Biệt Thuyết Ái Nhĩ

Chương 80: Rõ đáng yêu


Saint nghe tiếng chuông cửa liền nhanh chân đi mở, đến tạp dề còn nguyên trên người quên phải tháo ra. Bàn ăn trong nhà đầy các món ngon, người đi bên ngoài vẫn có thể ngửi được mùi hương thơm phức.

Bên ngoài cửa là hình ảnh Lưu Minh đang ôm một con chó nhỏ thuộc giống Alaska Giant trên tay, còn Đông Hằng chỉ đứng phía sau con trai nhìn cậu mỉm cười.

Saint nhìn Đông Hằng không hiểu là chuyện mới lạ gì xảy ra trước mắt, cậu cảm thấy vẫn nên bình tĩnh để hai người vào nhà sau đó mới hỏi cặn kẽ.

Saint cầm túi đi làm đặt lên bàn giúp Đông Hằng rồi nói: “Cả hai ba con đều quên mang chìa khóa sao.”

Saint lại nhìn qua Lưu Minh: “Sao Lưu Minh lại mang chó con về nhà vậy?”

Đông Hằng bặm môi nhìn Lưu Minh, anh đưa ánh mắt ra hiệu với con trai, quen thuộc nhìn con trai bắt đầu diễn trò: “À thằng nhóc này.”

Đôi mắt của Lưu Minh tròn xoe, lại là cái biểu cảm tỏ ra đáng yêu mỗi khi muốn đòi hỏi: “Con muốn nuôi nó.”

Đông Hằng nói với Saint: “Là Gia Hưng mua đấy, không biết cậu ấy nghĩ gì mà mua cho Lưu Minh con chó hơn chục triệu.”

Biểu cản trên gương mặt Saint có phần thay đổi, cậu không tin nổi con chó nhỏ xíu kia lại đáng giá đến thế: “Con chó nhỏ xíu này hơn mười triệu?”

Lưu Minh bĩu môi, con trai đưa đôi mắt ứa đầy nước nhìn Saint: “Ba.”

Saint lại mềm lòng rồi, đứng trước mặt Lưu Minh cậu không trách mắng nổi lời nào cả, con trai buồn bã thì cậu cũng không vui nổi: “Nhưng mà nhà mình không thể chăm nổi nó đâu Lưu Minh à.”

Lưu Minh mở giọng chắc nịch đối mắt với Saint: “Ba chỉ cần đồng ý thôi, con sẽ chăm sóc nó mà.”

Saint không lập tức đồng ý vì cậu còn rất do dự, chăm sóc thú cưng cần rất nhiều thời gian và tâm sức, còn phải có niềm đam mê yêu thích mới có thể duy trì lâu dài. Nếu như chỉ vì điều mới lạ nhất thời Lưu Minh mới đòi hỏi nuôi thú cưng thì Saint không biết sau này phải chăm con chó nhỏ kia thế nào.

Đông Hằng đi đến gần nói nhỏ với Saint: “Sinh nhật Lưu Minh mà, em cứ đồng ý đi.”

Saint cười nói: “Được rồi, ăn cơm thôi.”

Lưu Minh cười cười nhìn Đông Hằng, đắc chí nói: “Được rồi chứ, ba.” Nói dứt câu thì Lưu Minh liền phấn khích nhào lại ôm Saint một cái rồi nhanh chóng chạy đi cất balo.

Cái ôm đột ngột của Lưu Minh khiến Saint rất bất ngờ, cậu chưa kịp phản ứng gì thì con trai đã chạy mất. Saint khó hiểu nhìn qua Đông Hằng: “Chuyện gì vậy?”

Đông Hằng kéo tay Saint cùng anh chậm rãi ngồi lên sôpha, hai người đợi Lưu Minh trở ra mới cùng nhau dùng bữa. Đông Hằng dùng chút hiểu biết về y học cổ truyền xoa bóp vai cho Saint, muốn cảm ơn cậu đã ngày ngày vất vả nấu cơm cho cả nhà: “Ban đầu anh không đồng ý cho Lưu Minh nuôi, anh nói với Lưu Minh là em đồng ý thì anh mới cho.”

