Bảy Năm Hôn Nhân

Chương 8: Chương 8:




Ngày hôm sau, 6 giờ tối. Sở Hàm và Tề Hạo cùng dắt Đậu Đinh vào phòng Vip V09 của nhà hàng Vạn Lý. Hai người bọn họ vừa đi vào thì nghe thấy tiếng gọi ngọt ngào: “Anh họ, chị dâu, hai người cuối cùng cũng đến rồi!”
 
Nói câu nói đó không phải ai khác mà chính là em họ của Tề Hạo Hà Hinh. Cô  đang mặc một chiếc váy đầm màu hồng, đi đôi giày cao gót màu trắng. Làn da vốn dĩ có chút sạm đen nay do được tô phấn đã trở nên trắng nõn nà. Đôi mắt to sáng long lanh đi cùng với mái tóc bờm. Thoạt nhìn qua lại có cảm giác giống trong Amine. Cô vừa nói xong liền lập tức nhìn vào Tiểu Đậu đang ở giữa nói: “Tiểu Đậu đã lớn thế này rồi cơ à! Cô suýt nữa đã không nhận ra cháu rồi!”. Cô đang nói liền cúi người xuống mở rộng vòng tay nói: “Tiểu Đậu Đinh, nhanh gọi Cô.”
 
Tiểu Đậu Đinh rốt cuộc cũng chỉ là một đứa trẻ, cậu nhìn vào người cô đã lâu không gặp lại nhút nhát không dám mở lời.
 
“Nó lâu quá không gặp em rồi nên không nhận ra em.” Tề Hạo nói. Anh hôm nay chịu sức ép của Sở Hàm buộc phải mặc một chiếc váy đầm lộ vai, tóc cũng được dày công đi làm. Sở Hàm nói buổi tiệc hôm nay làm sao có thể không xuất hiện với trang phục lộng lẫy cho được. Cô không muốn xuất hiện trước mặt mọi người với hình tượng quê mùa là  mặc áo phông với quần bò. Vì thế cô còn có ý đặc biệt trang điểm đẹp đẽ cho Tề Hạo, còn dồn ép Tề Hạo đi đôi giày cao gót cao tám phân màu bạc của cô.
 
Hà Hinh có chút không vui bĩu môi, cô đứng dậy nhìn vào Sở Hàm thực chất là Tề Hạo trước mặt nói: “Lâu lắm rồi không gặp, chị dâu đúng là càng ngày càng xinh đẹp.
 
Sở Hàm đích thực đứng bên cạnh nghe thấy thế trong lòng tưởng như là vui như hoa nở. Cô không đợi Tề Hạo mở lời liền nói: “Đâu có, trái lại Hinh Nhi, em càng ngày càng nữ tính hơn rồi.”
 
Cô vừa nói dứt lời, Hà Hinh có chút sững sờ. “Thật là hiếm hoi, anh họ anh cũng biết khen em cơ à? Anh lúc trước lúc nào cũng nói em giống Tomboy.”
 
Sở Hàm cũng nhận ra sự lỗ m ãng của mình. Đang không biết mở lời như thế nào thì có một bóng dáng lạ lẫm lúc này lại đi vào.
 
Sở Hàm và Tề Hạo cùng nhìn vào, chỉ thấy người đó cao chừng 178, làn da hơi đen, đeo một chiếc kính gọng đen. Mặc dù mặc áo sơ mi màu trắng và quần âu màu đen giống với thân thể của Tề Hạo mà Sở Hàm đang chiếm giữ, nhưng so với hình tượng sáng láng của Tề Hạo, cảm giác của người đó rõ ràng tối tăm hơn nhiều.
 
Nói không rõ là vì sao, Sở Hàm luôn cảm thấy người này dường như đã gặp ở đâu, nhưng cô nhất thời nghĩ không ra.
 
“Vị này là?” Tề Hạo đứng bên cạnh phản ứng nhanh hơn cô nói.
 
Hà Trường Lâm và bố mẹ của Tề Hạo dường như đã biết thân phận của người đó, cho nên lúc này chỉ cười không nói gì.
 
“Anh họ, chị dâu, em xin giới thiệu, vị này là bạn trai của em Mạc Tiểu Bắc.” Hà Hinh kéo Mạc Tiểu Bắc về mình giới thiệu.
 

