Cải Thiên Nghịch Đạo

Chương 122: Còn ở nơi này (1)


Người dịch: Sơn Tùng

Rầm … Rầm… Rầm

Ngay khi Phương Nguyên nói những lời này thì một đạo Tử Khí Chính Lôi Phù đã được xuất ra, tựa như phi kiếm phi thẳng đến một chỗ sâu ở trong yêu trận. Chỉ sau vài phút, trong tiếng kêu tức giận của yêu ma, khắp bốn phía vang lên tiếng ầm ầm, ánh sáng chói mắt của sấm sét xé rách màn sương mù đen dày đặc, tựa như một ngọn núi lửa phun trào ở ngay trong màn sương mù. Mà màn sương mù vốn ngưng tụ dày đặc cũng tản mát ra khắp nơi. Màn hắc ám ở phía trước bị xé ra một con đường.

Ngô Thanh nhìn thấy thế thì tròn cả mắt.

Lực lượng được phong ấn trong phù triện là cố định nhưng uy lực lúc thi triển ra có khác biệt rất nhiều. Đạo lôi phù được Phương Nguyên ném ra, dù là về thời điểm hay lực lượng phát ra đều hơn đứt chủ nhân của lôi phù là nàng.

Mà những người khác chỉ khẽ giật mình một chút rồi trở lại bình thường.

Trải qua mấy biến cố vừa rồi, dù hiện tại Phương Nguyên có làm điều gì phi thường thì bọn hắn cũng không thấy ngạc nhiên nữa.

Dù sao trận thuật, đan thuật, pháp khí hắn đều hiểu, hiểu thêm một ít phù thuật cũng không lạ gì…

“Bản tôn hận! Bản tôn cực hận! Nhãi con, ngươi cứ chờ đấy, bản tôn sẽ sớm ăn thịt, lột da ngươi!”

Thanh âm bén nhọn của yêu ma xen lẫn sự bi phẫn, cuồng phong bắt đầu nổi lên, thanh âm càng xa dần.

“Đây là cái gì?”

Các đệ tử tiên môn thông qua lỗ hổng mới bị xé mở đi, nhìn vào trung tâm của yêu trận, cảm thấy trong lòng kinh hãi.

Bọn hắn phát hiện ra, ở khoảng đất trống trên đỉnh núi không còn vật gì khác ngoài một cái đỉnh lớn bằng sắt đen, bên trong tỏa ra khói đen, mùi máu tươi nồng đến lợm người, e rằng nếu người phàm đến gần sẽ bị dọa đến chết. Ngay cả đệ tử tiên môn như bọn hắn cũng phải bịt kín mũi mà đi lên xem xét. Vừa nhìn thấy những gì ở trong đỉnh, sắc mặt của ai nấy đều trắng bệch.

Trong cái đỉnh lớn này không có gì khác ngoài… người!

Từng người máu thịt be bét, ngổn ngang lộn xộn, chất đầy cả đỉnh, máu ngập đến gần tràn khỏi đỉnh.

Không thể nghi ngờ, đây là những người trong thôn bị yêu ma bắt trước đó, không ngờ rằng đều ở trong cái đỉnh này.

Thân là đệ tử tiên môn, bọn hắn đều là những người có tâm tính kiên nhẫn, nhưng do chưa từng bao giờ gặp qua tình cảnh máu tanh như thế, cộng thêm mùi máu tươi nồng nặc xung quanh nên bọn hắn đều chấn động, một số người gan bé run rẩy cả người, nôn khan!

“Thiết đỉnh ngao thi, luyện huyết phần sát!”

Phương Nguyên cũng cau mày nhìn cái đỉnh kia, nói gằn ra tám chữ.

“Cái này… Rốt cuộc đây là cái gì?”

Tiểu Kiều sư muội che mũi và miệng, có gắng giữ cho giọng nói không bị rụn rẩy, thấp giọng hỏi Phương Nguyên.

