Bút Ký Thời Không

Chương 12: Danh Môn Thiên Kim (11)


Đám người chủ yếu nhầm vào Diệp gia, nên chỗ Sơ Nghiên cũng không quá nguy hiểm. Mẹ Hạ nhìn đám đông hỗn loạn, gương mặt cũng tái nhợt, nhưng thủy chung kéo chặt tay Sơ Nghiên, muốn đem cô bảo hộ.

"Vi Vi, không sợ, có mami bảo vệ con, Mami đưa con ra khỏi đây."

Sơ Nghiên vẫn giữ thái độ như cũ, cô không có chút cảm xúc biến hóa nào, nắm lấy tay mẹ Hạ, nhẹ giọng nói:

"Mẹ, đi theo con."

Cô cũng không đợi mẹ Hạ trả lời, trực tiếp kéo tay bà đi. Mẹ Hạ tất nhiên đi theo, nói đùa, con gái bà nếu không đi cùng bà, xảy ra chuyện làm sao bây giờ?

Mẹ Hạ lúc này phát hiện, con gái bà chọn lối đi, đều dễ dàng tránh khỏi xung đột xung quanh, đám đông mặc dù hỗn loạn nhưng con gái bà đi qua nơi, đều hết sức an toàn.

Mẹ Hạ thấy thế, lo lắng trong lòng cũng giảm bớt.

Chỉ còn chút khoảng cách, hai người liền sắp tiếp cận cửa, an toàn rời đi. Nhưng lúc này, biến cố phát sinh.

Mạc Phương Di, người lúc này vốn nên bên cạnh lão gia tử, lại xuất hiện trước mặt cô. Cô ta bị đám người khủng bố kia đuổi theo, chạy đến trước mặt Sơ Nghiên.

Mạc Phương Di thấy cô đôi mắt sáng ngời, không nói một lời lập tức vọt qua.

Mà lúc này, bảo an cùng cảnh sát cũng đã can thiệp, đám người gây rối chó cùng rứt giậu, muốn tìm một người làm con tin để trốn thoát.

Người này, vốn dĩ theo cốt truyện ban đầu chính là Mạc Phương Di. Nhưng không biết là lỗi ở nơi nào, Mạc Phương Di thế nhưng tránh được, hơn nữa, đám người đó xông hướng Sơ Nghiên mà đến.

Cái bọn họ cần là con tin, chứ không phải Mạc Phương Di, nên cuối cùng là Mạc Phương Di, là cô hay mẹ cô.

"Kí chủ, theo sự việc diễn ra, bọn bắt cốc cần bắt được con tin, đây là tình tiết quan trọng, không thể biến mất.".

Thanh âm Thiên Hoa lúc này vang lên, đem ý định không quan tâm của Sơ Nghiên gạt bỏ.

Sơ Nghiên không nói một lời, đẩy mẹ cô vào chiếc xe gần đó,sau đó đóng cửa.

"Vi Vi, con làm gì, mau mở cửa ra."

Mẹ Hạ hoảng sợ, dùng sức đập vào cửa, ý đồ muốn Sơ Nghiên mở cửa, nhưng khổ nổi là chỉ là phu nhận quyền quý, chân yếu tay mềm, sao có thể làm được. Sơ Nghiên không nhiều lời, sợ bà nửa đường chạy ra, trực tiếp đem người đánh ngất.

Thiên Hoa: Ký chủ, chị khi nào bạo lực như vậy??

Sơ Nghiên:.....

Hiện tại Mạc Phương Di cũng chạy mất, cô cũng không thể để mẹ Hạ trở thành con tin được. Nếu mẹ Hạ có gì bất trắc, nhiệm vụ của cô còn không phải thất bại?

Thiên Hoa:"..."

Uổng nó còn nghĩ ký chủ rốt cuộc động lòng trước tình mẹ của Mẹ Hạ, không nghĩ cũng chỉ là do nhiệm vụ yêu cầu!!

Sơ Nghiên tựa vào xe, nhìn đám người đem cô vây quanh.

"Đứng yên, cô gái, ngoan ngoãn hợp tác, nếu không đừng trách chúng tôi không khách khí."

- -------

"Tứ gia, Bọn khủng bố bỏ đi rồi, cảnh sát cũng tới."

Tứ gia là cách gọi tôn kính của thuộc hạ dưới trướng Diệp thị dành cho Diệp lão gia tử. Ông mặc dù đã về hưu, nhưng uy quyền không chút nào suy yếu.

Diệp lão gia tử nhìn đám người trước mặt, gương mặt không mấy tốt đẹp. Ông ném tách trà xuống đất, tức giận quát.

