Bia Đỡ Đạn Phản Công

Chương 1125: Hoàng quý phi bị phế (24)


“Hoàng thượng cho rằng là giả?” Nàng ta hỏi ngược lại, cười đến mị hoặc mà lại mê người: “Ai gia trái lại cho rằng cực kỳ thú vị, Đỗ Lệ Nương chết mà sống lại, gả cho người thương, thật cảm động lòng người, cách nói hồn ma, cũng không có khả năng là hoàn toàn không thể tin.”

Hôm nay là Thánh thọ của nàng ta, Hoàng thượng tất nhiên không có khả năng tranh cãi với nàng ta, vừa nghe nàng ta nói như vậy, liền gật đầu.

Vở diễn tiếp theo lại do Lục thái hậu chọn, nàng ta lại nghe ‘Mẫu Đơn đình’ thêm lần nữa, Lục thái hậu giống như cũng đã dốc hết tâm tư vào ‘Mẫu Đơn đình’, Bách Hợp làm bộ như đang nghe kịch, nhưng trong lòng lại hơi nghi hoặc.

Vở diễn này liền tính có hay đi nữa, thì nghe nhiều lần cũng nên chán, nhưng Lục thái hậu lại như nghe hoài không chán vậy, quả thật khiến người ta nghi ngờ.

Vở diễn ‘Mẫu Đơn đình’ này, Bách Hợp cũng ít nhiều biết tình tiết, nói chung chính là câu chuyện về con gái Thái thú là Đỗ Lệ Nương ở trong mơ cùng một thư sinh yêu nhau, cuối cùng lại vì dòng dõi cách xa mà chia tay. Sau khi Đỗ Lệ Nương chết, hồn phách lại cùng thư sinh yêu nhau, cuối cùng hoàn hồn sống lại cùng thư sinh được viên mãn. Trong đó ngoại trừ tình tiết cha của Đỗ Lệ Nương gậy đánh uyên ương ra, thì tình tiết đáng xem nhất chính là chuyện Đỗ Lệ Nương chết mà hoàn hồn sống lại. Bách Hợp nghĩ tới câu “Tình bất tri khởi, nhất vãng nhi thâm, người sống có thể chết, chết có thể sống.” trong ‘Mẫu Đơn đình’ mà Lục thái hậu hát đi hát lại mấy lần.

Càng nghĩ, Bách Hợp càng cảm thấy trong đó có vấn đề, thậm chí lúc nãy Lục thái hậu cũng bởi vì chuyện này mà tranh cãi với Vĩnh Minh đế, tinh tế nhớ lại, khi đó tươi cười của Lục thái hậu thật xinh đẹp hơn nữa mê người, trong ánh mắt lộ ra ánh sáng thần bí nào đó. Bách Hợp cau mày, mặc dù ánh mắt của cô đặt ở trên đài diễn, nhưng kỳ thực tâm tư đã sớm rút ra, nàng cẩn thận hồi tưởng lại vở diễn ‘Mẫu Đơn đình’, Lục thái hậu thích thứ nào đó cũng không thể nào là vô duyên vô cớ như vậy. Nàng lại nhớ tới hai câu hát mà Lục thái hậu thường xuyên nhắc tới kia, không biết vì sao, một ý niệm quỷ dị nhưng đáng sợ liền dâng lên trong lòng.

Nếu là người khác, thì sợ rằng tuyệt đối sẽ không dám suy đoán lung tung như vậy, nhưng Bách Hợp lại khác, nàng đã làm nhiều nhiệm vụ như vậy, dạng tình cảnh xuyên không, sống lại nào, nàng cũng đã gặp, liền tính là chuyện Niep Qi mượn thân thể Furla Zieds hoàn hồn sống lại trong nhiệm vụ Star lúc trước, lúc này đương nhiên là dám thoải mái suy đoán.

