Bán Cho Tướng Quân Cục Mịch Làm Nam Thê

Chương 6


Bị làm tè dầm, toàn thân run rẩy, bụng dưới căng trướng, vừa đau vừa sướng

Mặc dù chiều nay mưa nhỏ hơn nhưng vẫn chưa tạnh.

Hàn Phong một hai đòi lên núi, Bùi Ngọc không cản được hắn nên đành phải tiễn hắn đi.

Bùi Ngọc đứng ở cổng lo âu nhìn Hàn Phong, hắn đi một bước quay đầu ba lần, liên tục vẫy tay ra hiệu cho y vào nhà.

Họ không có áo tơi nên Hàn Phong đành đội mưa lên núi, Bùi Ngọc nghĩ dầm mưa kiểu này dù có khỏe cỡ nào cũng chịu không nổi, thế là trong lòng càng thêm lo lắng.

Hàn Phong mới đi một lát thì mưa to như trút, ngoài trời mây đen ùn ùn, sấm chớp vang dội, sương mù dày đặc chẳng thấy được gì.

Bùi Ngọc lo lắng đứng ở cổng dáo dác nhìn quanh, hy vọng Hàn Phong sẽ về kịp.

Nhưng mưa lớn quá nên y cũng không muốn Hàn Phong trở về lúc này, chỉ mong hắn tìm được cái hang nào đó trên núi để trú mưa. Sắc trời dần tối, y bắt đầu nấu cơm.

Trong lúc nấu, y ngồi cạnh bếp vá áo cho Hàn Phong, hắn thường xuyên lên núi đi săn nên quần áo thủng lỗ chỗ, y thử vá lại cho hắn.

Trước kia y toàn cầm đao kiếm nên chưa bao giờ may vá, cũng chưa từng nghĩ có ngày mình sẽ làm việc này.

Bùi Ngọc lo lắng cả ngày, rốt cuộc chạng vạng tối Hàn Phong trở về, tóc tai quần áo đều ướt đẫm, tay xách một con gà rừng, hớn hở đi tới chỗ y: "A Ngọc, ngươi xem ta mang gì về này?"

Hắn tươi cười giơ lên con gà rừng to béo cho Bùi Ngọc thấy rồi để xuống bàn: "Tối nay hầm con gà này bồi bổ cho ngươi."

Ánh mắt Bùi Ngọc dán chặt vào Hàn Phong, y đi tới nắm chặt tay hắn: "Tay lạnh quá, người cũng ướt hết rồi, ngươi không tìm chỗ trú mưa sao?"

"Có chứ, ta đâu có ngốc đến nỗi mưa lớn mà không biết tìm chỗ trú," Hàn Phong cười nắm chặt tay y, "Ngươi đừng lo nữa, mau nhóm lửa nấu cơm đi, ta đói rồi."

Hắn đi tới bàn mở nắp nồi múc một thìa canh thịt, không kịp chờ đợi húp một miếng: "Sảng khoái thật."

Hắn ăn say sưa, nước trên tóc nhỏ xuống mặt cũng không quan tâm mà chỉ húp xì xụp.

Bùi Ngọc lấy bộ đồ sạch cho hắn: "Thay đồ trước đi, quần áo ngươi ướt hết rồi kìa."

Hàn Phong thay đồ, Bùi Ngọc xõa tóc hắn ra rồi cầm khăn lau khô, trong lòng không khỏi xót xa.

Hàn Phong có thể cảm nhận được Bùi Ngọc không vui, thế là nắm tay người sau lưng kéo nhẹ một cái, Bùi Ngọc đi tới trước mặt hắn, hắn ôm eo y, dụi cằm vào ngực y rồi ngửa đầu hỏi: "Sao thế? Nhìn ngươi chẳng vui chút nào cả."

Bùi Ngọc thấy bộ dạng này của hắn thì nước mắt lập tức ứa ra: "Ta lo cho ngươi lắm, mưa to như vậy lỡ ngươi xảy ra chuyện gì trên núi thì sao? Lỡ ta chờ mãi không thấy ngươi về thì sao? Lỡ ngươi té gãy tay gãy chân thì sao?"

Nói xong y khóc thút thít.

