Viên Tịch bước lên bậc thang theo sau Yến Huân, ánh mắt những người phía dưới nhìn lên vô cùng kinh ngạc, đến cả chai nước trong tay cũng rơi xuống đất, Viên Tịch nghi hoặc, chẳng lẽ đây là đường đi đến quỷ môn quan ?
Lên đến tầng ba, có một người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đang đứng canh gác, Yến Huân lấy ra một tấm thẻ, cô không nhìn rõ, chỉ thấy nó có màu xanh dương. Đưa tấm thẻ vào một cái máy, một âm thanh "tích" vang lên, bảo vệ gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Viên Tịch đang đứng phía sau.
- Người của tôi.
Ông bảo vệ không nói gì, chỉ lùi ra phía sau rồi cúi đầu, có ý muốn nhường đường. Như vậy là xong rồi ? Viên Tịch nhăn mày nhìn người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ đang cúi người ở đó, không ngờ nơi này cũng thần bí như vậy, thảo nào những người ở dưới tầng 2 hay tầng 1 đều nhìn Viên Tịch trố mắt.
Đi ngang qua một vài lớp, cô để ý trên tường có dán một số tờ giấy nội quy, nhưng hình như không ai để ý, chắc cũng chỉ để trưng mà thôi. Về đến lớp của Yến Huân, là phòng học số 9, anh bước vào lớp, Viên Tịch chỉ dám đứng ngoài hành lang chờ đợi.
Mọi người trong lớp nhìn ai nấy đều toát ra vẻ cao sang quý phái, Viên Tịch thầm ngưỡng mộ, thảo nào những người như vậy lại được học ở một vị trí cao, ngay cả một người ít tham vọng như cô cũng rất muốn.
Cuộc nói chuyện trong lớp rất rôm rả, đến khi Yến Huân bước vào thì chỉ giảm nhẹ âm thanh một chút chứ không bớt đi, anh lấy balo màu xám ngay chỗ ngồi của mình rồi bước ra ngoài. Ngay lập tức, một vài nam nữ sinh trong lớp đưa mắt nhìn ra.
- Ai vậy ?
Một nam sinh ngồi trên bàn lên tiếng, ngay sau đó bên cạnh anh ta liền có câu trả lời.
- Tôi biết cô ta, là Viên Tịch, bạn gái tin đồn sáng nay.
- Cũng ưa nhìn đó chứ.
Ở bên ngoài, Yến Huân không xem việc này là nặng, những lời nói đó có gì với anh ta, đối diện Viên Tịch, nhìn thấy cô hơi nghiêng người đưa mắt vào trong lớp, anh quay người lại nhìn theo hướng cô.
Ánh mắt mang theo sự sát khí, phẫn nộ, cảnh cáo khiến đám nam nữ sinh bên trong chỉ biết thu mắt nhìn lại. Viên Tịch cầm lấy chiếc balo màu xám trên tay Yến Huân, cười nhẹ.
- Tôi về trước.
- Khoan.
Viên Tịch dừng bước, anh đưa tay xoa lấy đầu cô, ánh mắt không rời khỏi cô, Viên Tịch sững người, balo cầm trên tay cũng không chắc chắn.
Một lúc sau Yến Huân bỏ tay ra khỏi mái tóc cô, giọng nói rất dịu dàng.
- Có thể về.
Bên ngoài thật sự rất yên tĩnh và ngọt ngào, nhưng bên trong lớp học, mọi thứ đã loạn như cái chợ rồi, ai cũng nghĩ Viên Tịch chính là bạn gái của Yến Huân.
Chưa đầy một phút, tin tức này đã lan ra khắp trường, khắp mọi ngóc ngách một cách nhanh chóng. Sở dĩ Yến Huân làm như vậy cũng muốn mọi người hiểu theo cách này, anh thừa biết trong ngôi trường đen tối sẽ có những việc đen tối khác vây quanh, sợ rằng một ngày nào đó cô cũng sẽ giống chị gái cô.
Yến Huân là đang muốn cô dựa dẫm vào mình, muốn cô dùng mình làm bàn đạp để vươn lên vượt qua những kẻ giàu có. Chỉ có như vậy thì Viên Tịch mới không thể bị người khác ức hiếp hay bắt nạt.
