Khoảnh khắc, Phong Tiết Lễ ngờ rằng mình bị lừa.
Nếu là bất kỳ một ai khác, hẳn đã chỉ tay vào khung cảnh trong sân đặng chất vấn Ninh Hoài Sam — đây là cái mà ngươi gọi là hoàn toàn quên mất chuyện xưa tích cũ, không còn nhớ gì hết đấy à???
Nhưng Phong Tiết Lễ không làm vậy.
Trong Chiếu Dạ thành này, bất kỳ ai từng đối mặt với Ninh Hoài Sam đều biết rõ tính tình kẻ này thẳng đuồn đuột, kêu Ninh Hoài Sam nói dối không chớp mắt để lừa người khác thì làm khó cho cậu quá.
Nên lập tức, Phong Tiết Lễ hiểu ngay chuyện mất trí nhớ hẳn là sự thật.
Tuy vậy, vấn đề quên mất bao nhiêu và đã nhớ ra bao nhiêu thì còn cần bàn lại.
Song trước mắt, Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên đang che chắn thân cây này, dù chưa rõ là đã nhớ ra cơ sự hay chỉ đang suy luận kèm đoán mò.
Bởi thế, Phong Tiết Lễ sững người thoáng chốc rồi lập tức bình tĩnh trở lại.
Phong thái hắn vẫn nho nhã lịch thiệp, dường như còn đang tuân thủ những nề nếp sót lại từ tiên môn. Hắn gật đầu với Ô Hành Tuyết đứng trong sân xem như một lời chào giản đơn, đoạn nói, “Thật không ngờ rằng đang đông khắc nghiệt mà thành chủ lại đón khách ngoài sân.”
“Cảnh sân tươi đẹp khiến lòng người nô nức, hai hôm nay cả Chiếu Dạ thành bao vây quanh Tước Bất Lạc của ta rộn rã quá đấy thôi.” Ô Hành Tuyết chỉ khoác thường phục đơn giản, toát lên dáng vẻ thanh tú thon cao như hoà vào cảnh sắc. Chàng thoáng lia mắt qua đỉnh cổ thụ cao cao, rồi dời sang đánh giá Phong Tiết Lễ, nói, “Không phải ngươi đến ngắm phong cảnh à?”
Câu nói này quá thẳng thắn, thẳng đến mức khiến người ta câm nín, Tiếu Hồ đứng bên cạnh nghe thấy mà không khỏi bồn chồn bất an.
Vừa vào cửa đã nói chuyện như vậy thì tiếp tới sẽ thế nào đây?
E rằng không phải muốn trực tiếp đánh nhau đấy chứ.
Cánh tay thả bên hông của Tiếu Hồ siết chặt cán loan đao.
Nhưng Ô Hành Tuyết nói dứt câu liền thoáng cười cong mắt như thể chỉ vừa đùa vui một câu chứ chẳng hề có ý động thủ. Điều này khiến Tiếu Hồ sượng trân người.
Gã mấp mé nhìn thiếu gia nhà mình qua khoé mắt nhưng thấy ánh lửa đèn lồ ng trong tay Phong Tiết Lễ chẳng mảy may lay động mà vẫn phẳng lặng yên ắng.
Phong Tiết Lễ cất lời như chỉ đang hàn huyên trong một buổi nhàn đàm, nói với Ô Hành Tuyết, “Thật vậy.”
Tiếu Hồ: “…”
Gã quay sang nhìn, thấy Phong Tiết Lễ không chút do dự nói tiếp, “Một căn phủ không có chủ nhân mà có khả năng tự phong ấn bản thân hơn hai mươi năm, hơn thế phong ấn này cực kỳ kiên cố không cách nào phá dỡ, thì có là ai cũng sẽ nổi lòng tò mò muốn khám phá thử xem ấy thôi. Có khiến người ta muốn đến ngắm cảnh cũng không phải chuyện lạ.”
Phong Tiết Lễ nói với giọng điệu bình bình thản nhiên, tưởng chừng hắn cũng giống như tất cả đám ma đầu lớn nhỏ bên trong Chiếu Dạ thành, chẳng biết gì về bí mật hay thần mộc nào cả mà chỉ nổi hứng tò mò, thừa cơ hội thành chủ không có mặt bèn toan tính chiếm đoạt cả toà dinh thự.
Trong Chiếu Dạ thành thì đây là việc hoàn toàn bình thường.
Giọng nói hắn mang đến cảm giác yên ả một cách tự nhiên, cho dù lời phi lý mà qua miệng hắn cũng mang sức thuyết phục cao.
