khí này để chuyển dời trận cục, lập nên một cấm chế cho chính mình lách qua trên thân gốc đại thụ rợp trời này.

Như vậy, sau này khi tìm được thời cơ thích hợp, hắn vẫn có cách tiếp cận thân cây này.

***

Phong Tiết Lễ thực hiện đúng kế hoạch, lập tức phóng vụt đi với gió cuộn quanh thân, dừng lại trước đại thụ.

Song vừa chạm ủng xuống đất, đón chờ hắn là một luồng hơi lạnh như băng sương quét ngang trước mắt. Cái lạnh này khiến người ta không đường nào trốn thoát, chỉ cần thoáng tiếp xúc với hơi lạnh thôi là thân thể như bị đóng băng từ trong ra ngoài.

Hắn gần như cảm giác được sương đang có chiều hướng đọng trên mặt mình, không chỉ vậy, toàn bộ lục phủ ngũ tạng hắn cũng loáng cái đã bọc một lớp sương mỏng.

Khí kình buốt giá này chỉ có thể thuộc về một người duy nhất…

Không ai khác hơn ngoài Ô Hành Tuyết.

Phong Tiết Lễ thình lình ngưng động tác, liền thấy ngón tay mảnh khảnh của người kia vươn tới ngay trước mắt. Băng sương luồn ra từ giữa những ngón tay giấu sau tay áo.

Ngón tay vừa khuất dạng đã thấy Phong Tiết Lễ hoá thành bụi mù, hoàn toàn biến mất khỏi nơi ngón tay chạm đến.

“Lấy ít địch nhiều, Tiên thủ Minh Vô hà tất chi thế.” Ngay đến giọng điệu Ô Hành Tuyết cũng đượm giá băng, phảng phất vang vọng giữa bụi tuyết rào rạt rơi đổ từ thân đại thụ, nghe vào thanh thoát mà mông lung.

Khối bụi mù tức khắc tụ lại sau lưng Ô Hành Tuyết với tốc độ nhanh như cắt, thậm chí chưa kịp chớp mắt.

Phong Tiết Lễ búng ngón tay, ánh lửa ngọn đèn dầu vút tròn một vòng, bao vây Ô Hành Tuyết lại bên trong. Bấy giờ, hắn mới cất giọng trả lời, “Chưa chắc.”

“Cái gì?” Ô Hành Tuyết kinh ngạc.

“Chưa chắc là lấy ít địch nhiều,” Phong Tiết Lễ đáp một câu tròn vẹn.

Câu nói vừa dứt, Ô Hành Tuyết liền nhíu mày, trực giác báo cho chàng có gì đó không ổn.

Quả nhiên, chàng thấy trước mặt mình loé lên ánh sáng, vô số ngọn đèn bùng cháy ngay trước mắt. Chàng đếm thấy có hằng hà sa số ánh đèn đang lung lay giữa không trung, ngọn lửa rung động nối nhau thành tảng lớn nhưng lại mịt mù khôn tả.

Trải nghiệm này quẫn bách cực kỳ, giống như những ngọn đèn dầu kia loá nhoè mắt chàng đến độ không còn xác định được phương hướng đông tây nam bắc gì nữa.

Ô Hành Tuyết có thể cảm nhận được Phong Tiết Lễ tung chiêu này không nhằm tấn công mà để nhốt chàng vào lồ ng giam này. Ngay khoảnh khắc ánh đèn dầu bừng lên, chàng đã thấp thoáng thấy Phong Tiết Lễ chuyển hướng sang Tiêu Phục Huyên.

Ô Hành Tuyết giật thót mình, thấy lòng bất an.

Tại sao Phong Tiết Lễ nhốt chàng để tấn công Tiêu Phục Huyên?

Người đang trong kiếp kỳ là chàng, mà tà ma không thể vận khí kình suôn sẻ trong kiếp kỳ là điều ai cũng biết, thậm chí nói là bị “suy yếu” cũng không sai. Phàm là chọn đối tượng tấn công, người bình thường nào cũng sẽ chọn chàng chứ sao lại chọn Tiêu Phục Huyên?