Phương Nguyên trầm mặc một lúc, mở miệng nói:

“Đây là một trong các thủ đoạn tà ác thường được yêu ma sử dụng nhất. Thủ đoạn này sử dụng huyết khí của sinh linh luyện ra huyết sát để chính mình dùng. Vừa rồi lúc ta ở dưới núi đã thấy có điều bất thường. Bình thường, yêu ma dùng ma khí gia trì cho các loại động vật để tạo thành yêu thú nhưng là bởi vì nó không có thần thông nào khác. Mà con yêu ma này rõ ràng tu vi không kém, cần gì phải khống chế nhiều yêu thú như thế, chẳng phải là lãng phí yêu khí hay sao?”

“Trừ khi hắn là đại yêu Trúc Cơ kỳ mới có thể sử dụng nhiều yêu khí tùy ý như thế. Nhưng nếu là đại yêu Trúc Cơ kỳ thì hoàn toàn có thể diệt sạch chúng ta trong một nốt nhạc, cần gì phải lén lút dùng loại thủ đoạn âm hiểm dẫn dụ các ngươi vào bẫy?”

“Hơn nữa, lúc trước yêu ma này bắt bách tính của cả một thôn để làm gì? Ta đã suy đoán được một ít từ trước, mà khi vào yêu trận, ta đã chắc chắn đến bảy, tám phần. Cái Thiết Đỉnh Ngao Thi này là thủ đoạn bí mật của yêu ma kia. Dù là yêu thú hay yêu trận đều do hắn mượn cái đỉnh này để phát ra. Bản thân hắn không mạnh đến thế…”

Ngừng lại một chút, hắn nói tiếp:

“Còn có một khả năng khác, đó là hắn vốn rất mạnh nhưng bây giờ bị trọng thương nên buộc phải sử dụng thủ đoạn này.”

“Ngay cả thủ đoạn của yêu ma mà ngươi cũng biết?”

Tiểu Kiều sư muội cuối cùng cũng hiểu tại sao vừa rồi Phương Nguyên lại trấn tĩnh đến thế. Hóa ra hắn đã sớm nhìn thấu thủ đoạn của yêu ma.

Những thứ không biết mới là những thứ đáng sợ, còn một khi đã biết rõ thủ đoạn của đối phương thì tất nhiên sẽ biết rõ biện pháp để ứng phó.

Chẳng qua, nàng không ngờ rằng kiến thức của Phương Nguyên lại rộng rãi đến thế.

Nghe Tiểu Kiều sư muội nói thế, Phương Nguyên bình tĩnh đáp:

“Trong Tàng Kinh điện của Tiểu Trúc phong có quyển Trắc Chí Quái Kiến Văn Loại, trong đó có ghi chép và chú giải rõ ràng về các thủ đoạn của yêu ma. Nếu các ngươi đọc nhiều sách một chút thì sẽ biết thôi!”

Không chỉ Tiểu Kiều sư muội mà mấy vị đệ tử tiên môn khác nghe Phương Nguyên nói thế thì trên mặt cũng sững sờ.

Sau khi chứng kiến những thủ đoạn của Phương Nguyên, bọn họ không biết phải nói gì, cứ đứng xem là được.

Tiểu Kiều sư muội ngẩng đầu nhìn Phương Nguyên một chút, cảm thấy lúc Phương Nguyên nghiêm túc thì trở thành một người khác một trời một vực với lúc bình thường. Bình thường hắn bình dị, gần gũi, cười cười, nói nói, dù đôi khi hơi ngờ nghệch nhưng khiến người ta cảm thấy hiền hòa, dễ gần. Nhưng khi nghiêm túc, hắn khiến cho người khác cảm thấy như núi băng, lạnh nhạt, khắc nghiệt, thậm chí còn có một chút vô nhân tính.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu hắn không như vậy thì cũng không thể cứu được các đệ tử tiên môn này.