Saint nói: “Lúc ở bệnh viện rõ ràng em luôn nhìn thấy anh rất ôn nhu với trẻ con, bây giờ sao lại nghiêm khắc với chính con trai của mình.”

Đông Hằng cười cười: “Phải có một người khó một người dễ mới dạy bảo thằng nhóc cứng đầu này được. Anh thì chỉ đóng được vai ác thôi.”

Cả nhà ăn xong bữa tối thì cùng nhau đi dạo chơi bằng chiếc xe Saint mới mua tặng Đông Hằng, sẵn tiện sắm một ít đồ dùng cho thành viên mới, Lưu Minh đã hứa chăm chó con thật tốt thì ắt sẽ làm được.

*

Hiếm lắm mới có một ngày cả ba người đều cùng rãnh rỗi, Đông Hằng đưa Saint đi khám cũng sẵn tiện cho Lưu Minh theo cùng. Lưu Minh ngồi phía sau rất ngoan, chỉ im lặng ngồi nhìn một hướng.

Saint nhìn thấy Lưu Minh không mấy vui vẻ khiến cậu căng thẳng theo. Lưu Minh thích được bác sĩ Gia Hưng khám mà cũng không tỏ ra chút háo hức nào, Saint chẳng biết có phải do trẻ con chóng chán không, hay do thằng nhóc này vốn không giống những đứa trẻ khác.

Đông Hằng căn dặn Saint vài điều trước khi vào phòng khám để cậu chuẩn bị tâm lý. Lưu Minh thoáng nghe được thì nói: “Ba Saint bệnh ạ?”

Saint cười nhẹ nhìn Lưu Minh: “Ba vẫn rất khỏe, chỉ là ngủ không ngon giấc.”

Lưu Minh vẫn giữ nguyên gương mặt không biểu hiện chút cảm xúc, cậu nhóc thản nhiên đáp: “Vậy là bệnh rồi.”

Đông Hằng nhướng mày nhìn Lưu Minh, không hiểu mấy câu quan tâm này của con trai thốt ra là có ý gì. Rõ ràng Lưu Minh chỉ muốn làm Saint càng thêm căng thẳng, khiến cậu cảm thấy bản thân không ổn chút nào.

Lưu Minh đến ngồi ở ghế đợi ngay cạnh cửa ra vào của phòng khám, cậu nhóc cảm nhận được có ánh mắt đang nhìn bản thân chằm chằm thì ngước lên. Đột ngột chạm mắt Đông Hằng, Lưu Minh liền giật mình lảng tránh bằng cách nhìn hướng khác, đứa nhóc này vẫn còn rất sợ bị mắng.

Lưu Minh đợi rất lâu mới thấy hai người ba của mình bước ra với vẻ mặt không vui vẻ. Đông Hằng và Saint hỏi rất nhiều nhưng bác sĩ Gia Hưng không có câu trả lời, cũng không thể để Saint cứ gặp ác mộng mãi được.

Đông Hằng nhìn Saint ủ rũ liền nhỏ giọng: “Không sao rồi, cậu ấy nói không nghiêm trọng.”

Saint nói: “Em tin bác sĩ Gia Hưng, nhưng thật sự không còn cách khá à.”

Đông Hằng vuốt lưng Saint: “Được rồi, về thôi.”

Đông Hằng cùng Saint rời đi thì Lưu Minh cũng vội chạy bám theo hai người. Đông Hằng quay lưng lại nói với Lưu Minh: “Con không ở lại với Gia Hưng à.”



Lưu Minh lắc đầu, đôi chân nhỏ xíu nhanh nhẹn đi theo: “Ba Saint đang bệnh mà, con cũng về.”

Đông Hằng nhíu mày, khó khăn lắm mới có việc dụ dỗ Lưu Minh vào bệnh viện, chỉ có một ngày nghỉ mà phải ở nhà chăm con trai, đúng là nỗi vất vả anh tự mang về phải tự gánh lấy.

Lưu Minh dùng ánh mắt trẻ con ngây thơ nhìn Đông Hằng, rồi dần dần con trai mỉm cười, một nụ cười khiến anh khó chịu.

Saint cũng nhìn Lưu Minh: “Ba cứ nghĩ con thích bác sĩ Gia Hưng lắm chứ, hơn cả ba nữa.”