Tiếu Hồ nghe đến đây cũng cảm thấy “Chúng ta đến là hợp lý”.
Phong Tiết Lễ nói tiếp, “Đến lúc chủ nhà không có mặt thì gọi là xâm phạm. Còn đến lúc chủ nhà có mặt phải gọi là thăm hỏi. Ta đến đây để thăm hỏi thành chủ, còn ngắm cảnh chỉ xem như tiện đà.”
Ô Hành Tuyết gật gù, đáp lời với đôi mắt vẫn giữ nét cong cong, “Người ta thăm hỏi khi có quen biết từ trước, mà dường như ta… chưa từng gặp ngươi bao giờ? Tuy vậy xem ra ngươi nhận biết nhanh lắm đấy, mới vào cửa đã quay sang gọi ta là ‘thành chủ’.”
Tiếu Hồ lại cảm thấy căng thẳng. Gã biết ắt hẳn thiếu gia nhà mình đã gài “tai mắt” vào Tước Bất Lạc, nhưng giờ Ô Hành Tuyết nói thế có vẻ như một là đã bị phát hiện, hai là đang bắt lấy điểm này để thăm dò.
Gã đưa mắt sang nhìn thiếu gia mình, thấy ánh mắt Phong Tiết Lễ đang dõi xa qua hành lang dài trải bóng cây và ngừng trên thân hai người đang đứng trong sân, bầu không khí lặng yên một thoáng.
Trong thoáng chốc đó, Tiếu Hồ thoạt dấy lên cảm giác cảnh còn người mất. Tưởng như ba người tách lìa hai nơi trong khoảnh sân này đã từng một thời gặp gỡ, quen biết, và biết đâu chừng còn từng giao thiệp. Mà giờ đây họ đã trở thành những người xa lạ và nói những lời như “bình sinh chưa từng gặp mặt”.
Dẫu thế, ảo giác này thoắt cái đã tan biến.
Bởi vì Phong Tiết Lễ đáp lời bằng một câu kín kẽ vô vàn, “E rằng bất kỳ ai trong ngoài Chiếu Dạ thành đều từng nghe nói rằng thành chủ không mang kiếm bên mình. Tuy ta chưa từng diện kiến nhưng vẫn có thể dễ dàng nhận ra.”
Vừa nói, hắn vừa quét mắt nhìn sang Tiêu Phục Huyên đang ôm kiếm.
Trên lý thuyết, việc Phong Tiết Lễ nhận dạng Ô Hành Tuyết bằng yếu tố “có đeo kiếm hay không” là hoàn toàn chính đáng, nhưng hắn khó lòng có thể nhận ra Tiêu Phục Huyên ngay lập tức. Dù sao, hắn cũng chỉ là đứa con út suốt ngày ở lì trong nhà của nhà họ Phong, cùng lắm là từng đọc trên tiên phổ, mà những bức tranh vẽ trên tiên phổ lại khác xa người thật nên hiển nhiên hắn khó thể nhận ra.
Thế nên, Phong Tiết Lễ có chút chần chờ mới nói, “Không biết vị này là…”
Trông hắn như chỉ tiện đà hỏi thăm một câu nhằm hợp lý hoá vai trò “Phong Tiết Lễ” của mình hơn chút.
Từ xa xưa, mối quan hệ giữa tiên và ma luôn đối nghịch, sẽ chẳng một vị tiên nào chịu thừa nhận rằng mình đang dây dưa với Chiếu Dạ thành. Hắn đã đoán chắc rằng Tiêu Phục Huyên sẽ bịa ra một cái tên giả, rồi từ đó chấm dứt cuộc đàm thoại này.
Ngờ đâu, người ôm kiếm giương mí mắt, cất giọng lạnh lùng nhả ra ba chữ, “Tiêu Phục Huyên.”
Phong Tiết Lễ: “…”
Tiếu Hồ: “…”
Tuyệt vời, cũng là một kiểu chấm dứt đấy.
Nét cười mấy chục năm chẳng phai nhạt trên gương mặt Tiếu Hồ suýt chút thì đông cứng.
“Thiên Túc thượng tiên Tiêu Phục Huyên?” Gã không cách nào nén giọng, phải thốt nhỏ, “Ngươi, hắn đã chết… đã qua đời rồi cơ mà.”
Thiên Túc nhìn sang, trầm giọng cất lời, “Người nghe đồn đã chết rất nhiều, trong đó có bao nhiêu là thật.”
Tiếu Hồ: “?”
Câu này có ý gì?
Gã vừa muốn nói gì đó thì chợt thấy lồ ng đèn trong tay thiếu gia nhà gã khẽ lung lay.
