Bước Qua Đời Nhau

Chương 14


Theo tiếng xe cứu thương đưa ba mẹ vào viện, điện thoại Trần Khánh liên tục nhận tin từ bộ phận PR.

“Sếp à, trên các trang mạng đồng loạt nhảy ra các bài viết về buổi lễ kỉ niệm thành lập công ty K&M.”

Cùng với hỗn cảnh ở buổi lễ, tin giám đốc Trần Khánh cùng lúc có hai bà vợ đều mang thai thu hút lượng lớn độc giả vào thả tym. Độ hot các bài tăng lên bao nhiêu thì giá cổ phiếu công ty trụt xuống bấy nhiêu.

Trần Khánh quát vào điện thoại: “Bộ phận các cậu nhận lương để làm gì? Nhanh dập tin.”

“Không dập được!” Lượng tin tràn nhanh như cơn lũ. Đổ ầm ầm như thác thì bố thằng nào chống đỡ nổi: “Chúng tôi làm hết cách.” Đã không ngăn được tin còn có nguy cơ bị cộng đồng mạng tẩy chay, hò nhau đưa vào lò hỏa táng cùng với tra nam. Có đáng không?

Thấy hỏa như thấy đám giặc mạnh hung hãn. Có trọng Công ty bao nhiêu, quý lão sếp chơi ngu bao nhiêu...thì trước hết cũng phải lánh nạn cho yên cái thân rồi tính tiếp!

“Sếp coi gọi điện cho mấy sếp tổng giúp gỡ rối xem sao, chứ tụi em thật sự bó tay.”

Trần Khánh ném luôn điện thoại: “Đúng là một lũ vô dụng.”

“Người nhà chú ý điều tiết tâm trạng!” Vị bác sĩ theo xe không nhịn được nữa nhắc nhở.

Trần Khánh úp hai tay lên mặt, cúi đầu ngồi bất động trước hai đôi mắt nhắm nghiền của ba mẹ.

Chuyện xui nối tiếp xui. Anh ta nhận ra, sau cái Tết vui vẻ với người tình, anh ta phải còng lưng gánh chuyện buồn. Việc này tới chưa kịp đỡ, việc khác đã đè lên. Trong giờ khắc hoảng loạn này, đầu óc anh ta tê liệt tuyệt vọng.

Ông bà, cha mẹ nói không bao giờ sai: dính vào gái gú là tan gia, bại sản.

Lời răn dạy hay như thế nhưng rất tiếc, anh ta đã bỏ ngoài tai. Giờ có hối cũng vô ích. Khánh tự đập liên tiếp vào đầu bã đậu của mình vài cái. Trong nỗi đau do mình tự gây ra, anh ta chợt nhớ về một người. Một người rất giỏi trong việc ngăn tin và phản pháo trấn áp dư luận. Người đó đã từng cứu công ty thoát khỏi mấy vụ chìm thuyền trong gan tất do tin thất thiệt tung ra từ mấy tờ báo lá cải.



Anh ta lượm lại điện thoại, run run khởi động nguồn rồi bấm vào một dãy số thân thuộc: “Ngọc Minh...cứu anh!”

Ngọc Minh đang xem tin hot dẻo rần rần trên không gian mạng. Cô hừ một tiếng, nói với lão chồng cũ: “Sao tôi phải lo hốt rác cho anh?”

Cô thấy buồn cười. Hà cớ gì anh ta đem cặn bã về xả rồi bắt cô phải theo nhặt?

“Anh chơi ngu thì ráng mà chịu.”

“Anh xin em...giúp anh lần này nữa thôi. Mất công ty, đời anh như phế vật.”

Cuộc gọi rơi vào khoảng tĩnh. Anh ta kiên nhẫn chờ. Trong lòng liên tục cầu nguyện.

Có lẽ, lời cầu của anh ta trong cơn hoạn nạn động đến lòng từ bi của cao xanh. Nên anh ta nghe Ngọc Minh nói: “Tôi có một điều kiện.”

Nhận được giúp đỡ trong lúc sắp chết đuối. Trần Khánh mừng chảy cả nước mắt. Anh ta xúc động: “Em cứ nói!”

Nghe điều kiện trao đổi, Trần Khánh cứng đơ cả người. Tay cầm điện thoại run lên trong vô thức. Trong đầu anh ta, trong tim anh ta tràn ngập một nỗi sợ. Nỗi sợ ấy cứ lớn dần, lớn dần bào mòn bao nôn nóng dập tin trước đó. Tất cả chợt chùng xuống. Đầu anh ta trống rỗng.

“Anh chần chờ thêm một phút nữa. Tôi có bảy mươi hai phép thần thông cũng bó tay.”

Cứu Công ty như cứu hỏa. Khánh nhắm mắt, miệng hả to một hồi rồi cắn răng hạ xuống một từ: “Được.”

Sai đã trót sai. Giờ khắc này, nhặt lại được gì thì nhặt. Quyền quyết định không còn nằm trong tay anh ta.



Trước cửa phòng Cấp cứu.

Trần Khánh cùng một lúc ngóng chờ hai nguồn tin. Từng giây, từng khắc trôi qua như từng nhát dao cứa thẳng vào tim anh ta. Đau đến nghẹt thở. Khánh cúi đầu giấu đi nỗi lo hòa cùng sợ hãi.

“Anh à, cho em xin lỗi! Anh đừng im lặng mãi như vậy được không?”

Người tình Khánh đứng bên liên tục nói xin lỗi và năn nỉ, ỉ ổi các kiểu. Thậm chí cô ta bắt đầu khóc. Tiếng khóc một thời làm Khánh thương xót, đau lòng sinh tâm luyến ái muốn chở che. Nay không hiểu sao nghe thật chướng và thật phiền.

“Làm ơn đi chỗ khác giùm!” Giọng Khánh nhàn nhạt như người sắp hết hơi.

“Không! Em không đi! Em phải ở đây với anh!” Cô ta ôm lấy Khánh, thút thít.

Đầu óc đang bấn loạn, nghe tiếng rên rỉ của đàn bà Khánh điên lên: “Cút!”

Cô ta siết chặt thêm vòng ôm: “Không! Em không đi đâu cả! Anh đừng đuổi em!” Cô ta khóc rống lên đầy thương tâm.

“Đề nghị người nhà bệnh nhân giữ trật tự! Anh làm ơn quản vợ mình tránh ồn ào. Có việc gì bức xúc về nhà hẵng nói.” Cô y tá trực nghe ngoài cửa vọng vào tiếng khóc la, náo loạn, mở cửa nhắc nhở.

Khánh thấy xấu hổ thật sự. Anh ta kiềm gan, hạ thấp giọng, rít qua kẽ răng: “Tránh xa tôi chút!”

“Anh à?”

“Tránh ra!” Khánh điên tiết quát to hơn.

Mọi người xung quanh bắt đầu dòm ngó. Có người thương cảm phận đàn bà nên khuyên nhủ một câu: “Anh ấy đang rối trí vì lo cho ba mẹ. Cô ngoan ngoãn tránh xê người ta chút đi.” Đã lo không kịp thở, lượng ôxi vào máu không đủ còn ở đó ngáng đường khí của người ta. Bánh bèo đúng là bánh bèo. Chỉ để ăn ngoài ra không còn tác dụng hữu ích nào khác!