Lưu Minh nhẹ gật đầu: “Chú ấy rất tốt với con nhưng con cảm thấy không có chút thật lòng nào. Một bác sĩ tâm lý thì sao quan trọng bằng ba được?”

Chẳng biết khi Gia Hưng nghe được câu nói này của Lưu Minh có cảm thấy buồn không, nhưng Saint cũng mặc kệ vì bản thân là người được ưu tiên. Đây dường như là câu dài nhất mà Lưu Minh từng nói với Saint, cậu đối với con trai không còn là một người xa lạ nữa, đã có thể làm ngoại lệ của nhau.

*

Saint nhìn thấy trên bàn học ở trong phòng Lưu Minh có một cái máy tính bảng lạ mắt, cậu dự định bước lại gần cầm lên xem thử thì Lưu Minh đúng lúc tan học về mở cửa ra.

Dáng vẻ Lưu Minh mệt mỏi quăng chiếc balo đang đeo trên vai lên giường, rồi con trai nhìn qua Saint: “Sao ba vào đây?”

Cảm nhận câu nói của Lưu Minh đang có phần chất vấn mình, trong lúc Saint trả lời Saint cố gắng để giọng mình không ấp úng: “Ba định vào dọn phòng nhưng có vẻ vẫn còn khá sạch, nhỉ?”

Lưu Minh nghiêng đầu nhìn lên bàn học, có vẻ đã biết ý định mà Saint sắp làm: “Ba đừng đụng vào đồ của con.”

Nhìn thấy Saint rũ mắt rồi rút bàn tay lại áp chặt vào người, Lưu Minh nhanh miệng nói lại: “Ý con là cứ để con dọn, tự con làm thì sẽ dễ tìm đồ hơn.”

Lưu Minh không trách làm Saint cảm thấy an lòng hơn, cậu đành chỉ lên bàn: “Cái máy tính bảng này con có lúc nào?”

Lưu Minh nhìn sanh hướng tay của Saint rồi trả lời: “Là chú Gia Hưng cho người mang đến, nói cái gì mà lâu rồi không thấy con đến bệnh viện chơi cùng.”

Saint cảm thấy khó hiểu: “Chỉ là muốn con đến chơi cùng mà phải làm như vậy?”

Lưu Minh lắc đầu thở dài, cậu nhóc cũng chẳng rõ mục đích thật sự của Gia Hưng là gì, càng không thích không khí lạnh lẽo khi ở bệnh viện: “Dù gì con cũng không đến nếu không phải là đi khám định kì.”

Saint gật đầu, nhìn con trai Lưu Minh chỉ mới lên năm tuổi đã vì lo nghĩ mà thở dài làm cậu cảm thấy bản thân đã già thật rồi. Lưu Minh tuy còn nhỏ tuổi mà đã suy nghĩ được nhiều điều trước sau chu toàn, có chính kiến của riêng mình, còn bản thân Saint thì luôn sống theo cảm tính, có thể giậm chân tại chỗ thì tuyệt nhiên không mạo hiểm bước đi.

Saint quay lưng bước đi, cậu vừa mở cửa dự định rời khỏi phòng riêng của Lưu Minh thì nghe con trai lên tiếng: “Ba.”

Saint vội quay lại nhìn Lưu Minh: “Con còn chuyện gì à?”

Lưu Minh đi đến gần phía Saint rồi giành lấy cây chổi cậu đang cầm: “Chỉ là ánh mắt của bác sĩ Gia Hưng với ba Saint nhìn con rất khác, nhưng cái cách chú ấy nhìn ba Đông Hằng lại rất giống ba.”

Saint nghiêng đầu khó hiểu, Lưu Minh nói câu dài như thế mà cậu lại chẳng hiểu gì cả: “Hửm?”

Lưu Minh biết Saint không hiểu ý mình, đứa nhỏ không muốn Saint lo nghĩ thêm liền xua tay: “Ý con là gia đình mình vẫn quan trọng hơn.”

Saint cười cười, cùng lúc đó cậu cúi người xoa đầu Lưu Minh: “Con đáng yêu quá đi.”

