Giang Thành lúc này chưa đến sáu giờ, không khí mát mẻ.
Lâm Trưng thân trên chỉ mặc chiếc áo tay ngắn, khi sải bước đến trước mặt Chu Linh, lồng ngực vẫn phập phồng dữ dội, trên mũi đầy những hạt mồ hôi mịn.
"Dì, cháu có thể gặp Nghiêu Nghiêu trước được không?"
Dù sao bà cũng đã trải qua chuyện tình cảm và lập gia đình, Chu Linh nhìn vẻ mặt và ánh mắt đứa nhỏ này là đã có được đáp án, bà có chút mệt mỏi vẫy vẫy tay, Lâm Trưng thấp giọng cảm ơn, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Qua lớp kính trên cửa, Chu Linh nhìn Lâm Trưng từ từ đi đến giường con gái rồi ngồi xổm xuống, cẩn thận nắm lấy tay cô.
Trần Nghiêu vừa chìm vào giấc ngủ sâu, sắc mặt tái nhợt yên bình.
Sau chưa đầy năm phút, Lâm Trưng bước ra. Anh lấy lại bình tĩnh, trịnh trọng cúi đầu trước Chu Linh đang nhìn anh: "Dì à, cháu xin lỗi. Mọi chuyện hết thảy đều là do cháu, thật ra, em ấy và cháu, chúng cháu đã ở bên nhau rồi..."
Chu Linh im lặng một hồi: "Bao lâu?"
"Bắt đầu vào tháng 8 năm ngoái."
"Nước của em ấy sắp hết rồi, cháu gọi y tá thay nước trước, sau đó cháu sẽ cho dì một lời giải thích." Lâm Trưng nói xong, Chu Linh gật đầu.
Chờ cây kim trên mu bàn tay Trần Nghiêu được rút ra, Lâm Trưng lược bỏ những thân mật thể xác, kể lại câu chuyện hai người đã trải qua và ở bên nhau, và cả những điều biết từ Đại Âm, nguyên nhân tại sao thời gian này Trần Nghiêu lại liều mạng học như vậy, nói hết với Chu Linh.
"Dì ơi, cháu có thể hiểu rằng dì muốn Trần Nghiêu ở lại Giang Thành và thi vào đại học Giang. Cháu quyết định sẽ học đại học với em ấy, cháu sẽ cố gắng hết sức, dì và chú có thể giám sát bất cứ lúc nào..."
Chu Linh trừng mắt, có chút không tin nổi: "Cháu và Nghiêu Nghiêu cùng thi vào một trường đại học?"
Lâm Trưng khẽ gật đầu: "Đúng vậy, cháu cũng sẽ thi vào đại học Giang."
"Cái này......" Chu Linh không nói nên lời, "Cái này làm sao có thể được?! "
Cạch cạch cạch. Cửa phòng ở phía sau Lâm Trưng vang lên tiếng động, hai người quay lại nhìn, Trần Nghiêu không biết đã tỉnh lại đứng sau cửa từ khi nào.
"Em tỉnh rồi sao? Có khó chịu không?" Lâm Trưng phản ứng trước, mở cửa phòng đến gần cô.
Trần Nghiêu lùi lại mấy bước, mím chặt môi, trong mắt to tràn đầy kháng cự: "Em không cần anh thương hại!"
Lâm Trưng sững người.
"Chúng ta chia tay đi." Giọng Trần Nghiêu có chút khàn khàn, nhưng ngữ khí rất kiên định, "Lâm Trưng, chúng ta chia tay."
Chu Linh vội vàng đi tới, ôm lấy thân thể đang run rẩy của con gái: "Nghiêu Nghiêu, bác sĩ nói con cần nghỉ ngơi nhiều hơn, trước khoan nói gì đã, chúng ta nghỉ ngơi trước đi, được không?"
Trần Nghiêu cố chấp nhìn chằm chằm anh: "Mời anh đi ra ngoài, chúng ta không có quan hệ gì với nhau nữa."
Lâm Trưng nhìn cô, chua xót tràn ra lồng ngực, lần đầu tiên anh nếm trải cảm giác lúng túng và hoảng sợ.
"Nghiêu Nghiêu, anh..."
"Tôi nói anh đi ra ngoài!" Trần Nghiêu lập tức bùng nổ, hét vào mặt anh, nhưng lại ho dữ dội vì cơ thể vẫn chưa hồi phục.
Chu Linh gấp đến mức bật khóc, vỗ lưng thuận khí cho cô, nói: "Được rồi, được rồi, mẹ kêu anh trai đi ra ngoài, Nghiêu Nghiêu ngoan, không nói, không nói..."
Trần Nghiêu nằm trên giường, trực tiếp phủ chăn lên toàn bộ cơ thể, dùng cách này để bày tỏ quyết tâm đuổi Lâm Trưng đi.
Cửa phòng đóng lại, trong phòng bệnh khôi phục lại yên tĩnh.
Dưới tấm chăn sọc xanh trắng trên giường bệnh, Trần Nghiêu cắn mu bàn tay, nước mắt chảy dài trên ga trải giường.
Lâm Trưng làm sao có thể từ bỏ đại học Bình, anh từ trước đến nay vẫn luôn là tốt nhất, làm sao có thể vì mình...
Điều mà Trần Nghiêu sợ nhất cuối cùng đã xảy ra, khi Lâm Trưng nói với Chu Linh rằng anh sẵn sàng học đại học với cô, một loại thống khổ nháy mắt cắn nuốt cô.
Lúc đầu cô chỉ hy vọng Lâm Trưng sẽ không cùng với những cô gái khác, cô đối với Lâm Trưng trước nay luôn có một loại chiếm hữu, giống như khối mô hình anh làm ra chỉ có thể đưa cho cô, sự kiên nhẫn nhất của anh cũng chỉ có thể bày ra trước mặt cô. Cô giống như một đứa trẻ, nắm chặt lấy ngón tay của người tốt với mình, chơi xấu, làm nũng, làm mọi cách không cho anh rời đi.
Nhưng sau khi ở bên anh, Trần Nghiêu dần học được cách yêu một người. Yêu và chiếm hữu không giống nhau, cô muốn tình yêu của anh, nhưng đó không phải là tình yêu mà cô phải cầu xin một cách đáng thương, tình yêu là sự công bằng, là muốn ở bên nhau từ trong trái tim, cái này mới gọi là yêu.
Để đứng ở vị trí ngang hàng nhau, Trần Nghiêu đã cố gắng thật lâu.
Nhưng bây giờ, cô phải thừa nhận rằng dù là thể chất hay trí tuệ, giới hạn của cô cũng chỉ ngang đây.
Cô thật sự, thật sự không thể chạy.
Tình yêu là gì.
Trần Nghiêu lấy tay che mặt, nước mắt trào ra từ kẻ hở ngón tay.