Gã quay sang nhìn, thấy Phong Tiết Lễ cụp mi trông về ánh lửa, ánh mắt giấu sau bóng đổ nên không thấy rõ cảm xúc.
Tim Tiếu Hồ chợt thót lên vô cớ, gã có cảm giác câu nói của Thiên Túc đã động chạm gì đó đến thiếu gia nhà gã. Từ sau câu nói ấy, mí mắt gã giật liên hồi, rõ ràng không phải báo hiệu một điềm lành.
Thật tình mà nói thì trước khi đến Tước Bất Lạc, dù gã thấy chuyến này thiếu gia đến Tước Bất Lạc hơi đột ngột, nhưng tin rằng thiếu gia đã tính toán kỹ càng hết thảy — rằng người thật sự đáng lo ngại bên trong Tước Bất Lạc chỉ duy có Ô Hành Tuyết, gã đã từng giao đấu với Ninh Hoài Sam hay Phương Trữ nên biết thực lực đến trình độ nào. Hơn nữa, nếu tính cả “tai mắt” mà thiếu gia đã gài vào Tước Bất Lạc thì có khi bọn họ còn có cơ hội nẫng tay trên.
Song bây giờ lại có thêm một Tiêu Phục Huyên…
Vậy phải xuống tay kiểu gì???
May mà Tiếu Hồ là kẻ trước giờ luôn nghe lời và chú ý thể diện, bằng không gã đã nắm lấy tay Phong Tiết Lễ phắn một đường ra khỏi cửa luôn rồi.
Nhưng tình huống như hiện tại không cho phép lui binh…
Vì qua khoé mắt, Tiếu Hồ thoáng thấy thiếu gia nhà gã cựa mình, dường như hắn đang rủ mắt và thở dài thật khẽ trong phút yên tĩnh. Đến khi hắn giương mắt lên bèn bước tới trước, cầm đèn trên tay và tiến vào sân.
“Thiếu gia?” Tiếu Hồ nhỏ giọng gọi hắn.
Phong Tiết Lễ thả lại một câu xem như trả lời gã, “Cậu có thể quay về phủ trước.”
Nghe vậy, Tiếu Hồ cảm thấy thật sự hoảng sợ. Nhưng tất nhiên gã sẽ không quay về phủ mà vẫn nối bước theo sau người kia.
Gã muốn hỏi Phong Tiết Lễ rốt cuộc tính làm gì, nhưng rất khó để hỏi trong tình cảnh hiện tại, vì vậy gã chỉ còn cách siết chặt thanh loan đao trong tay nhằm có thể nhanh chóng xuất đao vào thời điểm cần thiết.
Tà ma không bao giờ tuân thủ các quy tắc thường tình, nói không chừng nếu kẻ đến đây là bất kỳ một ai khác thì hẳn đã xem như hành lang không tồn tại. Kẻ đó sẽ nhảy thẳng qua lan can gỗ sơn đỏ và phóng ra ngoài sân.
Nhưng Phong Tiết Lễ không như thế.
Nhìn qua có thể thấy hắn cất bước thong dong giống như quả thật chỉ đến thăm hỏi một người bạn cũ, tay hắn cầm đèn bước lên từng bậc thang, rồi rẽ qua hai khúc cua dọc theo hành lang dài dẵng.
Khi tiến vào trong sân, Phong Tiết Lễ lên tiếng, “Trong lòng ta có chút thắc mắc, không biết có nên hỏi hay không?”
Ô Hành Tuyết nhướn mày, nhìn sang hắn.
Phong Tiết Lễ nói, “Bất kỳ ai trong Chiếu Dạ thành cũng tò mò khôn nguôi với căn phủ trạch này, ai ai đều muốn biết nơi này có điều bí ẩn gì nên đã không ngừng vây quanh lui tới, mà mấy chục năm qua không ai giải được phong ấn. Giờ đây…”
Hắn lia mắt từ Ô Hành Tuyết sang Tiêu Phục Huyên, hững hờ tiếp tục, “Thành chủ và Thiên Túc thượng tiên đứng trong sân như thế chẳng nhẽ không sợ ta phát hiện ra món đồ được giữ kín kẽ nhất trong căn phủ này hay sao?”
Ô Hành Tuyết nghe thế thì bật cười.
Đoạn, chàng mới điềm nhiên đáp, “Không phải ngươi đến đây vì thứ này à.”
Im lặng thoáng chốc, chàng tiếp tục, “Ta không nói sai chứ, Tiên thủ Minh Vô?”