Hàn Phong sợ nhất là Bùi Ngọc khóc, hắn vội vàng lau nước mắt cho y rồi rối rít nói: "Xin lỗi vì để ngươi lo lắng, đều là lỗi của ta, ngươi đừng khóc nữa, sau này ta sẽ không thế nữa đâu."

"Ngươi hứa đi."

"Ta hứa mà."

Lúc này Bùi Ngọc mới sụt sịt một cái rồi nói: "Vậy buông ta ra đi, ta lau tóc cho ngươi."

Hàn Phong lập tức buông người trong lòng ra, để Bùi Ngọc lau tóc cho mình.

Lau tóc xong, hai người ngồi đối diện nhau ăn cơm.

Thịt hươu quả thực rất thơm, chỉ là không có gia vị nên ăn khá nhạt nhẽo, nhưng đối với hai người thì có thể no bụng đã là tốt lắm rồi.

Hàn Phong vừa ăn vừa nhìn Bùi Ngọc, nhìn một hồi tâm trí bắt đầu bay xa, không thấy rõ đồ ăn trong chén nên gắp khúc xương cắn một cái, suýt nữa thì mẻ răng.

Bùi Ngọc trừng hắn: "Đáng đời, ai bảo ngươi không tập trung ăn cơm."

Bị Bùi Ngọc trừng nhưng Hàn Phong vẫn hết sức vui vẻ, cảm thấy Bùi Ngọc điểm nào cũng tốt, ngay cả lúc tức giận hay nạt nộ hắn cũng rất đáng yêu.

Hắn nhe răng cười: "Chỉ lo nhìn ngươi chứ đâu lo ăn."

"Nhìn ta? Ta có gì để nhìn đâu?"

"Ngươi đẹp mà." Hàn Phong nói ngay chẳng chút nghĩ ngợi.

Bùi Ngọc liếc hắn: "Chẳng phải ngươi nói chưa từng đi học nên không biết chữ à? Sao khen người trôi chảy thế."

"Ta nói thật lòng đó," Hàn Phong đặt cái chén trong tay xuống rồi chân thành nhìn Bùi Ngọc, "Không có chút gian dối nào hết."

Bùi Ngọc cười: "Ta tin ngươi."

Ăn cơm xong Bùi Ngọc đi trải giường, chưa kịp quay lại đã bị một đôi tay mạnh mẽ ôm chầm.

Hàn Phong cúi đầu rúc vào cổ Bùi Ngọc dụi dụi, hít sâu một hơi rồi thì thầm: "A Ngọc......"

Hàn Phong kề sát Bùi Ngọc, ánh mắt không rời khỏi thân thể y một khắc nào, Bùi Ngọc trải giường, hắn đứng phía sau ôm y rúc cổ.

Bùi Ngọc quá gầy nên Hàn Phong không dám ôm mạnh vì sợ làm y gãy lưng.

Trải giường xong, Bùi Ngọc vỗ tay Hàn Phong: "Được rồi, ngủ đi."

Vừa nhắc đến chữ ngủ, Hàn Phong đã thấy bụng dưới nóng bừng.

Nghĩ tới cảnh nằm chung với Bùi Ngọc trong một cái chăn, tay có thể vuốt ve hoa huyệt mềm mại kia, Hàn Phong lập tức phấn khích, thế là vội vàng đi rửa mặt rồi ngoan ngoãn ngồi trên giường chờ Bùi Ngọc.

Bùi Ngọc dọn dẹp xong xuôi mới lên giường, vừa nằm xuống đã bị Hàn Phong đè lên.

Hàn Phong háo hức ôm Bùi Ngọc rồi sờ ngực y.

Bùi Ngọc bất đắc dĩ nắm lấy bàn tay không an phận của Hàn Phong: "Lên núi cả ngày mà không mệt à?"

"Không mệt," Hàn Phong nói ngay, "Làm ngươi sao có thể mệt được chứ."

Nghe Hàn Phong nói trắng trợn như vậy, Bùi Ngọc đỏ mặt, lẩm bẩm mắng: "Đúng là không biết xấu hổ mà."

"Trước mặt ngươi còn xấu hổ làm gì?" Hàn Phong vừa cười vừa cúi đầu hôn y.

