Tư Phong Miên xuống bếp nấu ăn đến lúc lục tủ lạnh phát hiện ra tủ lạnh không hề có đồ ăn mà chỉ toàn là hoa quả và sữa chua.
" Nghiêm Vũ! Nghiêm vũ! Cô không có đồ ăn sao? "
"....."
Hắn không thấy cô trả lời liền biết được đáp án đành ăn tạm mấy quả táo rồi đi tắm. Thật không ngờ sống trên đời 32 năm lại có thể gặp được hồ ly trắng.
Tư Phong Miên đi tắm nhìn mình trong gương rồi bất giác thè lưỡi ra. Một hình ấn kí hồ ly chín đuôi nay trong lưỡi hắn. Không những thế mấy vết sẹo lớn đã biến mất không dấu vết.
" Xem ra tiểu hồ ly này thật lợi hại! "
~ 5 h sáng ~
Tư Phong Miên dậy chạy bộ. Tối qua anh đã đi ngắm cấu trúc của căn nhà này nhưng thế nào cũng không thấy phòng của cô ở đâu.
Vậy mà đến lúc hắn mở cửa vào nhà thì thấy một cục bông trắng trắng mềm mềm đang cuộn tròn một góc ghế sofa ngủ.
Bộ lông trông mềm ghê! Thật muốn sờ thử một chút không biết cảm giác thế nào nhỉ?
Nghĩ là làm hắn đưa tay ra sờ bộ lông của cô thật mềm mại. Định nhấc cả người cô lên ôm vào lòng vuốt ve.
Bị ai đó sờ vào người Hàn Nghiên Vũ giật bắng mình xù lông nhe nanh
Grừ! Grừ! Grừ
Tư Phong Miên cũng giật mình lùi lại.
Đến khi cô đủ tỉnh táo lại thì đã muộn rồi. Trên mặt hắn loang lổ những vết thương đang rỉ máu và đến chính bản thân hắn cũng không kịp trở tay cho dù có cố né tránh cũng chẳng ăn thua.
Hàn Nghiên Vũ biến lại thành người lẩm bẩm " Tên chết tiệt! "
Hắn tuy nghe không rõ nhưng nhìn khẩu hình của cô thì cúng đoán được là đanh chửi mình.
Cô đưa tay ra một luồng ánh sáng nhè nhẹ phát ra rất dễ chịu ngay lập tức những vết thương lành lại và biến mất.
" Tiền đây! Bình thường tôi không hay ăn nên cầm lấy tiền mà mua đồ đi! " cô đưa thẻ ngân hàng của mình cho hắn.
Tư Phong Miên nhận lấy " Không sợ tôi cuỗm đi sao? "
Hàn Nghiên Vũ hờ hững nhìn hắn " Nếu muốn có thể thử? "
Xem ra hắn đã đánh giá thấp tiểu hồ ly này.
" Nay tôi đi học! Tối mới về! "
Quả thật sáng nay cô có tiết lúc 9 giờ vì thế mà phải đi ngay không thì muộn liền lấy chìa khóa xe rời đi.
Tư Phong Miên có chút ngỡ ngàng không phải tối qua đưa cho hắn một chìa khóa xe rồi sao? Đã thế xe đó còn là bản giới hạn! Có thể nói tiểu hồ ly này rất giàu.
Hắn lên tầng tắm mới nhớ ra không có quần áo liền ngơ người một lúc rồi nghĩ gì đó mở tủ quần áo ra thấy bên trong có một bộ, bất đắc dĩ đành mặc nó. Không ngỡ lại vừa vặn với hắn.
Tư Phong Miên lấy chìa khóa xe đi mua điện thoại bằng tiền của Hàn Nghiên Vũ sau đó gọi điện cho đàn em.
Một lúc sau, một người thanh niên mặc một bộ vest lịch lãm đến đưa thẻ đen cho hắn rồi nhanh chóng rời đi.
Ting!
Bên này Hàn Nghiên Vũ liếc nhìn điện thoại số tiền đã bị trừ rồi đột nhiên lại được tăng thêm vài con số không với dòng chú thích tiền ăn ở làm cô ngơ ngẩn luôn.
" Nghiên Vũ! Sáng giờ cậu cứ nhìn điện thoại suốt vậy? " Lâm Nhã Trúc huých nhẹ khuỷu tay vào người Hàn Nghiên Vũ
" Ừ! Nhà có chút việc! " Hàn Nghiên Vũ trả lời qua loa.