Khi bốn chữ “Tiên thủ Minh Vô” vang lên, cả Tước Bất Lạc rộng thoáng im lặng như tờ, đến độ có thể nghe được kim rơi.
Tiếu Hồ quay phắt đầu sang mạnh đến mức áng chừng có thể gãy cổ ngay tại chỗ. Gã trợn to đôi mắt nhìn cái người mình hầu cận gần trăm năm, sấm sét nã inh ỏi trong đầu chẳng biết nhiều ít. Đến khi gã bình tĩnh hoàn hồn trở lại, chợt nghe giọng bản thân thảng thốt hỏi, “Ai cơ???”
Không chỉ mình gã.
Trên gian lầu các bên góc Tước Bất Lạc, sau khi phát hiện sự bất thường của Phương Trữ, Ninh Hoài Sam sợ cái tên “Phương Trữ” này có ý đồ giở trò gì đó với Ô Hành Tuyết và Tiêu Phục Huyên, nên định nghĩ cách làm sao có thể chế ngự được “Phương Trữ” giả mà không để đối phương phát giác.
Thế mà cậu vừa tính ra tay đã nghe âm thanh gõ vang trên kết giới bao quanh Tước Bất Lạc, mà kẻ tới lại không ai khác hơn thằng chó chết Phong Tiết Lễ!
Phong Tiết Lễ đã tới Tước Bất Lạc rồi, làm sao cậu có thể ngồi yên mà ngó?!
Ninh Hoài Sam không rảnh đi đóng cửa tự hối cải gì nữa mà lập tức giải trừ cấm chế rồi chạy ra ngoài sân, ngờ đâu khi đến thì vừa khéo nghe đến cụm “Tiên thủ Minh Vô”, thế là chân trái bước hụt ngáng chân phải, cả người chao đảo chúc người ra phía trước.
Khổ cái cậu té gấp quá, không khéo sao lại rơi đúng ngay về phía người Phong Tiết Lễ.
Ninh Hoài Sam nhắm tiệt mắt động não ngay lập tức, tự nói với mình thôi thay vì để bị té nhục mặt, chẳng thà giả bộ đánh lén đi!
Khí đen nhanh chóng tụ lại quanh các ngón tay cậu, chuẩn bị tung sát chiêu trả lễ Phong Tiết Lễ năm xưa. Thế mà cậu vẫn chậm một bước —
Trước khi cậu kịp xuất chiêu, trước mắt đã loé qua một tầng trắng xoá.
Đó ắt hẳn là bàn tay Phong Tiết Lễ đang duỗi ra, hướng về phía đầu cậu.
Khoảnh khắc đó bỗng như bị kéo dài vô cùng tận, Ninh Hoài Sam có thể cảm nhận một cách rõ ràng bàn tay người kia đã sờ đến trán. Cậu gồng cứng cơ thể như phản ứng bản năng, vận sức chuẩn bị đón nhận một cú công kích vào đầu.
Mà chẳng thể ngờ rằng, cái tay nọ chỉ đặt trên trán cậu rồi đẩy nhẹ ra trước mà thôi.
Ninh Hoài Sam ngẩn ngơ toàn tập.
Bằng là mấy trăm năm về trước, khi những người hầu trong Vấn Thiên Liêu ở Vương Đô còn sống mà gặp tình cảnh này thì chắc hẳn sẽ cảm thấy quen mắt lắm. Năm ấy, Vân Hãi gặp Minh Vô Hoa Tín lần đầu cũng trong hoàn cảnh tương tự — đó là khi hắn đuổi theo một chú chồn thông và rẽ vội qua khúc cua hành lang, suýt nữa đã đâm sầm vào vị khách vãng lai, Hoa Tín đưa tay đỡ trán hắn, giúp hắn không bị ngã sấp trên mặt đất.
Cũng cạnh những cột gỗ đỏ son, cũng qua góc hành lang gấp khúc, và cũng là những bậc thang đá nối liền xuống sân.
Chớp mắt đã qua mấy trăm năm, cố nhân đã khuất, còn diện mạo người hoàn toàn đổi thay.
Ngay thời điểm đỡ lấy Ninh Hoài Sam, Phong Tiết Lễ cũng thoáng dừng giây lát.
Chẳng rõ có phải vì khung cảnh hiện tại gợi lại cho hắn đôi chuyện xưa cũ, hay đó chỉ là phản ứng bất ngờ với bản thân mà thôi.
Phong Tiết Lễ cụp mắt, nói, “Nghe đồn Tiên Đô đã sụp đổ, chúng tiên vắng bóng, thế gian này làm gì còn Tiên thủ Minh Vô, không phải hắn… đã chết rồi ư.”