Hắn dễ dàng cởi bỏ quần áo trên người Bùi Ngọc rồi ôm hôn y, tay mò đến lỗ dâm, ngón tay đâm vào rút ra liên tục.





Đợi lỗ dâm đủ mềm, hắn lập tức nhét vật của mình vào, động tác hết sức thuần thục, lần này khỏi cần Bùi Ngọc chỉ dạy nữa.

Bùi Ngọc ôm cổ Hàn Phong đáp lại nụ hôn của hắn, sau khi gậy thịt cắm vào lỗ dâm, hai người đều sảng khoái rên rỉ một tiếng.

Trong phòng đốt lửa ấm áp, hai người đắp kín chăn, chỉ chốc lát sau đã toát mồ hôi.

Bùi Ngọc vỗ cánh tay Hàn Phong ra hiệu cho hắn buông mình ra, Hàn Phong rời khỏi môi y, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của y hỏi: "Sao thế?"

"Nóng quá." Bùi Ngọc thở dốc nói.

Hàn Phong càng ôm y chặt hơn: "Hiếm lắm mới nghe ngươi than nóng đấy, nóng thì nóng, dù sao vẫn tốt hơn lạnh mà."

Bùi Ngọc thò tay ra khỏi chăn, hai cánh tay trắng mịn ôm cổ Hàn Phong, mỉm cười hôn lên môi hắn một cái, nụ hôn này khiến Hàn Phong càng thêm hăng hái nắm eo y đâm rút mạnh bạo.

"Hôn ta nhiều vậy có phải là thích ta từ lâu rồi không?"

"Chứ sao nữa, nếu không ta đâu có khẩu giao cho ngươi."

Nghe Bùi Ngọc nói vậy, Hàn Phong ngây ngẩn cả người, cúi đầu nhìn vào mắt y: "Sáng hôm đó ngươi đang tỉnh táo à?"

Bùi Ngọc gật đầu: "Tất nhiên rồi, ta đâu có ngủ mê đến nỗi ngậm chỗ phía dưới của ngươi."

"Ta còn tưởng......"

"Ngươi tưởng gì cơ? Tưởng ta cũng ngủ say, ngươi sơ ý đâm vật phía dưới vào miệng ta à? Thế thì bất cẩn quá rồi, huống hồ ngươi đã cứu ta, ta thích ngươi chẳng phải bình thường lắm sao? Người xưa có câu gì ấy nhỉ? Anh hùng cứu mỹ nhân, mỹ nhân lấy thân báo đáp."

Nghe Bùi Ngọc nói, Hàn Phong cười: "Ngươi là mỹ nhân nhưng ta đâu phải anh hùng."

"Ngươi là anh hùng mà," Bùi Ngọc ôm mặt hắn, "Sau này còn là đại anh hùng, đại tướng quân nữa."

"Ngươi đừng khen ta, ngươi chưa ra chiến trường nên đâu biết chiến trường thế nào, đó là nơi có thể mất mạng bất cứ lúc nào, còn sống là may lắm rồi, đâu mơ gì đến chức tướng quân nữa."

Bùi Ngọc đâu phải chưa từng thấy chiến trường, phụ thân y là thủ lĩnh nghĩa quân, y theo phụ thân chiến đấu với quan binh triều đình bao lần, y biết chiến trường nguy hiểm, cũng biết lần này mình và Hàn Phong gia nhập nghĩa quân sẽ có ý nghĩa gì.

Y ôm cổ Hàn Phong rồi trịnh trọng nói: "Ta và ngươi cùng ra chiến trường, nếu ngươi chết thì ta tuyệt đối sẽ không sống một mình, dù có chết chúng ta cũng phải chết chung với nhau."

Hàn Phong không nói gì mà chỉ ôm người làm tiếp, mặc dù hắn không muốn xa Bùi Ngọc nhưng nếu phải bỏ mạng nơi sa trường thì hắn mong người chết là mình chứ không phải Bùi Ngọc.

Làm từ chính diện một hồi, Hàn Phong lật Bùi Ngọc lại rồi nắm eo y làm từ phía sau.

Tuy Bùi Ngọc biết chút ít về chuyện phòng the nhưng đây là lần đầu tiên làm trong tư thế này, y không ngờ Hàn Phong lại rành như vậy.

