Hiện tại Lưu Minh chỉ ở nhà một mình, cơ thể nhỏ nhắn không thể với tay lấy cái ly đặt trên kệ tủ, ngay cả Saint đã mua cho đứa nhỏ chiếc ghế nhưng vẫn không thể chạm tới được. Lưu Minh đứng trên chiếc ghế nhỏ cố nhón chân, ngón tay đứa trẻ vô tình lướt qua làm rơi chiếc cốc thủy tinh, mảnh vỡ trải khắp nơi trên sàn nhà.
Hồi lâu sau Lưu Minh vẫn chưa dám bước xuống ghế, đứa nhỏ sợ hãi quan sát xung quanh rồi mới tìm lối sạch sẽ đi tìm cây chổi quét dọn. Lưu Minh sợ ba mình biết được sẽ mắng nên đành để bụng chuyện này không dám nói ra.
Mỗi ngày Đông Hằng trực ca về thì cả người đều mệt mỏi, anh không nhìn thấy Saint ra đón mình liền vào nhà đi tìm.
Dường như tiếng mở cửa vừa nãy không nhỏ, Lưu Minh đang ngồi trên sôpha làm bài tập cũng đã nghe thấy, cậu nhóc vội chạy đến ôm Đông Hằng: “Ba về rồi.”
Đông Hằng xoa đầu Lưu Minh: “Ba Saint đâu.”
Lưu Minh ngẩng mặt nhìn Đông Hằng: “Ba đi thăm bệnh rồi.”
Đông Hằng cúi người đặt túi đi làm lên mặt sàn nhà, rồi anh nửa ngồi nửa quỳ nói với Lưu Minh: “Saint để con ở nhà một mình à.”
Lưu Minh vội lắc đầu: “Bà có đến chơi nhưng sau khi nghe điện thoại thì bà bảo có việc bận phải đi ngay. Con đã nói với bà có thể ở nhà một mình được.”
Đông Hằng biết Lưu Minh hiểu chuyện nên không thể mắng, anh đi lại bếp kiểm tra đồ ăn: “Con đã gì ăn chưa.”
Lưu Minh vội đáp: “Con ăn rồi, bà cũng chỉ vừa mới rời đi thôi.”
Đông Hằng gật đầu đi đến tủ lạnh thì đạp trúng mảnh thủy tinh Lưu Minh dọn còn sót, may mắn có mang dép nên vết thương ở lòng bàn chân anh không sâu, nhưng vẫn vì đau đớn khiến mặt nhăn cả lại.
Lưu Minh luôn quan sát Đông Hằng khi anh di chuyển gần bếp, là vì lo sợ việc bản thân đã làm rơi chiếc cốc thủy tinh mà dọn dẹp có thiếu sót. Bởi vì thế nên khi nhìn thấy Đông Hằng bị thương Lưu Minh lập tức chạy đến.
Đông Hằng đưa cánh tay ngăn chặn Lưu Minh di chuyển kèm theo lớn tiếng: “Đừng lại gần.”
Lưu Minh mếu máo, đứa nhỏ biết là lỗi của mình nên rất nhanh liền bật khóc: “Con xin lỗi, con muốn uống nước mới làm rơi cốc, cái cốc đó là ba đặc biệt mua cho con mà.”
Đông Hằng nhìn thấy Lưu Minh khóc liền mềm lòng, đứa nhỏ biết nhận lỗi là đã ngoan ngoãn, anh thật sự không nỡ mắng: “Đã uống được chưa?”
Đông Hằng mở tủ lạnh ra kiểm tra thì nhìn thấy quả thật ngăn dưới đã hết nước, dạo này Saint mãi bận rộn chăm sóc cho thư kí Hân mà đã quá lơ đễnh với Lưu Minh rồi.
Đông Hằng dọn lại nhà bếp kĩ lưỡng rồi mang cho Lưu Minh một cốc nước mát: “Con uống rồi thì nhớ ngủ sớm.”
Đông Hằng cầm ly nước Lưu Minh vừa uống rồi quay lưng rời đi, anh chẳng ngờ đứa nhỏ lại vội mang hộp sơ cứu lại cho mình: “Ba mau bôi thuốc.”
Đông Hằng cười nhẹ, vết thương của anh không nặng, còn dự định bỏ mặc nó tự lành mà đi tắm: “Ba cảm ơn, được rồi Lưu Minh đi ngủ đi.”
Lưu Minh ngoan ngoãn gật đầu rồi chạy nhanh về phòng, đứa nhỏ mặc kệ đống bài tập hè làm hết hè vẫn chưa xong.
Saint về nhà lúc Đông Hằng đã nằm lên giường nghỉ ngơi, sau khi dọn dẹp rồi tắm rửa thì cậu nhẹ nhàng nằm lên giường, mỗi động tác đều cực kì khiêm tốn chậm rãi.