Nói đoạn, hắn lật cổ tay.
Ninh Hoài Sam cảm nhận được sức mạnh từ bàn tay đặt giữa trán, đồng tử cậu thít chặt.
Thoắt cái, một cơn gió giật mãnh liệt cuộn lấy cậu từ phía sau, kéo cậu ra khỏi Phong Tiết Lễ.
Đến khi cậu hoàn hồn, liền thấy mình đang đứng bên cạnh thành chủ nhà mình và Thiên Túc thượng tiên.
“Ngươi cũng khá lắm, đã bắt đóng cửa tự hối cải trong phòng rồi mà nhất quyết phải đi ra ngoài cho được à. Ta có cho phép ngươi ra không?” Ô Hành Tuyết còn chẳng liếc mắt đến cậu, chỉ cất giọng nhẹ bẫng.
Ninh Hoài Sam không hiểu chuyện chi. “Thưa thành chủ tại sao lại thế này?!! Tại sao Phong Tiết Lễ lại thành Tiên thủ Minh Vô?!”
Chuyện mà cậu mịt mờ nhất chính là, cho dù đối phương thật sự chính là Minh Vô Hoa Tín đi nữa thì vì lẽ gì phải vạch trần vào thời điểm này? Thậm chí lúc cậu phát hiện “Phương Trữ” bất thường cũng hiểu không nên đánh động ngay lúc đó, mà tốt hơn là nên chờ một cơ hội thích hợp để giết gọn đối phương, không để hắn có cơ hội trở tay.
Làm gì có chuyện thành chủ nhà cậu và Thiên Túc lại không nghĩ tới điều cơ bản như vậy.
***
Ô Hành Tuyết tất nhiên đã tính đến chuyện đó rồi, nhưng chàng không chọn hành động như vậy. Trái lại, từng câu từng lời của chàng và Tiêu Phục Huyên đều nhằm kích động Phong Tiết Lễ.
Chàng muốn khích cho Phong Tiết Lễ ra tay.
Nếu đối phương là Hoa Tín, vậy ắt hẳn đã dành rất nhiều năm để truy cứu nhiều việc, và cũng sắp đặt kế hoạch đâu ra đó. Xong xuôi mới mượn cơ thể Phong Tiết Lễ để ngủ đông bên trong Chiếu Dạ thành, nhằm mục đích chờ đợi tấn công thân cây trong Tước Bất Lạc này.
Muốn tấn công vào Tước Bất Lạc không phải chuyện đơn giản, thể theo lẽ thông thường, hắn ắt sẽ bài trí việc này ở điểm chót cùng trong kế hoạch.
Nên Ô Hành Tuyết muốn kích động đối phương.
Khi huỵch toẹt danh hào “Tiên thủ Minh Vô”, họ đang muốn cảnh cáo “Phong Tiết Lễ” rằng: Giờ hắn có muốn che giấu cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, một khi đã xác nhận danh tính Tiên thủ Minh Vô thì toàn bộ Tước Bất Lạc sẽ được đặt trong phòng ngự nghiêm ngặt, không để cho hắn có cơ hội tấn công lần thứ hai.
Nếu hắn đã muốn động thủ thì hiện tại chính là cơ hội tốt nhất.
Nên vào ngày hôm nay, Hoa Tín dù muốn dù không cũng bị bắt buộc phải ra tay.
Và chỉ cần Hoa Tín ra tay, chắc chắn sẽ để lộ ra một ít manh mối. Từ đó, chàng có thể lợi dụng những manh mối này để tìm những điều mà chàng chưa biết, một là chưa nghĩ ra hoặc hai là đã bị che giấu.
Phương pháp này có hơi nguy hiểm, nhưng với người đã từ Linh Vương biến thành ma đầu Chiếu Dạ thành thì trong quá khứ có lẽ cũng từng làm không ít những chuyện hiểm nguy.
***
Lấy đà từ động tác kéo Ninh Hoài Sam đến bên cạnh mình, Ô Hành Tuyết nghiêng người, vừa khéo để lộ một khoảng không phía sau lưng.
Chỉ một chớp mắt thôi, nhưng một chớp mắt ấy đã đủ để người dụng tâm nắm bắt.
Ninh Hoài Sam hô thất thanh, “Đúng rồi thành chủ ơi! Phương Trữ nó —”
Cậu còn chưa dứt lời, “Phương Trữ” đã rút kiếm xông tới, hướng thẳng vào khoảng trống phía sau lưng Ô Hành Tuyết.