Mạc Tiểu Bắc? Sở Hàm phút chốc chỉ cảm thấy cái tên này nghe rất quen tai, nhưng lại không nghĩ ra rốt cuộc đã nghe thấy cái tên này ở đâu.
 
Trong lúc Sở Hàm đang nghĩ ngợi, Mạc Tiểu Bắc đưa tay ra nói: “Chào anh chị, em là Mạc Tiểu Bắc, là bạn trai của Hinh Nhi.”
 
Sở Hàm vẫn đang ngây người ra. Tề Hạo đúng lúc này gắng sức đẩy vào cánh tay cô. Sở Hàm vừa mới trở lại bình thường, cô nhanh chóng đưa tay ra nói: “Xin chào.”
 
Tề Hạo cũng nhanh chóng nói: “Xin chào,rất vui được gặp cậu.”
 
Mạc Tiểu Bắc nói: “Tôi cũng vậy.” Cậu nói xong liền khom người lấy từ trong túi áo ra một bao lì xì đưa đến gần Đậu Đinh. “Tiểu Đậu Đinh, đây là quà ra mắt của chú cho cháu, cháu cầm lấy để bố mẹ đưa cháu đi mua đồ chơi và đồ ăn ngon nhé.”
 
“Cậu không cần khách khí như vậy đâu.” Tề Hạo nhanh chóng khước từ nói.
 
“Chỉ là một chút quà gặp mặt thôi mà. Hơn nữa em vẫn thường xuyên nghe Hinh Nhi kể chuyện về tiểu Đậu Đinh.” Mạc Tiểu Bắc cười nói.
 
“Đúng vậy, chị dâu, chị cầm lấy đi, đừng có khách khí mà!” Hà Hinh ở bên nói đỡ.
 
Tề Hạo biết đây là tấm lòng của bọn họ liền không từ chối nữa. Anh thay mặt Đậu Đinh nói: “Cảm ơn.” Anh vừa dứt lời liền nói với Đậu Đinh: “Đậu Đinh, mau cảm ơn chú đi con.”
 
“Cảm ơn chú.” Tiểu Đậu Đinh nói với giọng điệu non nớt.
 
Mạc Tiểu Bắc mỉm cười, lại nghe thấy Sở Hàm ở bên đột nhiên hỏi: “Cậu Mạc học ở đâu thế?”
 
Mạc Tiểu Bắc ngây người một lúc rồi nói: “Giống như Hinh Nhi, tại trường mỹ thuật Mushasino ở Tokyo. Thế nhưng em tốt nghiệp trước Hinh Nhi rất nhiều năm, liên tục ở đó làm trợ giảng. Như thế mới có cơ hội quen biết Hinh Nhi.”
 
Câu trả lời của Mạc Tiểu Bắc có thể nói là rất chi tiết nhưng Sở Hàm lại không cảm thấy hài lòng. Cô lại hỏi: “Tôi không hỏi cậu bên nước ngoài học ở trường nào. Tôi muốn hỏi cậu khi còn ở trong nước thì học ở trường nào? Nói thật không giấu gì cậu, tôi luôn cảm thấy nhìn cậu hơi quen, dường như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi.”
 
Cô vừa dứt lời, đôi mắt giấu phía sau mắt kính của Mạc Tiểu Bắc đột nhiên lướt qua một chút cảm xúc khác thường. Bầu không khí của cả căn phòng lúc này trầm xuống.

 
Sở Hàm vẫn đợi câu trả lời của cậu ấy, Hà Hinh lại nói: “Anh họ, anh hỏi kĩ thế để làm gì? Điều tra hộ khẩu sao?”
 
“Đúng rồi, hôm nay chúng ra đến chào mừng Hinh Nhi về nước, anh hỏi những điều đó làm gì?” Tề Hạo lúc này cũng nói vào, trong ngôn từ của anh có kèm chút không hài lòng.
 
“Em…” Sở Hàm vẫn muốn nói gì đó, lại nghe thấy Mạc Tiểu Bắc nói: “Không phải là ngôi trường danh tiếng gì. Nói ra có khả năng chị không biết đâu.”
 
Sở Hàm trầm lặng xuống.
 