Lâm Nhã Trúc biết tính của Hàn Nghiên Vũ như thế nào chứ đây chính là kiểu ngủ không đủ giấc đây mà.
" Ngủ đi tao canh thầy cho! " Lâm Nhã Trúc ấm ấm nhẹ đầu Hàn Nghiên Vũ.
Hàn Nghiên Vũ nhanh chóng gục đầu xuống bàn ngủ thiếp đi.
Lâm Nhã Trúc nhìn bạn ngủ khẽ cười đầy yêu chiều " Thật đáng yêu! Giá mà tôi sống lâu hơn một chút để nhìn cậu được nhỉ? "
Hết tiết Hàn Nghiên Vũ mới từ trong mơ màng tỉnh dậy thấy Lâm Nhã Trúc đang loay hoay chép bài cho mình cô vò đầu
" Nhã Trúc! Để đó tôi chép nốt cho! "
" Dậy rồi à! " Lâm Nhã Trúc ngẩm đầu nhìn cô cười.
Á!
Một lon nước ngọt dí vào mặt Hàn Nghiên Vũ kèm theo đó là giọng nói quen thuộc
" Tỉnh ngủ chưa? "
" Hạ Tử Kỳ! " Hàn Nghiên Vũ giật mình vì lon nước lạnh tức giận nhìn Hạ Tử Kỳ
" Mình đây! " cậu ngồi xuống ghế bên cạnh cô
" Nhã Trúc! Mình mua cho cả cậu nữa này! " cậu ta đưa cho Lâm Nhã Trúc một lon nước và Hàn Nghiên Vũ một lon
" Cảm ơn! " Lâm Nhã Trúc cười dịu dàng
" Xin! " Hàn Nghiên Vũ vừa lấy từ trong tay cậu ta với thái độ cực kì cực kì khó chịu.
" Đến trưa rồi! Tôi mời hai cậu đi ăn! "
" Được chứ! " Lâm Nhã Trúc biết ý nhanh chóng đồng ý
Duy chỉ có Hàn Nghiên Vũ là bắt sóng chậm liền từ chối " Không đi đâu nắng lắm! "
" Nghiêm Vũ! Đi đi mà! Tôi muốn ăn! " Lâm Nhã Trúc lắc lư cánh tay Hàn Nghiên Vũ nhõng nhẽo
Hàn Nghiên Vũ hết cách liền đứng dậy đi cùng. Lâm Nhã Trúc nháy mắt với Hạ Tử Kỳ
" Hai người muốn ăn gì? "
Hàn Nghiên Vũ " Gì cũng được "
" Vậy đi ăn mì cay nhé! " Hạ Tử Kỳ gợi ý
" Không thích! " Hàn Nghiên Vũ dứt khoát đáp lại
" Vậy ăn đồ nướng! " Lâm Nhã Trúc ngỏ ý
" Nóng, ám mùi. Chiều còn có tiết! "
" Vậy chúng ta ăn gà rán với cơm rang! " Lâm Nhã Trúc tiếp tục gợi ý
" Khô không có nước! "
" Thế ăn mì nhé! " Hạ Tử Kỳ đưa ra hạ sách cuối cùng
" Không! "
"....." Hạ Tử Kỳ
"....."Lâm Nhã Trúc
Đồ khó chiều! Kém ăn! Tức chết bà đây rồi!
" Thế giờ mày muốn ăn gì hả? " Lâm Nhã Trúc kìm chế cơn giận cố nặn ra nụ cười
" Gì cũng được! "
Phựt!
Lâm Nhã Trúc đã nghe thấy tiếng sợi dây lý trí bị đứt, không nhịn được nữa cô nàng nói một tràng
" Cái con nhỏ này! Mày nói mày ăn cái gì cũng được sao gợi ý món nào cũng không chịu ăn hả? Cái gì cũng không thích thì mày muốn ăn gì hả cái đồ kém ăn! "
Hàn Nghiên Vũ nghe đến suýt chút nữa là thủng luôn cả màng nhĩ.
" Nhã Trúc! Nói nhỏ thôi, có người đang nhìn kìa! " Hàn Nghiên Vũ phe phẩy tay là dịu cơn giận của bạn.
" Thôi ăn theo ý cậu đi! Sau này đừng hỏi mình! " Hàn Nghiên Vũ cười đầy bất lực.
" Nhớ mồm nhá! Nào! Đi đi ăn hải sản! " Lâm Nhã Trúc hùng hổ kéo cô ra khỏi lớp học.