Đây không phải là Phương Trữ thật nên sức lực và tốc độ ra kiếm cũng vượt xa Phương Trữ. Một chiêu kia tung ra nhanh như cắt, nếu không đề phòng từ trước thì bất kỳ ai cũng không cách nào đối phó kịp thời.
Mà ngay chớp nhoáng đó, Ô Hành Tuyết vẫn đưa lưng về phía lưỡi kiếm, song nháy mắt với Tiêu Phục Huyên một cái.
Chàng nghiêng khẽ đầu, thốt bằng khẩu hình, “Thiên Túc đại nhân ơi, cứu ta.”
Viền môi mỏng chỉ vừa mấp máy, Tiêu Phục Huyên đã phóng đi như chớp.
Hơi thở lạnh buốt chỉ thuộc về riêng mình Thiên Túc đổ ập đến, lướt qua người chàng và ngừng bước sau lưng.
Một tiếng Kenggg vang dội, chấn kinh trời đất.
Đó là âm thanh hai lưỡi kiếm chém thẳng vào nhau. Âm thanh đó rền chín tầng mây, quét ngang Tước Bất Lạc như một cơn bão lốc hung mãnh. Đến tầng tuyết đọng trên thân đại thụ cao ngất cũng bị thốc khỏi cành cây, loáng cái đã tung bay mịt trời.
Ngay tiếp đó, lớp tuyết kia đổ ngược xuống rầm rập, che kín toàn bộ Tước Bất Lạc.
Vào khoảnh khắc Tiêu Phục Huyên đến chắn chiêu giúp Ô Hành Tuyết, gốc đại thụ lập tức vắng người trông coi, “Phong Tiết Lễ” cầm đèn phóng tới trong chớp nhoáng—
Hắn duỗi tay vào tuyết bụi mịt mù, giống hệt như sương giăng miệt núi đương hoà trong gió bão. Lòng bàn tay nhấn mạnh xuống đất đá dưới gốc đại thụ.
Tay còn lại đang cầm đèn của hắn đột nhiên rung lên, ngọn lửa bên trong bất ngờ bừng cháy, lan rộng ra mấy chục trượng, bao bọc thành một bức tường hơi nóng xung quanh hắn và cản tất cả mọi người ở bên ngoài.
Lưỡi lửa phất cao, nhuộm hơn nửa vòm trời trong sắc đỏ chói loà.
Hắn chờ đợi hai lăm năm trong Chiếu Dạ thành, cẩn trọng thiết lập một trận pháp bao quanh toàn bộ Tước Bất Lạc. Hắn không rõ Ô Hành Tuyết đã làm gì với thần mộc để khiến thần mộc mất hoàn toàn tiên khí và thần tính.
Song, hắn cũng chẳng cần phải tìm hiểu cặn kẽ làm gì, nếu đánh mất tiên khí và thần tính thì hắn chỉ cần cho nó có lại lần nữa là được.
Về bản chất, để một thân cây có tiên khí cũng tương tự như để một người có tiên khí.
Tức là cùng một quy tắc với “triệu hoán”.
Dù hắn không phải Thiên đạo nên không thể thực hiện “triệu hoán” chính danh, nhưng hắn có thể làm “tương tự”. Vả chăng, thần mộc vẫn là thân cây ấy, thần tính hãy còn khắc trong cốt xương, nên cũng không cần thực hiện “triệu hoán” chính danh mà chỉ cần “tương tự” là đủ.
Chỉ cần một ngày, hoặc thậm chí chỉ cần một khoảnh khắc, chỉ cần thần mộc tồn tại trong một khoảnh khắc là hắn có thể mượn sức thần mộc để hoàn thành tâm nguyện.
Tất cả những yếu tố cần thiết cho trận “triệu hoán” đã được chuẩn bị xong xuôi quanh đây, tất cả những toà sòng bạc, quán rượu, tiệm bán hoa… xung quanh Tước Bất Lạc đều chôn giấu đá trận từ lâu.
Giờ đây, việc chót cùng hắn cần phải làm là viết chú văn trên mặt đất dưới gốc cây và trộn nó với máu là hoàn thành trọn vẹn.
Hắn đặt ngón tay trên mặt đất, máu nhỏ từng giọt dọc đường cong ngón tay thon dài và thấm vào đất cát. Khi chữ được rạch xuống, trận cục bao bọc quanh Tước Bất Lạc rung lên, báo hiệu bắt đầu khởi động, rồi chầm chậm dịch chuyển…
***
Thật ra, Tiêu Phục Huyên và Ô Hành Tuyết muốn mượn cơ hội này để nắm được những thứ hắn đã cài cắm từ trước chứ sẽ không để yên cho hắn hoàn thành mọi việc.