“Được rồi, được rồi. Mọi người cũng đã đến hết rồi mau ngồi xuống ăn cơm đi.” Hà Trường Lâm lúc này hòa giải nói.
 
Buổi tối, Tề Hạo tắm xong đi ra từ phòng tắm. Anh lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo phông của mình mặc vào. Chiếc áo phông đó vốn dĩ anh mặc rất vừa với thân thể mình nhưng bây giờ trùm vào thân thể Sở Hàm lại mặc đến tận đùi.
 
Sở Hàm hai tay cầm điện thoại ngồi trên giường. Cũng không biết có phải do Tề Hạo nghĩ nhiều quá không mà anh luôn cảm thấy rằng buổi tối hôm nay bộ dạng của Tề Hàm như ngổn ngang trăm mối bên lòng.
 
“Đang làm gì vậy?” Tề Hạo đi đến vừa dùng dây chun buộc mái tóc xoăn dài vốn thuộc về Sở Hàm vừa hỏi.
 
Sở Hàm không để ý đến anh chỉ đánh nhanh một dòng chữ lên điện thoại rồi gửi đi: “Yến Ni, cô có biết một người tên là Mạc Tiểu Bắc không? Tôi hôm nay ăn cơm gặp một người, cậu ấy nói cậu ấy là Mạc Tiểu Bắc. Tôi luôn cảm thấy trông cậu ấy thật quen nhưng không nghĩ ra đã gặp ở đâu rồi.
 
Sau một phút, Yến Ni trả lời bằng một tin nhắn âm thanh: “Mạc Tiểu Bắc?” Không phải là kẻ vong ân bội nghĩa nổi tiếng ở lớp thương mại bên cạnh, lúc trước đây chúng ta còn đi học sao? Nghe nói lúc cậu ta 15 tuổi, bố cậu ta bị đột tử. Cậu ta và mẹ hai người luôn dựa vào nhau mà sống. Sau đó lên cấp 3, cậu ta vì muốn tiết kiệm tiền trọ nên ở nhờ nhà dì suốt. Người dì rất chăm sóc cậu ta, hoàn toàn coi cậu ta như con ruột để đối đãi. Nhưng ai mà biết rằng sau khi đi Dương Châu học, cậu ta lập tức trở mặt.
Yến Ni sau khi kết thúc tin nhắn, lại tiếp tục gửi tiếp tin thứ hai: “Tôi nghe người ta nói, cậu ta sau khi đi Dương Châu, bởi vì chê môi trường kí túc xá nhiều người không tốt nên xui em họ cũng là con của dì cậu ta cùng nhau ra ngoài trọ. Em họ cậu ta nghĩ rằng cũng là hai người cùng nhau trọ nên đồng ý. Trước sau bận hơn một tháng cuối cùng tìm được phòng trọ. Nhưng ai biết được đến khi kí hợp đồng thuê trọ thì Mạc Tiểu Bắc lại để người em họ một mình đi ký, còn để cậu tạm ứng trước. Em họ cậu ta cũng không nghĩ nhiều liền đồng ý.”
Lại một tin nhắn nữa được gửi đến: “Nhưng không ngờ, Mạc Tiểu Bắc đột nhiên nói rằng mình cần đi Nhật Bản du học, cũng không biết cậu ta tìm cơ hội đó từ đâu. Nhưng đó chưa phải là cốt yếu. Cốt yếu là một nửa tiền trọ phòng của cậu ta vẫn chưa hoàn trả cho người em họ. Với lại việc du học từ đầu đến cuối cậu ta không nhắc đến với người em họ. Người em họ tức không chịu được liền hỏi cậu ta cần đưa ra câu trả lời rõ ràng. Kết quả cô biết không, cậu ta lại nói rằng: “Việc thuê phòng do cậu tự đồng ý, tôi từ đầu đến đuôi đều không ép buộc cậu. Còn như tiền phòng trọ, tôi chỉ nói là cậu tạm ứng ra trước, chứ không nói là sẽ trả phần của tôi cho cậu, cậu bây giờ hỏi tôi cần câu trả lời rõ ràng gì? Với lại điều kiện nhà cậu tốt hơn nhà tôi nhiều thế, vì sao còn tính toán với tôi chút ít tiền phòng trọ? ””
 