Đông Hằng đợi Saint nằm hẳn lên giường mới mở lời: “Anh vẫn chưa ngủ đâu.”
Saint quay mặt sang nhìn Đông Hằng, cậu nhỏ giọng: “Hay là chúng ta chia phòng ngủ đi, anh hay em về muộn đều sẽ bất tiện.”
Đông Hằng rũ mắt: “Không sao.”
Saint nhẹ giọng: “Anh lại còn khó ngủ nữa.”
Đông Hằng xoay người để nằm gần Saint hơn: “Nhưng anh quen thế này rồi.”
Tối hôm đó Đông Hằng quả thật không ngủ được, anh xuống lầu uống chút nước cho thoải mái, khi quay lại giường đã không còn chỗ nằm nữa. Nhìn thấy Saint lấn cả chỗ của hai người nằm, Đông Hằng đành vòng qua nằm ở mép giường bên kia.
Đông Hằng vừa nằm xuống thì Saint liền lăn qua ôm cứng, anh cũng thuận thế nghiêng người ôm cậu lại, cố bám víu để không bị ngã xuống sàn. Đông Hằng thật không ngờ khi ngủ ngon thì Saint lại có thói quen xấu như vậy.
Saint thức giấc thì thấy Đông Hằng đang vội vã tìm tài liệu đặt vào túi đi làm, cậu thích ngắm nhìn nét mặt của anh ngày ngày ôn hòa thế này. Saint dụi mắt nhìn đồng hồ đặt trên tủ đầu giường mới bật người ngồi dậy, thì ra là sắp muộn nên trạng thái của Đông Hằng mới vội vã, hôm nay cậu cũng phải đi làm.
Saint nhìn xuống bước đi của Đông Hằng trông vẫn bình thường: “Không phải chân anh bị thương à.”
Đông Hằng thản nhiên: “Không sao.”
Saint kéo Đông Hằng lại giường rồi nâng bàn chân của anh lên kiểm tra: “Không nhẹ đâu.”
Đông Hằng cười cười: “Con trai nói em biết à?”
Saint gật đầu: “Ừm, em nhớ tối qua giọng thằng bé qua điện thoại rất giống vừa mới khóc xong, nghe được thằng nhóc có nấc vài tiếng.”
Đông Hằng nói: “Dọa nó rồi.”
Saint nhanh chân đi vào nhà vệ sinh rồi nghiêng người nhìn ra bên ngoài: “Anh xuống tầng gọi con dậy đi, thằng bé hôm nay bắt đầu học kì mới rồi.”
Đông Hằng vừa đi xuống lầu đã thấy Lưu Minh đang cho Giant ăn, nhờ phước của chú chó dễ thương, đáng yêu này mà hóa đơn thanh toán hằng tháng tăng thêm một dãy số. Đôi lúc ánh mắt Đông Hằng nhìn Giant giống như đang nhìn một con heo, chưa đầy năm mà nó đã to như vậy.
*
Saint vừa về đến nhà đã quăng túi xách lên sôpha rồi nhanh chóng xắn tay áo đi nấu bữa tối. Lưu Minh lại xem chương trình khoa học yêu thích, còn Đông Hằng ngồi cạnh cậu nhóc ôm laptop chăm chỉ làm việc. Không khí gia đình tràn ngập cả căn nhà nhỏ bé này.
Mỗi lúc Lưu Minh xem tivi có gì không hiểu liền quay sang hỏi Đông Hằng, anh luôn trả lời tất cả các câu hỏi, dường như sự làm phiền của con trai không làm anh mất kiên nhẫn. Đông Hằng biết mỗi câu hỏi được trả lời sẽ giúp Lưu Minh thông minh thêm một chút.
Tiếng chuông điện thoại reo lên, Saint đang bận tay nấu ăn liền nhờ Đông Hằng nghe máy giúp mình. Đúng lúc chương trình khoa học kết thúc, Lưu Minh nhanh nhẹn tắt tivi để Đông Hằng tập trung nghe điện thoại, còn bản thân thì dẫn Giant ra sân vườn chơi.
Bà Cảnh nghe tiếng bắt máy liền nói với đầu dây bên kia: “Con nhớ ngày mai phải đến đấy, họ hàng đến đầy đủ cả.”
Đông Hằng lên tiếng: “Là con, Đông Hằng.”
Bà Cảnh cười nói: “A vậy con nói lại với Saint giúp mẹ, chuyện quan trọng lắm nên con cũng nhớ phải đi đấy.”
Đông Hằng nói: “Vâng, thật ra con cũng dự định có thời gian rảnh sẽ gọi cho mẹ.”