"Các người rốt cuộc bảo an kiểu gì? Bọn chúng lại ngang nhiên phá hoại trong đại thọ của ta?"



"Tứ gia tha tội, là lỗi của chúng tôi, mong Tứ gia trừng phạt."

Diệp Phong Dật liếc nhìn đám người dưới đất, thanh âm hắn lạnh lùng vang lên:

"Còn không cút ra ngoài."

Đám người nhanh chóng lùi ra ngoài. Mọi người trong sảnh cũng hết sức kinh ngạc, không nghĩ bọn Hắc Long lại nghe lệnh Diệp Phong Dật, theo tất cả được biết, Hắc Long là nhóm người do chính Diệp lão gia tử lúc còn trẻ đích thân huấn luyện, xưa nay chỉ nghe lệnh Diệp lão gia tử, chuyện Hắc Long nghe lời người khác, đây là lần đầu bọn họ thấy.

Diệp lão gia hừ một tiếng, mới ngồi xuống.

Điều này chứng tỏ cái gì? Diệp Phong Dật đã được Diệp lão tin cậy?

"Gia gia, ta ra ngoài xem tình hình thế nào."

"Ừm, đi đi."

Diệp Phong Dật gật đầu, xoay người đi ra ngoài. Diệp Mộ Thần nhìn hắn rời đi, ánh mắt hơi lạnh, mang theo một chút ngẫm nghĩ.

Tiểu tử này, từ lúc nào thay đổi lớn như vậy, còn khiến Gia gia tin tưởng như vậy, cháu đích tôn là hắn giữ vị trí gì đây?

Diệp Phong Dật vừa bước ra cửa, một thiếu niên áo đen liền tiến đến, nói nhỏ vào tai hắn.

"Boss, cảnh sát đang trong quá trình điều tra lấy khẩu cung, bọn khủng bố hiện tại vẫn đang chạy trốn, một vị tiểu thư bị bắt làm con tin."

"Ồ."

Diệp Phong Dật chỉ đáp một từ như thế, thiếu niên kia lùi lại, kính cẩn đứng phía sau hắn. Hắn biết boss không thích thú gì với đám tiểu thư thế gia, cho nên hắn cũng không báo ra vị tiểu thư kia là ai. Diệp Phong Dật phủi phủi vai áo không tồn tại chút bụi bẩn, sau đó ung dung ra ngoài.

"Các người đang làm cái gì, mau lên, cứu con gái tôi, nó yếu ớt như vậy sao có thể chịu được bọn khủng bố kia chứ! huhu.."

Diệp Phong Dật vừa ra ngoài, đã nghe thấy tiếng khóc thê lương vang lên, hắn nhíu mày, thiếu niên bên cạnh liền nói:

"Là vị phu nhân có tiểu thư bị bắt cóc."

Diệp Phong Dật gật đầu, chuyện xảy ra ở Diệp gia, theo lí hắn có phải nên an ủi một chút?

Diệp Phong Dật bước đến, lúc này một người đàn ông ôm lấy vị phu nhân kia, nhẹ giọng an ủi.

Họ đưa lưng về phía hắn, nên hắn cũng không biết là ai. Mà dù là ai hắn cũng không quan tâm cho lắm, chuyện này chỉ cần giải quyết đền bù một chút là ổn.

"A Nhiên, em đừng lo, Vi Vi cát nhân thiên tướng, nó sẽ không sao đâu."

" Huhu, lão Hạ, anh nói đi, nếu Vi Vi có mệnh hệ nào, em biết sống sao đây!"

Không sai, hai người này chính là ba mẹ Hạ, mẹ Hạ sao khi được đưa khỏi xe đã được đưa về đây, ba Hạ cũng chạy đến. Ông vừa nhìn thấy cảnh này, đau lòng gần chết, A Nhiên của ông, đã bao lâu rồi ông chưa thấy dáng vẻ này của bà, vừa lo cho đứa con gái bị bắt, lại lo cho người vợ đang sợ hãi, người đàn ông đứng đầu như ông cũng chỉ có thể bất lực.

Mẹ Hạ lúc này gương mặt toàn nước mắt, tiểu Bảo bối nhà bà từ nhỏ đều được yêu thương, chưa từng chịu một chút khổ, hiện tại, hiện tại nó,... bà cũng không biết làm sao bây giờ, con gái bà vì bảo vệ bà, tình nguyện để bản thân bị bắt!

"Là em, tất cả là lỗi của em, nếu người bị bắt đi là em, Vi Vi sẽ an toàn! Em.."