“Cô nói xem cậu ta có biết xấu hổ không?” Lại một tin nhắn nữa gửi đến. Yến Ni vô cùng kích động nói: “Sau này dì cậu ta biết được việc này liền đi tìm mẹ cậu ta. Kết quả cô đoán xem mẹ cậu ta nói như thế nào? Mẹ cậu ta nói: “mẹ con cô do đố kỵ con trai tôi có thể đi du học Nhật Bản nên đã nghĩ ra cách để so đo tính toán”. Cô nói xem câu ta với mẹ có biết xấu hổ không? Dì cậu ta sau đó còn đổ bệnh do quá tức giận về chuyện này. Nhưng cho dù như thế, Mạc Tiểu Bắc cũng không qua bệnh viện thăm dì, mà yên lặng trực tiếp đi luôn Nhật Bản.”
 
“Ồ, đúng rồi. Tôi vẫn còn nhớ, cô lúc đó sau khi nghe nói đến việc này còn vô cùng tức giận, nói một câu: ‘Loại người đó mà là họ hàng của tôi thì tôi thế nào cũng phải dùng búa đập chết nó’”

 
Cho nên, lời nói có lẽ không nên nói quá tận. Sở Hàm lúc đó chỉ buột miệng nói một câu. Đến nay lại trở thành thật. Cô thật sự trở thành thân thích của kẻ vong ơn bội nghĩa kia rồi...
 
Sở Hàm đặt điện thoại xuống vô cùng tức giận nói: “Em đã nói là tên Mạc Tiểu Bắc kia làm sao mà trông quen thế! Hóa ra là kẻ vong ân bội nghĩa nổi tiếng ở trường chúng em!” Trí nhớ vừa rồi dường như đã mất của cô, được Yến Ni nhắc nhở toàn bộ đã được phục hồi.
 
“Hinh Nhi tại sao lại tìm một người như thế làm bạn trai? Cậu ta khi còn đi học mà nhân cách đã kém như thế, ngay cả dì và em họ cũng hãm hại thì bây giờ cũng không nhìn thấy tốt được ở đâu.” Anh nói xem Hinh Nhi yêu cậu ta có bị chịu thiệt thòi không?
 
Sở Hàm nghĩ một lúc rồi lại tiến gần đến trước mặt Tề Hạo nói: “Anh nói xem, có nên nói cho Hinh Nhi biết việc này không?”
 
Tề Hạo nhíu mày. Tin nhắn âm thanh vừa rồi của Yến Ni cũng đứt quãng truyền đến tai anh. Anh có một chút không chắc chắn hỏi: “Những điều em và Yến Ni nói đều là thật sao? Có lẽ nào hiểu nhầm không?”
 
“Hiểu lầm thế nào được. Việc này lúc đó dẫn đến ồn ào lớn, cậu ta và em họ còn đánh nhau ở trường cơ mà!” Sở Hàm có phần kích động nói, cô vừa dứt lời liền nhìn Tề Hạo nói: “Anh không tin em à?”
 
“Không phải.” Tề Hạo nói, “Anh chỉ đang nghĩ trong đó có thể có hiểu lầm gì không? Em xem xem, những điều em vừa nói cũng chỉ là nghe lại từ người khác. Nhỡ như chân tướng sự việc không phải như thế thì chẳng phải chúng ta đã đổ oan cho Mạc Tiểu Bắc?” Tề Hạo phân tích đâu ra đấy. Bất kỳ lúc nào anh cũng đều có thể giữ được bình tĩnh.
 
“Nếu như cậu ta bị oan thì lúc em vừa hỏi cậu ta học ở trường nào, cậu ta vì sao không chịu trả lời? Nếu như trong lòng không có điều gì khuất tất tại sao lại sợ người khác biết?” Sở Hàm kiên định nói, dường như đã khẳng định Tiểu Bắc là một kẻ vong ân bội nghĩa như thế.
 
Tề Hạo không tiếp lời, trong lòng anh mặc dù cũng có hoài nghi nhưng khi vẫn chưa làm rõ hết sự việc anh không muốn kết luận bừa.
 