Bà Cảnh mở giọng nghi hoặc: “Có chuyện gì sao, tên nhóc Saint làm gì con à?”
Đông Hằng nghiêm túc: “Thật ra con muốn hỏi về việc Saint thường xuyên gặp ác mộng, nghe em ấy nói có liên quan đến chuyện đã xảy ra lúc nhỏ.”
Bà Cảnh thở dài, an tâm hơn một nửa: “Mẹ tưởng con điện thoại là do muốn trả Saint về nhà ngoại chứ.”
Đông Hằng nói: “Saint vẫn rất tốt nhưng khi em ấy gặp ác mộng con cũng không ngủ được.”
Bà Cảnh lo lắng, có lẽ đã đến lúc bà phải nói cho Đông Hằng biết chuyện, sẽ có thêm một người bảo vệ che chở Saint: “Chuyện này mẹ không dám nói trực tiếp với Saint, nếu có thể thì con dành thời gian nói chuyện với mẹ một chút.”
Đông Hằng nghe bà Cảnh đồng ý thì trong lòng thở phào nghẹ nhõm, chuyện này không sớm thì muộn nhất định phải tìm cách giải quyết.
Saint nhìn thấy Đông Hằng nói chuyện điện thoại khá lâu thì lại gần: “Sao vậy, có vấn đề gì à?”
Đông Hằng đặt điện thoại lên bàn: “Mẹ bảo em ngày mai có bữa tiệc gặp mặt bên nhà ngoại dịp cuối năm.”
Saint thấy an tâm, đây không phải chuyện lớn mới quay trở lại làm tiếp công việc: “À vậy sao, sẽ có chút phiền phức đấy, nếu không chịu được thì anh cứ lấy cớ công việc trốn về.”
Đông Hằng cười nhẹ: “Cũng đâu thể để em lại một mình được.”
Saint híp mắt rồi xoay người trở lại bếp: “Vậy sao, anh chu đáo quá cơ.”
Đông Hằng nghiêng đầu: “Lưu Minh có đi không?”
Saint từ bếp nói vọng ra: “Không đi, đâu thể để thằng bé nghỉ học được.”
*
Thường niên những họ hàng không có mặt sớm, hôm nay lúc Saint đến nơi dường như đã đủ mặt cả.
Trước đây ai nấy cũng đều ngại trả lời câu hỏi, chỉ muốn xuất hiện đúng lúc dùng bữa rồi quay về ngay sau khi buông đũa. Có lẽ bây giờ thành công hơn mong đợi hoặc so với năm trước có thêm quá nhiều thành tựu, ai nấy đều vui vẻ nói cười.
Saint vội cúi đầu chào mọi người khi xuất hiện: “Cháu đến trễ, xin lỗi.”
Họ hàng 1 nói: “Saint à, giờ thì giỏi rồi, không nể mặt người lớn gì cả. Con trai nhà dì từ rất sớm đã đón dì đến đây.”
Saint gượng gạo kéo Đông Hằng cùng ngồi bàn ăn, giữa chiếc bàn tròn lớn đều là sơn hào hải vị, bên cạnh là người giàu bất kỳ, nếu không có gan lớn thì đừng bao giờ động chạm.
Họ hàng 2 cũng đột nhiên bật cười:
“Chồng con đây sao. Con gái nhà cậu cũng vừa mới kết hôn, chồng nó vừa đến thăm đã tặng cho bác một con xe rồi.”
Họ hàng 1 liếc ngang, họ hàng 1: “Cũng chỉ là nhờ phước nhà chồng thôi, con gái của chị còn tự mua mà chạy.”
Họ hàng 3 bật cười, vừa kịp nuốt chút cơm đang nhai: “Con anh vừa đậu trường đại học quốc gia có tiếng đây. Mới đây thôi còn đòi học cái gì mà song bằng.”
Đông Hằng nghiêng người nói nhỏ với Saint: “Nhà ngoại em rắc rối thật đó.”
Saint nói: “Thật ra em thấy cũng không có gì tệ. Lâu lắm mọi người mới được tụ họp thế này không phải vui hơn việc khoe khoang đó sao, vả lại họ chỉ nói để tăng bầu không khí thôi.”
Đông Hằng biết Saint hiểu chuyện thì bật cười, anh động đũa gắp cho Saint chút đồ ăn vừa được phục vụ mang lên bổ sung, ngay sau đó liền bị nhắc đến.
Họ hàng 4 nói: “Saint à, chồng con làm nghề gì vậy, lấy được con chắc cũng phải công tử nhà giàu gì hả?”
Saint đơ người suy nghĩ xem phải trả lời thế nào thì Đông Hằng đã lên tiếng, anh lịch sự cười nói với vị họ hàng 4: “Không phải đâu ạ, con chỉ làm bác sĩ bình thường thôi.”