Vì vậy, ban nãy họ cố tình để lộ sơ hở, sau khi lơi tay liền tức khắc xoay người sang.
Bên dưới ánh sáng vàng rực rỡ, chiêu kiếm mang khí kình xao động đang cuồng bạo quét tới, sớm sẽ chém đôi bức tường lửa nóng chọc trời —
Thế rồi trong chớp nhoáng, biến cố phát sinh.
Trước bọn họ từng thắc mắc, không biết vì sao trong cục diện “hai chọi một” này mà “Phong Tiết Lễ” dám tự tìm đến cửa. Mãi đến tận giờ phút này manh mối mới hé lộ.
Khi “Phong Tiết Lễ” đến Tước Bất Lạc có gõ cửa ba lần, ba tiếng đó đã đánh động gần hết những kẻ bên trong Chiếu Dạ thành, ai ai cũng đều nghe rõ.
Bởi vậy, những kẻ trong thành đã bắt đầu âm thầm dịch chuyển.
Tất nhiên bọn tà ma lớn bé khác không trực tiếp can dự chiến trận giữa thành chủ mới và thành chủ cũ, chúng chỉ thiếu né ra xa mấy thước. Thế nhưng chúng nó cũng không thật sự rời khỏi mà vẫn liên tục hóng hớt từng diễn biến bên trong Tước Bất Lạc.
Bởi chúng biết rõ rằng vô luận Phong Tiết Lễ hay Ô Hành Tuyết mạnh hơn, thì cả hai đều sẽ chịu tổn thất sau một hồi giao chiến.
Việc ai mạnh hơn ai có quan trọng à?
Không quan trọng.
Thứ chúng nó trông chờ nhất là tình huống lưỡng bại câu thương. Nếu chuyện đó xảy ra, chúng có thể đứng giữa làm ngư ông đắc lợi.
Chỉ cần một tà ma có năng lực hơi cao một tí mất mạng là những phần linh hồn, da thịt, xương cốt béo bở nhất sẽ bị những kẻ khác xâu xé không còn một mẩu, bởi đó chính là thành phần cực kỳ bổ dưỡng, dùng để hỗ trợ tu hành thì đơn giản hơn phải vất vả đêm ngày rất nhiều.
Làm gì có ai không thèm thuồng?
Huống hồ, hai phe giao chiến hiện giờ là thành chủ cũ và mới, cũng tức là có đên hai ma đầu, chỉ cần được hưởng một chút đã là phúc phần trời ban rồi.
Với chúng, dù gió ngả chiều nào cũng được hưởng lợi, sao có thể bỏ lỡ cuộc vui này?
Thế nên bên trong các sòng bạc và quán rượu, dù người ngồi chưa kín một nửa mà cái thứ tà ma khí nồng nặc u ám của những đêm giá rét chẳng mấy chốc đã tụ đầy trong thành. Thậm chí, đến những kẻ đang gieo hoạ ngoài nhân gian cũng nhận được tin mà nhanh chóng quay trở về Chiếu Dạ thành.
Khung cảnh này khác hẳn bầu không khí đơn thuần hóng hớt trò vui lúc trước, cả đám tà ma từ lớn đến nhỏ đều đang ngầm mưu đồ cho bản thân, hòng trở thành “chim sẻ” đứng rình sau bọ ngựa bắt ve sầu.
Bởi thế, toàn bộ Chiếu Dạ thành đã rơi vào tình trạng căng thẳng cùng cực.
Có lẽ bọn chúng còn chưa nhận ra, nhưng trong vô thức, chúng đã dịch chuyển theo những thiết lập được định sẵn và trở thành trợ thủ thầm lặng cho Phong Tiết Lễ.
Bất kỳ một tên nào trong đám tà ma lớn bé này bước ra một mình thì cũng chỉ vào hàng ăn hại nếu phải đối đầu với Ô Hành Tuyết hoặc Tiêu Phục Huyên, một số tên có lẽ sẽ nhiễu sự hơn chút, một số chỉ hiện diện cho đủ mặt.
Song, trong lúc những bố trí thiết lập được chất chồng chất lớp mỗi lúc một nhiều xung quanh Tước Bất Lạc, thì tà ma khí đến hàng ngàn hàng vạn tề tụ về một chỗ như mây đen đã dẫn đến một vấn đề khác —
Xưa giờ tiên ma tương khắc, tà ma khí phát ra từ hằng hà người tề tụ sẽ tác động đến tiên khí của Thiên Túc.