Lục thái hậu thích ‘Mẫu Đơn đình’ như vậy, cũng không thể nào là vô duyên vô cớ. Nếu nàng ta quả thật thích ‘Mẫu Đơn đình’ là có duyên cớ khác, nghĩ đến hai câu ‘Người sống có thể chết, chết có thể sống’ mà nàng ta hát kia, thậm chí lúc Hoàng đế nói ‘Quỷ thần chỉ là giả, không thể tin hết’ còn mở miệng phản bác, chứng minh Lục thái hậu có thái độ cực kỳ chắc chắn với chuyện người chết sống lại. Nhưng giống như Vĩnh Minh đế nói, quỷ thần là thứ cực kỳ mờ mịt vô tri, tuy nói không ít người tin tưởng chuyện này không nghi ngờ, nhưng tai nghe là giả, mắt thấy là thật, Lục thái hậu chắc chắn như vậy, hoặc là bên người nàng ta có người từng phát sinh loại chuyện không thể tưởng tượng nổi này, hoặc chính là trên người nàng ta đã phát sinh chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy.

Nếu quả thật là bản thân Lục thái hậu, chiếu theo câu hát mà nàng ta vừa hát, cùng với câu chuyện trong ‘Mẫu Đơn đình’, khả năng nàng ta là người xuyên không cũng không cao, nàng ta vô cùng có khả năng là đã chết rồi sống lại.

Nếu suy đoán này của Bách Hợp là thật, vậy thì khi Lục thái hậu chưa xuất các, hoặc là suýt nữa cửu tử nhất sinh mà sống lại, hoặc có thể là Lục thái hậu bây giờ cũng không phải là Thái hậu chân chính. Lục thái hậu có phải cửu tử nhất sinh mà sống lại hay không, chuyện như vậy cực kỳ dễ chứng thực, nếu con gái Lục gia đã bệnh nặng chết, thân phận Lục gia tôn quý, đích nữ xảy ra chuyện, sợ là muốn giấu, chắc chắn cũng không giấu được, mình chỉ cần phái người điều tra liền biết.

Kỳ thật trong lòng Bách Hợp càng nghiêng về suy đoán Lục thái hậu có khả năng cũng không phải là Lục thị chân chính, mà từ tình tình ái ái trong miệng nàng ta nói, chẳng lẽ trước khi chết nàng ta đã từng cùng Vĩnh Minh đế yêu nhau? Lúc này Bách Hợp bị suy đoán trong lòng mình nhấc lên gợn sóng, ngoài mặt vẫn ôn hòa bình tĩnh xem kịch, bên môi như mang theo ý cười, tựa như đang xem kịch vô cùng say sưa.

‘Boong’ một tiếng chiêng vang lên, vở diễn ‘Mẫu Đơn đình’ này đã lại xướng xong, Bách Hợp nâng mí mắt lên, Lục thái hậu vẫn đầy lưu luyến tiếc nuối, hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, chỉ là nàng ta đã chọn hai vở diễn liên tục, tuy nói hôm nay là Thánh thọ của nàng ta, nhưng mọi chuyện bất quá tam, cũng nên nhường quyền chọn kịch cho người khác.

Vĩnh Minh đế rõ ràng không cách nào thích loại tình tình ái ái giữa hồn ma, tiểu thư cùng với thư sinh trong vở diễn ‘Mẫu Đơn đình’ này, hắn ta không thích nghe kinh kịch như các nữ nhân, bởi vậy liền giao quyền chọn vở diễn cho Đức phi, Đức phi liền chọn ‘Tứ lang tham mẫu’, đây cũng phù hợp với tính cách Đức phi. Bên kia, người trong gánh hát vội vàng đi xuống chuẩn bị, lúc lên đài, người cũng đã thay đổi, tiếng chiêng kia gõ vang ‘Boong boong’. Hoàng đế ngồi một lúc, liền mượn cớ đi tịnh phòng, tạm thời rời tiệc. Vĩnh Minh đế mới vừa đi không lâu, Thi Tình liền trở về, nháy mắt với Bách Hợp một cái, Bách Hợp liền biết chuyện đã thành công.