Ở nơi này ai cũng có vị thế, chỉ là cao hay thấp thôi, riêng Viên Tịch thì khác, cô như một hòn đá dưới thung lũng, và xung quanh được bao bọc bởi những ngọn núi lẫy lừng. Chỉ có thể biến Viên Tịch là người của kẻ giàu nhất và đủ thực lực nhất thì cô mới tồn tại được.
Cô bước xuống cầu thang, gặp ngay cặp đôi Vương Nhậm và Lục Hữu Diên đang ôm nhau bước lên, đứng chắn ngang cô giữa đường.
- Tiến triển nhanh thật, có cần tôi gọi hai tiếng bà Yến không ?
Viên Tịch thở dài bất lực, Lục Hữu Diên là kẻ chuyên đi gây chuyện, nhưng có vẻ anh ra gây nhầm người rồi.
- Tôi nghĩ hôm sau tôi nên cầm theo kim chỉ để may miệng anh lại, thật là thối tha.
- Con nhỏ này, đừng nghĩ Yến Huân bao che là có thể nói này nói nọ. Lục Hữu Diên tôi hân hạnh giới thiệu một lần nữa, tôi là thiếu gia nhà họ Lục, tập đoàn Lục thị và đã hình thành phát triển gần 70 năm. Tôi nghĩ...
Chưa kịp khoe khoang hết, Lục Hữu Diên đã bị giọng nói đanh thép của Viên Tịch ngăn lại cứng ngắc.
- Tôi nghĩ anh nên bớt tỏ vẻ ra thì hơn, dù sao thì tập đoàn gì đó của nhà anh thì là của nhà anh chứ đâu phải của anh, suy cho cùng anh là đang ăn bám ba mẹ thôi. Mác nhà giàu cũng là của ba mẹ anh, chứ đâu phải của anh. Né sang một bên.
Cô nói một tràng khiến Lục Hữu Diên tức đến nỗi đơ cứng cả người, Viên Tịch còn thẳng tay đẩy nhẹ anh ta sang một bên bởi vì chính anh ta đang chặn đường đi của mình. Vương Nhậm chủ có thể ôm ấp dỗ dành người bạn đáng thương, nhưng miệng vẫn cười tươi rõ.
- Cái còn nhỏ chết tiệt, ý của nó là khen ba mẹ tôi giàu còn chê tôi nghèo sao ? Đứng lại Viên Tịch, cái con nhỏ khốn kiếp này. Đã đi thì đi luôn đi, để tôi nhìn thấy cô một lần nào nữa tôi sẽ xé xác cô ra...
- Thôi mà đừng nói nữa, trách thì trách cậu vì chọc nhầm rắn chúa.
Vương Nhậm ôm cơ thể Lục Hữu Diên để ngăn cản anh xé xác Viên Tịch, đến lúc thấy bạn mình bình tĩnh thì buông ra, kèm theo vài lời khuyên có ích, nhưng đến khi quay người lại đã chẳng thấy Lục Hữu Diên.
Dưới cầu thang là những tiếng hét kinh hoàng, to như sấm, nói về đánh nhau thì ai có thể đánh lại Lục Hữu Diên, có điều móng vuốt của Viên Tịch thực sự rất bén.
Anh ta nắm lấy tóc cô giật mạnh ra sau, bàn tay to túm lấy cổ áo.
- Này, xin lỗi tôi... nhanh.
- Anh là cái thá gì mà tôi phải xin lỗi, bỏ ra.
Vương Nhậm ngay lập tức lao đến xô ngã cả hai ra, cuối cùng cũng tách nhau, anh ta bán sống bán chết giữ chặt Lục Hữu Diên bằng cơ thể mình, ánh mắt nhìn Viên Tịch vô cùng khổ sở.
- Chạy đi, tôi không thể giúp nổi cô đâu. Nhanh đi...
Viên Tịch vẫn bình tĩnh đứng dậy, nhìn Lục Hữu Diên với vẻ vô cùng ghen ghét.
- Đúng là tên nghèo rớt mồng tơi.
- VIÊN TỊCH....