Sau khi Saint rời đi thì Lưu Minh nhanh chân đi đến chiếc gương đứng chỉnh lại mái tóc, đứa nhỏ luôn cảm thấy bác sĩ Gia Hưng có điều gì đó không đúng lẽ thường. Chuyện của người lớn thì một đứa nhóc như Lưu Ming không hiểu là phải, chỉ còn cách tiếp xúc để cảm nhận chút ít.

Lưu Minh quăng cây chổi sang một bên, đứa nhỏ đi đến bàn học đưa tay định lấy máy tính bảng nhưng rồi từ bỏ. Lưu Minh rút tay về, đứa nhỏ lấy cuốn sổ vẽ mang theo bên cạnh đi đến ban công rồi nằm sấp xuống, vui vẻ nhìn Giant chạy nhảy rồi vẽ chuyển động của nó.

Saint rời khỏi phòng liền nghe thấy tiếng mở cửa, đúng lúc Đông Hằng vừa tan làm về: “Anh về sớm vậy.”

Đông Hằng không trả lời, anh chầm chậm đi đến ôm Saint vào lòng: “Một lát thôi.”

Saint ngoan ngoãn đứng im cho Đông Hằng ôm, mãi đến lúc cậu lại nghe tiếng mở cửa.

Sau khi Lưu Minh tắm rửa sạch sẽ thì đội chiếc khăn lau tóc lên đầu, không kịp đợi sấy tóc khô đứa nhỏ đã lao ra khỏi phòng. Lưu Minh nhìn thấy Đông Hằng và Saint ôm nhau cũng không để tâm, đứa nhỏ trực tiếp chạy nhanh lại sôpha tìm điều khiển bật tivi.

Có sự hiện diện của Lưu Minh, Đông Hằng mới chịu nới lỏng tay.

Saint ngại ngùng liếc nhìn Lưu Minh rồi nói với Đông Hằng: “Để em nấu cơm.”

Đông Hằng kéo tay Saint lại: “Không cần, hôm nay ra ngoài ăn đi.”

Saint suy nghĩ không lâu liền gật đầu rồi nhanh chân lên phòng thay đồ, từ khi kết hôn đến bây giờ hai người họ vẫn luôn ăn ở nhà, xem như hôm nay là lần đầu tiên ra ngoài đổi gió.

Đông Hằng đến gần sôpha, anh ngồi bên cạnh Lưu Minh cùng xem tivi trong lúc chờ đợi.

Đông Hằng để ý đến ánh mắt chăm chú của Lưu Minh khi xem chương trình khoa học, trong lòng anh chỉ muốn ồ lên một tiếng. Mặc dù đây là chương trình khoa học cho trẻ em nhưng có vài chỗ Đông Hằng xem không hiểu, đầu óc không tránh khỏi nảy lên suy nghĩ, mấy đứa nhỏ bây giờ đã có thể học những thứ này rồi à.



Đông Hằng mở giọng tự nhiên: “Con canh đúng giờ để xem cái này à?”

Lưu Minh lười trả lời, cái đầu nhỏ chỉ gật gật vài cái.

Đông Hằng cố gắng ngồi xem cùng Lưu Minh biết đâu lại tiếp thu được chút kiến thức nào, nhưng não anh không cho phép. Đến lúc chương trình bày ra những kiến thức kỳ quái khó hiểu, Đông Hằng càng xem càng không chấp nhận nổi.

Lưu Minh gãi đầu nhìn sang Đông Hằng, dường như đã đến lúc khó hiểu: “Ba hiểu không, giải thích con nghe với.”

Đông Hằng nhìn thí nghiệm đang tiếp tục chiếu trên tivi ngẫm nghĩ: “Quả trứng lúc này nổi trong nước muối do tỷ trọng của nước muối lớn hơn tỷ trọng của trứng.”

Lưu Minh thắc mắc không ngại hỏi: “Tỷ trọng là gì hả ba?”

Đông Hằng cười nhẹ đưa tay xoa đầu Lưu Minh, anh thích con trai nói nhiều được như thế này: “Lớn lên một chút nữa con sẽ được học. Sau này rất có khả năng ba sẽ là ba của nhà khoa học nha.”

Saint đang bước xuống cầu thang thì nghe được lời Đông Hằng vừa thốt ra, cậu nói: “Con trai em sẽ là họa sĩ.”