Đầu này, Vĩnh Minh đế nói là đi tịnh phòng, nhưng Bách Hợp chú ý tới, đợi suốt nửa canh giờ, Vĩnh Minh đế vẫn chưa về, vở diễn ‘Tứ lang tham mẫu’ này không phải là yêu thích trong lòng Lục thái hậu, nàng ta nghe một hồi liền bị chóng mặt ù tai, vì hôm nay chính mình không tiện rời tiệc sớm mà thôi, trên mặt tuy nói còn mang theo nụ cười, nhưng trong mắt lại hàn quang lập lòe, Vĩnh Minh đế đi lâu như vậy vẫn chưa về, trừ Bách Hợp chú ý tới ra, Lục thái hậu, bởi vì không say mê trong kinh kịch, cũng chú ý tới.



Nàng ta nghiêng đầu, A Quý đứng bên cạnh nàng ta liền cúi đầu, hình như Lục thái hậu dặn dò vào tai nàng ta hai câu, chỉ là bởi vì tiếng chiêng trống qua vang, Bách Hợp không nghe được.

A Quý rời khỏi bên người Lục thái hậu, nửa khắc sau liền quay lại, cúi thấp đầu, biểu tình vẫn bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt kia lại như mang theo gì đó, nàng ta cúi người nói hai câu vào tai Lục thái hậu, lúc đó hai tay đang đặt trên bụng của Lục thái hậu chợt siết chặt làn váy, Bách Hợp bởi vì là Quý phi, ngồi ở bên tay kia của Lục thái hậu, trừ Vĩnh Minh đế ra, chính là nàng ngồi gần Lục thái hậu nhất, thấy rõ ràng động tác nhỏ này, xem ra trong cung hẳn là đã xảy ra chuyện.

Đợi đến khi vở tuồng ‘Tứ lang tham mẫu’ hát xong, khóe miệng Lục thái hậu mỉm cười, ánh mắt lại âm lãnh, lúc này nàng ta đã điều chỉnh lại, cũng không thất lễ như vừa rồi, nhưng thần sắc vẫn mất tự nhiên, nụ cười bên môi càng có vẻ cứng ngắc. Người ca diễn trên đài lần lượt lui ra, Vĩnh Minh đế mới về, Bách Hợp liếc mắt liền thấy hắn ta đã thay một thân thường phục, tóc cũng còn mang theo hơi nước, Lục thái hậu quay đầu nhìn sang, ánh mắt như lưỡi dao, nhẹ nói: “Hoàng thượng về trễ rồi, tuồng hay đều hát xong.”

Vĩnh Minh đế nghe nàng ta nói vậy, trên mặt lộ ra mấy phần lúng túng, ho hai tiếng: “Nếu Thái hậu thích, không bằng nghe lại lần nữa.”

“Không cần, hôm nay ai gia cũng hơi mệt, nếu Hoàng thượng hưng trí cao, không ngại tận tình nghe thử xem, ‘Tứ lang tham mẫu’ này quả thật cũng khá hay.” Lời này như một lời hai nghĩa, không đợi mọi người hiểu ra, Lục thái hậu nói xong, đã vươn tay ra: “A Quý, đỡ ai gia về.” Nàng ta đứng lên, mọi người đều có chút không hiểu, cũng không biết vì sao Thái hậu lại đột nhiên muốn hồi cung, Đức phi và Hiền phi cũng đều vô cùng khó hiểu, chỉ là Vĩnh Minh đế ở đây, không ai dám mở miệng hỏi ra.

Tô Hà đứng phía sau Lục thái hậu vô thức quay đầu nhìn sang Bách Hợp, hiển nhiên cũng không biết giải thích tâm sự của Lục thái hậu như thế nào. Vĩnh Minh đế cau mày, nhìn Lục thái hậu được A Quý đỡ rời đi, khóe môi mím chặt, cả người giống như nháy mắt liền hiện đầy hàn ý.