Cả họ nhà ngoại của Saint ngạc nhiên rồi đồng loạt bật cười.
Đông Hằng nhìn qua Saint thì cậu đang cúi đầu, ngại ngùng đưa một tay che mặt lại, anh không hiểu là chuyện gì chỉ biết ngồi cười trừ.
Họ hàng 5 nói: “Bác sĩ sao, tốt lắm. Lúc thằng nhóc Saint cao chừng này đã mạnh miệng nói sau này sẽ lấy bác sĩ. Không ngờ Saint lại giữ lời như vậy.”
Đông Hằng nhìn động tác tay của họ hàng 5 ước chừng chiều cao của Saint, anh đoán rằng khi đó cậu chỉ mới tầm chín hay mười tuổi. Một cậu nhóc lúc mười tuổi đã có mơ mộng đáng yêu như vậy, việc đó còn lại trở thành sự thật.
Họ hàng 2 kéo tay họ hàng 5: “Nhưng Saint rất giỏi đấy chứ, có cả con trai luôn rồi. Chắc ta phải về thúc giục con gái sinh cho ta một đứa cháu để ẵm bồng.”
Họ hàng 1 nhìn quanh: “Nhắc mới để ý, con không dắt cháu ta theo à.”
Saint nhẹ giọng: “Lưu Minh hôm nay có tiết rồi ạ.”
Bà Cảnh đến ngồi bên cạnh Saint, bà ấy sợ cậu khó xử rồi ngại ngùng: “Được rồi được rồi, mau ăn đi thôi.”
Cả người Saint không có chỗ nào không mệt mỏi, cậu nằm dài lên giường đợi Đông Hằng tắm trước. Ngày này năm nào đối với Saint cũng rất mệt mỏi, nhà nội với nhà ngoại đúng là một trời một vực.
Đi ăn bên nhà nội đối với Saint căng thẳng hơn nhiều, không khí khi ngồi ăn tĩnh lặng đến đáng sợ. Không ăn thì mọi người cũng sẽ lôi công việc ra bàn, luyên thuyên nói những thứ Saint không thể xen vào. Trái lại nhà ngoại tuy thoải mái hơn nhưng phải trả lời hàng tá câu hỏi quanh quẩn, đôi lúc Saint lại cứng họng không biết ứng xử.
Đông Hằng vừa mới tắm xong bước qua khỏi cửa thì vội che người lại, anh biết được có ánh mắt luôn theo dõi mình.
Đúng như nghi ngờ của Đông Hằng, Saint vừa nghe tiếng mở cửa từ phòng tắm liền quay mặt sang hướng anh đứng nhìn không chớp mắt.
Đông Hằng tỏ ra khó hiểu: “Sao mỗi lần anh tắm xong ra thì em đều nhìn chằm chằm anh vậy, có vấn đề gì à?”
Saint híp mắt, giọng cười pha chút biến thái: “Không ngờ nha anh làm bác sĩ thôi mà cũng cơ bắp ghê.”
Đông Hằng đến giường ngồi bên cạnh Saint, vừa đi vừa nói: “Thời còn đi học do chân anh dài nên thầy thể dục đã chiêu mộ, anh lúc đó vừa tập điền kinh vừa thi năng khiếu. Tập luyện thời gian dài thành thói quen luôn không bỏ được, chắc là nhờ vậy.”
Saint gật gật đầu chăm chú lắng nghe, càng lớn lên thì cậu càng không thích chơi thể thao, nhưng trai thể thao thì vẫn rất tuyệt.
Đông Hằng lau tóc bằng chiếc khăn đặt sẵn trên đầu: “Nếu em chăm vận động thì cũng như vậy thôi, nghề nghiệp của anh là yêu cầu phải tập luyện nhiều mà.”
Saint bĩu môi không quan tâm đến lời Đông Hằng nói.
Đông Hằng nhíu mày kéo tay Saint thúc giục: “Em cũng mau tắm đi, ra ngoài cả ngày nay rồi.”
Saint cố rút bàn tay bị Đông Hằng nắm lại: “Bụng của em khó chịu quá, em muốn nằm chút nữa.”
Đông Hằng ngồi gần cạnh Saint hơn, hai bàn tay anh ma sát cho ấm lại rồi đặt lên bụng cậu xoa mấy vòng: “Ai bảo em ăn nhiều thế làm gì, có bị đau không.”
Saint lắc đầu: “Không đâu, tại ăn no quá thôi.”
Đông Hằng đứng dậy: “Vậy uống thuốc tiêu hóa trước đi, anh đi lấy.”
[Đừng để tôi giải quyết mọi thứ một mình vì khi tự trải qua hết được tôi sẽ không cần cậu nữa.]