Vì sao Phong Tiết Lễ lại hành động ngược lại?

Trừ phi…

Trừ phi Phong Tiết Lễ cho rằng vào thời điểm hiện tại, khống chế Tiêu Phục Huyên đơn giản hơn. Hoặc nên nói, Phong Tiết Lễ đã làm gì đó khiến Tiêu Phục Huyên hiện tại bị khống chế dễ dàng hơn.

Nghĩ vậy, thêm với câu “Chưa chắc là lấy ít địch nhiều” ban nãy, nét mặt Ô Hành Tuyết tức thì tối sầm lại, chàng sốt sắng tìm cách thoát khỏi lồ ng giam.

Ngặt nỗi, chàng không còn nhớ bất kỳ chiêu nào dùng để phá trận cả…

Nét cười vẫn thường lay láy trong mắt Ô Hành Tuyết đã hoàn toàn mất dạng, đuôi mắt hơi cụp xuống vẽ nên sự lạnh lùng đến lạ trên gương mặt.

Nếu không thể nhớ chiêu thức phá trận thì dùng bạo lực là được.

Có điều, Phong Tiết Lễ không phải hạng tầm thường, nếu hắn đã bày thế lao tù thì sức bền ắt hẳn không thua kém gì kết giới bao bọc quanh Tước Bất Lạc của Tiêu Phục Huyên.

Mà Ô Hành Tuyết tay không tấc sắt, chẳng có gì làm vũ khí.

Chàng vuốt nhẹ các ngón tay đang thả bên người, sương trắng lập tức tụ lại trên đầu ngón tay rồi lan dần lên phía trên. Khi khí kình lạnh lẽo cùng cực lưu chuyển thì đến hơi thở phà ra cũng có thể đóng thành băng trong giây lát.

Chàng gồng hai tay, tà ma khí nồng đậm tuôn ra cuồn cuộn như thuỷ triều, kéo theo luồng sát khí thậm chí còn dày đặc hơn…

***

Phong Tiết Lễ cắt đôi địa phận Tước Bất Lạc, ngăn cách Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên sang hai bên. Hắn tận dụng việc hơi của vô vàn tà ma trong Chiếu Dạ thành gây ảnh hưởng lên Tiêu Phục Huyên hòng giao đấu với y.

Trong tình huống hiện tại, bên cạnh hắn còn có Tiếu Hồ lẫn “Phương Trữ”, mà phía Tiêu Phục Huyên chỉ duy độc có mỗi Ninh Hoài Sam. Kết quả là hắn “lấy nhiều địch ít”.

Những tưởng có thể nhân cơ hội này để chiếm đoạt tiên cơ, cho dù thời gian trong tay hắn chỉ vừa đủ một chiêu, song miễn có thể khai triển trận cục mới là được.

Nhưng chẳng mấy chốc, hắn đã phát hiện mình tính sai rồi…

Khi nghe tiếng đổ vỡ khủng khiếp của lao tù ở phía bên kia, Phong Tiết Lễ kinh hoàng ngoái đầu nhìn.

Rõ ràng Ô Hành Tuyết đã mất hoàn toàn ký ức và còn đang trong kiếp kỳ, rõ ràng tà ma trong kiếp kỳ chịu rất nhiều hạn chế khi vận khí kình bởi nó gây tổn thương bên trong rất nặng nề, rõ ràng lao tù hắn lập ra phải có khả năng giữ được đối phương khá lâu, rõ ràng…

Hết thảy phán đoán đều phai nhạt, ngay khi tiếng rền đổ nát kia vang lên, hắn đã hiểu rõ hắn chẳng giành được một chút lợi ích nào từ cuộc thương thuyết hôm nay.