Tác động này lặng im và vô hình, chỉ bản thân Thiên Túc mới cảm thụ được mạnh mẽ nhất.
Nên khi Tiêu Phục Huyên chém một nhát kiếm xuống bức tường lửa nóng kia, kiếm khí y đã ngưng trệ trong tích tắc.
Y nheo chặt hàng mày, nét mặt bất chợt lạnh căm.
Và cũng trong tích tắc đó, “Phong Tiết Lễ” dường như đã vội vã chốt nét chú văn sau cùng trên nền đất.
Đại trận “triệu hoán” gốc đại thụ rợp trời hình thành, sắc vàng loé lên rồi tràn ra từ bàn tay “Phong Tiết Lễ” tựa như dòng nước, chảy dọc theo rễ cây và gờ đất để men dần lên trên.
Sắc vàng chảy trên thân cây như đang vẽ thành chữ, song khi các nét vẽ vừa nối liền với nhau thì bất chợt tách ra.
Cứ như thể vì một lý do nào đấy mà “triệu hoán” hoàn toàn vô hiệu đối với nó.
“Phong Tiết Lễ” khẽ giọng thốt, “Sao lại có thể…”
Không thể như vậy.
Chỉ cần đây là cái cây đó thì trận này chắc chắn hình thành. Vậy tại sao lại không thể hình thành?
Hắn vẽ thêm một đường nữa.
Cây đại thụ rung rinh tán lá, nét chữ vẫn không kết nối với nhau mà phân tán rồi biến mất.
“Triệu hoán” lại không hình thành được.
Phía sau lưng nơi hắn không nhìn thấy, ở bên ngoài bức tường lửa nóng, một bàn tay buông thõng bên người Ô Hành Tuyết chợt cuộn lại.
Chàng cúi xuống nhìn thì thấy trên hai cổ tay mình hiện lên chú văn nhàn nhạt đang chuyển động. Một bên theo chiều thuận, bên còn lại theo chiều nghịch.
Và bàn tay có chú văn chuyển động thuận chiều đang phát sinh phản ứng giống hệt trên thân đại thụ.
Tiêu Phục Huyên phát giác ra điều này.
Dường như y vẫn luôn có thể cảm nhận những điều nhỏ bé ấy…
Y ngoảnh sang, ngay khi nhìn thấy chú văn trên hai tay Ô Hành Tuyết, ánh mắt y tối sầm xuống và đôi môi trở nên trắng bợt.
“Đây là…” Tiêu Phục Huyên thấp giọng nghẹn ngào, “Tách linh?”
Hai chữ “tách linh” vừa rơi vào tai, tâm trí Ô Hành Tuyết phút chốc rơi vào thinh lặng.
Như thể hết thảy mọi thứ quanh chàng đều không tồn tại, đưa chàng trở về khoảnh khắc tự tay khắc chú văn lên thân thể mình.
“Phong Tiết Lễ” chẳng cách nào có thể ngờ được đến cùng thì Ô Hành Tuyết đã làm gì để thần mộc đánh mất hoàn toàn thần tính và tiên khí, rồi giấu mình suốt ba trăm năm.
Hắn đã từng đoán không biết đây có phải một phương pháp phong ấn khác không? Hay rằng đã đặt thêm một tầng bảo vệ cho thần mộc?
Cả hai hướng đều sai.
Đáp án là tách linh.
Ô Hành Tuyết đã tách linh thần mộc, tách sống từ một thành hai.
Thần mộc trong truyền thuyết luôn mang dáng vẻ nửa phồn vinh nửa héo tàn, nửa chết nửa sống. Khi chàng chia linh thành hai phần, một nửa phồn vinh sinh trưởng um tùm xanh tốt, tán lá rợp trời mà chim chẳng đậu, còn nửa héo tàn…
Đâm xuyên qua ba mươi ba tầng hang trời ở Thương Lang Bắc Vực.
Đó chính là thân cây xám trắng khô héo mà chàng đứng trên khi tỉnh lại lúc đầu.
Ngày mở mắt tỉnh dậy, Ô Hành Tuyết tựa mình trên cành cao như hôm hoá người từ thần mộc năm nào. Ấy nhưng chẳng còn hoa rơi quanh năm che phủ đỉnh đầu, chẳng còn khu chợ rộn ràng náo nhiệt dưới chân. Đón chào chỉ có đầm hồ lạnh giá miên man khắp Thương Lang Bắc Vực.
❄︎
Lời tác giả:
Đợi lâu, ngủ ngon QAQ~