Sở Hàm còn muốn nói tiếp nhưng Tề Hạo lại cướp lời nói: “Thôi được rồi, chúng ta đừng nói đến việc này nữa. Thật hiếm khi Đậu Đinh không có ở đây, chúng ta làm chút việc khác đi.” Anh nói xong liền áp sát thân thể vào Sở Hàm cười.
 
“Làm gì thế?” Sở Hàm hỏi.
 
“Em lẽ nào không cảm thấy rằng đã khá lâu rồi chúng ta không làm chuyện ấy sao?” Tề Hạo đang nói liền tựa sát vào Sở Hàm. Bàn tay anh cũng bắt đầu không chịu yên phận thăm dò trước ngực của Sở Hàm, giống như dáng vẻ Sở Hàm trước kia hay trêu ghẹo anh.
 
Sở Hàm đẩy tay anh ra nói: “Đừng có quấy rối nữa được không? Với bộ dạng của chúng ta bây giờ làm sao có thể làm chuyện ấy được?”
 
“Làm sao mà không được?” Tề Hạo hỏi. “Chúng ta chẳng phải vẫn là hai người đó sao?”
 
“Nhưng mà...” Sở Hàm còn định nói nữa thì Tề Hạo đã đè cô xuống nói “Đừng có nhưng mà nữa.”
 

Anh vừa dứt lời, đôi môi anh liền kề sát vào.
 
Sở Hàm dùng tay ngăn lại nói: “Anh như thế này, không có cảm giác là mình đang hôn bản thân mình hay sao?” Cô mở to mắt, thái độ vô cùng nghiêm túc hỏi.
 
Tề Hạo: “...” Sở Hàm không nói câu đó thì thôi. Một khi đã nói, lại nhìn phía dưới rõ ràng là khuôn mặt và thân thể của mình, Tề Hạo tức khắc cảm thấy mình đang l@m tình với chính mình.
 
Nhưng anh đã bắt đầu n*ng lên rồi. Với lại linh hồn anh và Sở Hàm đã hoán đổi cho nhau, không thể cứ như này mãi được. Anh nghĩ rồi nói: “Hay là em ở trên nhé?”
 
“Em?” Sở Hàm lại một lần nữa mở to mắt ra. Cô như không dám tin vào tai mình nữa.
 
“Ừ.” Tề Hạo nghiêm túc gật đầu.
 
“Làm sao...làm sao có thể như thế được? Trước đây không phải luôn là anh ở trên ư?” Sở Hàm lắp ba lắp bắp nói.
 
“Nhưng thân thể anh không phải đã bị em chiếm giữ mất rồi sao?” Tề Hạo nói.
 
Lời nói của anh làm cho Sở Hàm không thể phản bác lại được. Cô vẫn chưa phản ứng gì thì Tề Hạo đã kéo cô từ lên khỏi giường.
 
“Thử xem sao.” Tề Hạo nói, “Xem như là đổi tư thế thôi.”
 
Không thể nói rõ ràng được cảm giác đó như thế nào, nói chung là vô cùng vi diệu. Hai đầu gối Sở Hàm quỳ trên giường, đôi môi cô thử dò tìm rồi hôn lên khuôn mặt vốn dĩ là của mình. Cô không thể dùng từ ngữ nào để diễn tả được cảm giác trong lòng mình. Nhưng cô có thể cảm giác rõ ràng thân thể này với nụ hôn hời hợt vốn dĩ là của Tề Hạo đang dần dần có phản ứng.
 
Phản ứng này cô vốn không xa lạ nhưng đây lại là lần đầu cô được đích thân lĩnh hội.
 
Giống như người đang mơ màng đi dưới bầu trời sao trong đêm, ngẩng đầu lên đột nhiên nhìn thấy vô số ánh sao phác họa thành một dải ngân hà sáng chói lộng lẫy.
 
Tề Hạo nhắm tịt mắt, hai bên má do Sở Hàm cố sức hôn lấy đỏ ửng lên. Anh duỗi tay ra ghì chặt lấy cổ Sở Hàm. Sau đó giống như những ngôi sao lấm tấm bên ngoài cửa sổ càng nhiệt tình hơn đáp lại nụ hôn của Sở Hàm.
 
Sở Hàm và Tề Hạo kết hôn 7 năm, nhưng trong đêm nay, triệt để làm đến được hồn và xác gắn chặt với nhau.