Ba Hạ vội ôm chặt Mẹ Hạ, nhẹ giọng nói:

"Không phải, nếu em bị bắt, Vi Vi cũng sẽ rất lo lắng, em bình tĩnh đi, cảnh sát nhất định cứu được nó."

"Bà Hạ, ông Hạ, xin hai người yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ cố hết sức đảm bảo an toàn cho Hạ tiểu thư, cho đến lúc cô ấy được cứu ra."

"Hai vị, xin cứ yên tâm, Diệp gia cũng nhất định dốc sức tìm kiếm tiểu thư."

Thiếu niên bên cạnh Diệp Phong Dật lên tiếng an ủi.

Hạ mẫu vốn đang khóc nức nở trong lòng Ba Hạ, lúc này đột nhiên quay sang, gương mặt mặc dù có chút nhếch nhát, nhưng ánh mắt bà lại rất sắc bén, âm thanh cũng mang theo sự phẫn nộ không hề che dấu.



"Dốc sức? Kẻ thù là của Diệp gia các người, con gái tôi vốn không hề liên quan, lại vì các người mà chịu liên lụy! Người bị bắt cũng không phải con của các người, các người ở đây giả vờ quan tâm cái gì, Diệp gia một thứ đều như nhau, đều không có gì tốt lành! Vi Vi nhà tôi chỉ cần dính đến Diệp gia các người liền bị liên lụy!"

Thiếu niên trầm mặc, không thể nói lời nào.

Diệp Phong Dật lúc này mới chú ý đến, hắn nhìn hai người trước mắt, sửng sốt.

"Dì Hạ, chú Hạ?"

Thanh âm hắn vừa vang lên, Mẹ Hạ và Ba Hạ đều nhìn sang, Ba Hạ nhíu mày, nghĩ một lát, không chắc chắn lắm lên tiếng:

"A Dật...?"

Nghe tiếng gọi này, Diệp Phong Dật càng chắc chắn người, hắn tiếng lại chào.

"Dì, chú, đúng là cháu, Phong Dật ạ."

Mẹ Hạ như tìm đúng người giúp đỡ, tiến lại nắm chặc hai tay Diệp Phong Dật, nước mắt bà lần nữa rơi xuống. Không phải là ôn lại chuyện cũ, hay gặp lại người xưa vui mừng, mà là thanh âm nức nở cầu xin:

"A Dật, cháu nhất định phải cứu Vi Vi, cháu cùng nó lúc nhỏ dù gì cũng lớn lên cùng nhau, cô xin cháu, nhất định cứu nó."

Diệp Phong Dật sửng sốt, Vi Vi? Là Hạ Thanh Vi sao? Người bị bắt đi là cô ấy? tiểu nha đầu nhát gan đó sao?

"Dì Hạ, dì nói rõ cho con, Vi Vi làm sao mà bị bắt?"

"Cứu nó, nó, lúc đó..."

Mẹ Hạ kích động nói, nhưng bà chưa nói được cái gì, cả người mềm nhũn, sao đó ngất đi.

May mắn Ba Hạ đã đỡ được.

"A Nhiên, mau, gọi cấp cứu! A Nhiên!"

Ba Hạ gọi mẹ Hạ, dùng sức ôm lấy bà. Muốn kêu bà tỉnh lại.

"Dì ấy đã kiệt sức rồi, để dì ấy nghỉ ngơi đi."

Diệp Phong Dật ngăn lại hành động của ba Hạ. Hắn nhìn ông với ánh mắt kiên định.

"Cháu sẽ đưa Vi Vi trở về, chú Hạ, chú yên tâm chăm sóc dì đi."

Ba Hạ nhìn hắn, trầm mặc một lát, sau đó mới chậm rãi gật đầu:

"Cảm ơn cháu, chú trông cậy vào cháu."

Xe cứu thương được gọi đến, ba Hạ đưa mẹ Hạ lên xe, rời Diệp gia.

Diệp Phong Dật nhìn chiếc xe, rời khỏi. Hắn lạnh lùng phân phó thiếu niên bên cạnh.

"Đi, điều tra bọn chúng cho tôi, đồng thời điều tra xem ai đứng sau sự việc này."

"Vâng, boss."

Diệp Phong Dật bỏ tay trong túi quần, hắn đứng đó, híp mắt nhìn bình minh đang dần ló dạng. một đêm ồn ào cứ vậy trôi qua.

Hắn đột nhiên nhớ lại thiếu nữ mình gặp trên lầu lúc tối, sau sự việc liền không thấy cô ta đâu nữa.

Hắn nghĩ một chút, lấy điện thoại ra đánh một cuộc gọi. Đầu dây bên kia vừa bắt máy, thanh âm trầm thấp của hắn văng lên:

"Điều tra một người cho tôi."