***

Thật ra, Phong Tiết Lễ phán đoán không sai, Ô Hành Tuyết gặp vô vàn khốn khó trắc trở trong lúc vận khí kình quanh cơ thể. Không chỉ vậy, mỗi đợt vận chuyển một vòng, chém một sát chiêu lên thành lao, cơ thể chàng lại lạnh đi một chút.

Khi hết thảy xong xuôi, cả người chàng buốt đến đau đớn.

Nhưng giữa chừng, chàng đã chớp được một cơ hội xoay chuyển…

Ngay khi chàng lạnh đến mức gần như không xuất nổi chiêu, khí kình đông cứng trì trệ trong cơ thể lại có chiều hướng chuyển động. Tựa như có dòng nước ấm áp độ xuân sang đang chầm chậm hoá tan băng tuyết. Tưởng chừng một người bệnh bỗng dưng tự lành lặn trở lại.

Ô Hành Tuyết không còn tâm trí nghĩ ngợi nhiều, liền nhanh chóng hấp thu hơi ấm từ hư không, chuyển hoá cùng khí kình quanh thân thể. Chẳng mấy chốc, da chàng đã không còn trắng bợt như trước.

Và ngay khi vừa hồi sức, chàng lập tức tung bốn sát chiêu hung mãnh ở bốn trụ chống lao tù. Mỗi một chiêu đánh ra đều mang sức mạnh của cửu thiên huyền lôi.

Phút chốc, đất đá bắn tung toé, mặt đất như bị tách ra bởi một thanh kiếm vô hình, nứt thành rãnh sâu mấy chục thước!

Lao tù giam giữ chấn động trong chớp mắt, khi chiêu cuối cùng đánh tới, rãnh nứt khổng lồ chạy dài từ trời cao dọc xuống, toàn bộ lao tù vỡ toang thành vô số những mảnh vụn miểng.

Khi lao tù vỡ nát, Ô Hành Tuyết nhìn thấy Tiêu Phục Huyên bên kia khe nứt. Người kia tung một chiêu với thanh kiếm tên Miễn, vẽ ra ánh kim phân tách trời cao và chém thẳng về phía Phong Tiết Lễ. Nét mặt y lạnh căm, và nhìn trên người không thấy có thương thích.

May quá…

Ô Hành Tuyết thở dài khẽ khàng, nhưng rồi chàng lập tức gồng cứng cơ thể.

Sau khi phá vỡ lao tù, chàng muốn giúp Tiêu Phục Huyên một tay, bèn đoạt lấy hơi ấm không rõ nguyên do trong cơ thể mình lần nữa hòng tiếp tục vận một đợt khí kình mới.

Mà ngay thời điểm ấy, chàng thấy rõ kiếm khí Tiêu Phục Huyên thoáng ngừng trong tích tắc, trên gương mặt lạnh căm trắng bệch, hổ khẩu bên cánh tay cầm kiếm đang rỉ máu.

Khoảnh khắc, một ý nghĩ nhói lên trong lòng Ô Hành Tuyết — ban nãy chàng có thể tự lành lặn hoàn toàn không phải vô cớ mà tự vì Tiêu Phục Huyên.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện, chàng chợt bàng hoàng thảng thốt.

Ô Hành Tuyết bèn thử mượn hơi ấm kia để vận khí kình lần thứ hai. Lần này, vừa mới bắt đầu đã ngừng ngay tức khắc, vì chàng nhận ra trạng thái Tiêu Phục Huyên thật sự biến chuyển theo hành động của chàng.

Trong lúc cơ thể chàng dần biến chuyển tích cực hơn, sắc mặt Tiêu Phục Huyên lại mỗi lúc một tái nhợt đi.

Tại sao… lại như thế?

Lời tác giả:

Chờ lâu rồi ~ nội dung mấy ngày nay hơi khó ngắt đoạn nên mình cập nhật cách ngày nha, mọi người đừng thức khuya chờ ~

Cá:

Gay cấn quá!!!