Y chống tay xuống giường, thân thể bị Hàn Phong lắc tới lắc lui, kinh ngạc hỏi: "Ngươi...... sao ngươi biết tư thế này?"

"Vô sự tự thông." Hàn Phong nói.

"Có quỷ mới tin."

"Dù ngươi có tin hay không thì đây vẫn là sự thật." Hàn Phong cười rồi cúi đầu ngậm vành tai Bùi Ngọc cắn nhẹ, y lập tức rùng mình, tóc gáy dựng lên, lỗ dâm cũng thít chặt.



"A Ngọc, ngươi thích ta liếm chỗ này đúng không?" Hàn Phong cười nói, "Hễ ta liếm ngươi thì thân thể ngươi sẽ cứng lại, còn sởn tóc gáy nữa."

Hàn Phong vuốt ve cánh tay Bùi Ngọc, tay y cũng rất trắng, da thịt trắng nõn tương phản rõ rệt với bàn tay màu lúa mì của hắn.

Hai tay hắn bóp eo Bùi Ngọc không ngừng làm loạn: "Eo này nhỏ thật đấy."

Nói xong hắn đo thử, một tay hắn có thể nắm trọn eo Bùi Ngọc: "A Ngọc gầy quá."

Nhìn xương sống nhô lên của Bùi Ngọc, Hàn Phong đau lòng ôm eo y, để lưng Bùi Ngọc áp sát vào ngực mình: "A Ngọc, ngươi cứ yên tâm, sau này ta nhất định sẽ để ngươi sống sung túc, nuôi ngươi trắng trẻo mập mạp."

"Ưm......" Bùi Ngọc mơ màng lên tiếng.

Hàn Phong nắm chặt dương vật Bùi Ngọc tuốt lên tuốt xuống: "A Ngọc bắn ra được không? Ta thích nhìn chỗ phía trước của ngươi xuất tinh lắm, ngươi bắn ra thì ta mới biết mình đang làm ngươi sướng."

Tay Hàn Phong thô ráp, lực tuốt lại không nhẹ, ngón tay chai sần cọ xát lỗ tiểu làm thân thể Bùi Ngọc run rẩy, bụng dưới căng trướng, vừa đau vừa sảng khoái.

"Hàn Phong...... Ưm, đừng bóp, muốn bắn......"

Nghe Bùi Ngọc nói, Hàn Phong cười gian: "Ta mới tuốt mấy lần mà ngươi đã muốn bắn rồi sao, nhanh thật đấy."

Hắn chơi ác bóp chặt gốc dương vật Bùi Ngọc: "Hay là chúng ta cùng bắn một lần được không?"

Bùi Ngọc sắp sửa bắn thì đột nhiên bị chặn lại, chỉ cảm thấy hạ thân mình vừa sướng vừa căng tức khó chịu, ngón chân nhịn không được cuộn lại, bấu chặt mu bàn tay Hàn Phong.

"Đừng, đừng, Hàn Phong......" Bùi Ngọc ứa nước mắt, cúi đầu nhìn dương vật mình bị Hàn Phong tuốt đỏ, cảm thấy vật kia sắp bị hắn chơi hỏng.

Bùi Ngọc quay đầu lại, đôi mắt rưng rưng trừng Hàn Phong: "Mau thả ta ra, ta muốn bắn."

"Chờ thêm chút nữa đi, hai chúng ta cùng bắn."

"Ta không muốn!" Bùi Ngọc lắc eo, "Ngươi buông ta ra mau, Hàn Phong, ngươi là đồ khốn!"

Y đập tay Hàn Phong, muốn gỡ ngón tay hắn nhưng Hàn Phong nắm chặt gốc dương vật, làm thế nào cũng gỡ không ra.

"A Ngọc, bắn muộn mới sướng chứ, ngươi bắn sớm vậy không sướng đâu."

"Sướng hay không ta tự biết, ngươi mau buông ra đi!"

Bùi Ngọc gỡ tay Hàn Phong, thấy y khó chịu, Hàn Phong đành phải buông ra.

Hắn vừa buông tay thì thân thể Bùi Ngọc lập tức run lên, tinh dịch hòa lẫn nước tiểu bắn ra đứt quãng.

Bùi Ngọc quỳ gối trên giường, không kìm được chảy nước mắt, nhìn dương vật mình phun ra nước tiểu chỉ thấy xấu hổ cực kỳ.