Đông Hằng nhăn mày, anh nghiêng đầu nhìn Saint tỏ ý muốn biết là tại sao.

Saint mỉm cười nói thêm, để cho Đông Hằng hoàn toàn tâm phục: “Con trai thích coi chương trình đó vì có đồ họa đẹp thôi.”

Đông Hằng tỏ vẻ nghi hoặc nhưng anh nhớ lại Lưu Minh rất thích vẽ tranh thì mới thấy có lý. Trước đây nhìn thấy Lưu Minh thông minh lanh lợi, Đông Hằng còn mong đứa nhỏ này sẽ thích làm bác sĩ giống gia đình mình.

Lưu Minh nghe được câu nói của Saint cũng ngạc nhiên theo Đông Hằng, đứa nhỏ không ngờ Saint lại để ý nhiều như vậy. Ở với Saint không lâu bằng Đông Hằng, Lưu Minh cảm thấy Saint thậm chí còn hiểu mình hơn cả Đông Hằng về nhiều mặt.

Saint hiểu Lưu Minh là thế nhưng đứa nhỏ vẫn thích chơi trò kiểu lạnh lùng, thờ ơ mọi chuyện mắt thấy tai nghe. Lưu Minh vốn không biết cách thể hiện tình cảm.

Đông Hằng bế Lưu Minh lên, đi lâu một chút thằng nhóc này liền giở trò mỏi chân không di chuyển nổi nữa, còn Saint thì mãi loay hoay tìm chỗ trống.

Saint nhìn Đông Hằng nói: “Đông quá, hình như ở đây cũng đã hết chỗ trống rồi. Em cảm thấy bữa ăn vừa nãy tiêu hóa hết luôn rồi.”

Đông Hằng nhẹ giọng: “Anh xin lỗi, quên mất hôm nay giáng sinh nên không đặt chỗ trước.”

Saint xoa hai bàn tay ma sát tạo nhiệt độ nóng lên, rồi cậu nhanh chóng đút tay vào túi áo khoác: “Càng lạnh hơn rồi phải không?”

Đông Hằng nói: “Trở lại xe đi, trong xe sẽ ấm hơn.”

Saint vội vàng gật đầu rồi cùng Đông Hằng bước đi: “Hay là để em bế Lưu Minh đi, anh bế lâu rồi.”

Đông Hằng cười nói: “Không sao, thằng nhóc này nặng lắm, cứ để anh.”

Lưu Minh bĩu môi: “Ba mới nặng, như con heo.”

Đông Hằng “Ừm” một tiếng: “Heo cũng không nặng bằng con.”

Màn đêm bao phủ ảm đạm nhưng không đấu lại không khí sôi nổi ngày lễ, những chiếc đèn lung linh nhiều màu đã làm cho khung cảnh sáng rực.

Đến đúng giờ ngủ thì đôi mắt của Lưu Minh liền rũ xuống, đứa nhỏ nằm ở hàng ghế sau rất nhanh đã nhắm mắt lại, thoải mái ngủ được một giấc ngon.

Saint chỉnh nhiệt độ xe ấm thêm một chút, cậu vừa rời tay thì bị Đông Hằng bắt lấy, anh nhìn ngắm chiếc nhẫn cậu đang đeo trên ngón áp út rồi nhẹ nhàng đặt môi hôn lên.

Tay Đông Hằng vừa rời thì Saint liền lật ngửa bàn tay của cậu lại: “Quà.”

Đông Hằng lắc đầu: “Không có.”

Saint nghiêng đầu.

Đông Hằng cười tươi: “Thật.”

Saint lảng tránh ánh mắt của Đông Hằng dứt khoát nói: “Chia tay đi.”

Đông Hằng nhíu mày: “Sau này em không được nói thế nữa, nghe rõ chưa?”

Đông Hằng không nhịn được bất mãn kéo tay Saint lại, ép cậu nhìn anh: “Không phải bây giờ vẫn hạnh phúc tốt đẹp là món quà rồi sao, em giữ hết tiền của anh rồi mà.”

Saint cố nhịn cười quay lại nhìn Đông Hằng gật đầu: “Ừm.”

[Cuối cùng chúng ta đã có thể làm những việc mà bản thân mong muốn, cùng nhau.]