Hôm nay là Thánh thọ của Thái hậu, giờ nhân vật chính đều đi rồi, đám người còn lại có ở lại cũng không có ý nghĩa gì, hơn nữa Hoàng đế hình như cũng không có hưng trí cao, Lục thái hậu đi không lâu, hắn ta cũng liền phất tay áo rời khỏi, Bách Hợp và mọi người còn lại đưa mắt nhìn nhau. Dương Xuân xã này quả thật hát khá hay, võ sinh, đào kép cũng đều rất có linh tính, nhưng với các phi tần thì không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện mượn cơ hội làm cho Hoàng thượng chú ý, giờ Vĩnh Minh đế và Lục thái hậu vừa đi, một vở tuồng hay vừa mở màn liền phải giải tán.

Tối nay vốn là một đêm náo nhiệt, nhưng lại kết thúc sớm. Lúc Bách Hợp ngồi kiệu nhỏ về đến cung Hàm Phúc, Thi Tình tìm hiểu tin tức đã trở về, tiến vào liền khấu đầu với Bách Hợp: “Nương nương, tối nay Hoàng thượng lâm hạnh hoa đán hát Đỗ Lệ Nương, bây giờ đã an trí ở trong cung.” Bách Hợp vốn đang ngồi trước bàn trang điểm gỡ trâm xuống, vừa nghe lời này, nàng nhìn hình chiếu của mình trong gương, liền hơi mỉm cười.

Sợ rằng Vĩnh Minh đế lâm hạnh người, Lục thái hậu là người đầu tiên biết được, cho nên lúc đó mới có ngữ khí không ẩn nhẫn được như vậy, nàng ta ở đây nghe ‘Tứ lang tham mẫu’, Vĩnh Minh đế thì ở đằng kia dạ thám gánh hát, ngủ cùng nữ nhân. Nếu Lục thái hậu thật sự là Thái hậu, sợ là hôm nay cũng bị cái bạt tai này của Vĩnh Minh đế đánh cho không nhẹ, ngày sinh thần của Thái hậu, Hoàng đế không ở cạnh, ngược lại đi ngủ với nữ nhân. Mà quan trọng nhất là, giữa Lục thái hậu và Vĩnh Minh đế thật sự là quan hệ không trong sạch, nàng ta còn mang thai con của Vĩnh Minh đế, đáng tiếc Quân vương như Vĩnh Minh đế, lại nơi nào không trộm tinh.

Quan trọng nhất là, Dương Xuân xã còn là chính Lục thái hậu điểm danh triệu tiến cung, hoa đán hát Đỗ Lệ Nương kia cũng là vì Lục thái hậu điểm xướng ‘Mẫu Đơn đình’, thật đúng là tuồng hay vừa ra, thảo nào Lục thái hậu không kìm nén được.

Nghĩ đến gương mặt đó của Lục thái hậu tối nay, khóe miệng Bách Hợp cong lên, sắc mặt Thi Tình cũng khó nén vui mừng: “Nương nương quả nhiên liệu sự như thần.”

Trong cung không có bí mật, một đêm này, chuyện Hoàng đế lâm hạnh dã mị tử từ bên ngoài tới đều đã lan truyền khắp các cung, cũng thật sự là mấy nhà vui mấy nhà sầu, Lục thái hậu bị đánh mặt như vậy, đương nhiên là không bỏ qua, ngày kế Vĩnh Minh đế liền đến điện Phượng Minh thỉnh tội, sau đó, kết quả là nữ tử Dương Xuân xã kia đã là người của Hoàng thượng, tất nhiên không thể lại xuất cung, nhưng nếu để cho một nữ nhân như vậy được ghi vào sổ, thì trong lòng Lục thái hậu lại không chịu được, vì vậy, kết quả cuối cùng chính là, nữ tử này không được ghi vào sổ đã được Hoàng đế lâm hạnh, ban cho cái thân phận Thải nữ, giữ lại trong cung.

Lúc Hiền phi đến chỗ Bách Hợp nói tới chuyện này, còn tức giận đến không thể tự kìm nén: “Tỷ tỷ cũng không nhìn thấy bộ dáng dụ dỗ kia của nàng ta đâu, giả trang giống như gì vậy, quả nhiên không thoát được vận mệnh con hát hạ cửu lưu.