Y lại bị Hàn Phong làm tè dầm.

Y muốn kìm lại không để mình mất mặt, nhưng dương vật đã bị Hàn Phong làm mất tri giác nên chỉ có thể để mặc mình bắn ra.

Sau khi bắn hết tinh dịch và nước tiểu, cảm giác căng trướng mới biến mất, thay vào đó là cảm giác xấu hổ.

Y vội vàng xuống giường rồi ôm quần áo chạy ra sau tấm bình phong.

Thùng tắm sau bình phong đã pha sẵn nước nóng cho hai người tắm rửa, Bùi Ngọc không hề nghĩ ngợi mà leo vào thùng tắm, chẳng đoái hoài gì đến Hàn Phong bên ngoài.

Quá xấu hổ, thật sự là quá xấu hổ.

Bùi Ngọc ngồi trong thùng tắm kỳ cọ, hoàn toàn không để ý Hàn Phong, cũng mặc kệ hắn đã bắn ra hay chưa.

Hàn Phong quỳ trên giường nhìn Bùi Ngọc chạy trối chết, trong lòng không khỏi hụt hẫng.

Hắn đã làm hai lần mà vẫn chưa bắn, dương vật còn cứng ngắc, nhìn thấy vũng nước tiểu trên giường, hắn lập tức đi thay ga giường.

Trong nhà chỉ có một cái nệm nên hắn đành phải trải rơm sạch lên giường, sau đó trải chăn rồi phủ ga giường mới lên.

Hắn bỏ ga giường cũ vào chậu gỗ để lát nữa giặt.

Làm xong hắn đi ra sau bình phong, nhìn thấy Bùi Ngọc ngồi trong thùng tắm, hai mắt đỏ hoe, đầu cúi thấp hệt như chú nai con đang sợ hãi.

Hắn đi qua định tắm với Bùi Ngọc, ai ngờ y lùi lại phía sau: "Ngươi đừng tới đây."

"A Ngọc, chúng ta tắm chung đi."

"Ta không muốn tắm với ngươi." Bùi Ngọc tức giận nói.

"Xin lỗi, lúc nãy ta sai rồi, ta không nên trêu chọc ngươi như vậy."

Bùi Ngọc ngoảnh mặt làm ngơ, Hàn Phong cởi quần áo rồi nhảy vào thùng tắm ôm Bùi Ngọc: "Thôi đừng ngại nữa mà, tiểu thì tiểu, có gì ghê gớm đâu, ta cũng đâu cười ngươi, ta thay ga giường rồi, cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi."

Nghe Hàn Phong nhắc lại chuyện này, mặt Bùi Ngọc đỏ như quả táo chín, cúi đầu không dám nhìn hắn.

Hàn Phong hôn lên trán Bùi Ngọc một cái: "Thật đó, không sao đâu, đừng ngại nữa."

Bùi Ngọc hừ một tiếng, đẩy Hàn Phong ra rồi đứng dậy mặc đồ.

Thấy Bùi Ngọc bỏ đi, trong lòng Hàn Phong hết sức hối hận, biết thế lúc nãy đã chẳng trêu y.

Bùi Ngọc lau khô tóc rồi chui vào chăn ngủ.

Vì cái chăn còn lại đã trải phía dưới nên hai người chỉ có thể đắp chung một chăn.

Bùi Ngọc giành gần hết chăn, Hàn Phong chỉ có thể đắp nửa người, nửa còn lại lộ ra ngoài.

Hàn Phong đưa tay ôm Bùi Ngọc vào lòng, cảm nhận được người y lạnh buốt, hắn thấp giọng hỏi: "Còn lạnh không?"

Bùi Ngọc lắc đầu, có lẽ thân thể này quá gầy yếu nên cả mùa đông đều lạnh buốt, dù trong nhà có nóng cỡ nào thì tay chân vẫn lạnh.

Nếu không có Hàn Phong, một mình y nằm trong chăn rất lâu mới ấm lên.

Giờ dựa lưng vào lồng ngực nóng hổi của Hàn Phong, tuy đang giận nhưng y vẫn không nỡ nhích ra xa, thế là rúc vào ngực hắn ngủ thiếp đi.