Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 3: Em còn nhớ anh sao?


Trong phòng trọ nhỏ, Tả Tình Duyệt tắm cho Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo xong, dỗ bọn trẻ đi ngủ. Ra khỏi phòng con, cô thấy Kiều Nam vẫn đang ngồi ở trên ghế sa lon, liền giật mình, anh còn chưa về sao?

"Kiều đại ca. . . . . ." Tả Tình Duyệt đi tới ngồi xuống, Kiều Nam giống như một thành viên trong nhà này, nhưng trước nay chưa bao giờ ở lại trễ như vậy. Nếu cô đoán không sai, anh là có lời muốn nói với cô!

Trong lòng mơ hồ có chút bất an, nhưng cô cũng tự nói với mình, có một số việc không thể trốn tránh mãi!

Cô đối với Kiều đại ca như vậy thật không công bằng!

"Duyệt Duyệt, anh yêu em, anh không muốn tiếp tục ở bên cạnh em theo cách này!" Kiều Nam cũng không quanh co lòng vòng. Ngày đó, khi anh nghe tin Duyệt Duyệt ‘chết ’, đã từng có một khoảng thời gian rất dài đắm chìm trong đau đớn. Bốn năm trước lần đầu tiên bị thương, cũng là bởi vì anh cố ý để mặc, không thương tiếc tính mạng của mình, không ngờ trong cái rủi có cái may, vô tình gặp được Duyệt Duyệt!

Biết Tả Tình Duyệt không chết, bốn năm này, anh đi tới đi lui với giữa thành phố A và Viên, mỗi lần đều là dùng tốc độ nhanh nhất xử lý tốt chuyện bên kia, tranh thủ nhiều thời gian hơn ở bên cạnh ba mẹ con cô, tham dự vào cuộc sống của bọn họ.

Nhưng cho đến giờ, những gì anh làm tựa hồ không có bất kỳ chuyển biến nào, Duyệt Duyệt vẫn không chịu nhìn thẳng vào tình cảm của anh!

Anh biết, cô vẫn không quên được Cố Thịnh, anh cũng biết mỗi lần nhớ tới Cố Thịnh, khuôn mặt cô đều lộ vẻ ưu thương!

Hôm nay lời nói của Ninh Ninh khiến anh lấy được dũng khí. Bốn năm rồi, lần đầu tiên mở miệng tỏ tình, vì mình tranh thủ!

Tả Tình Duyệt mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không dám nhìn thẳng vào hai mắt anh, ý tứ của anh cô hết sức hiểu rõ, anh đã bỏ ra nhiều công sức trong suốt bốn năm qua!

"Duyệt Duyệt, đừng trốn tránh nữa!" Kiều Nam thử cầm tay cô, cảm thấy cô hơi ngẩn ra, nhưng lại không có trốn tránh tay của anh, trong lòng mơ hồ nổi lên chút hi vọng, đôi con ngươi xanh biếc bỗng chốc sáng trong.

"Kiều đại ca. . . . . . Em . . . . ." Tả Tình Duyệt không biết mình có thể tiếp nhận tình yêu của anh hay không, bất chợt nghĩ đến lời nói của Cảnh Hạo lúc ban ngày, thử tiếp nhận anh!

Cô nên thử không?

"Duyệt Duyệt, những gì đã qua, em nên buông xuống, Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo đều còn nhỏ, bọn chúng cần có cha!" Kiều Nam trong mắt lóe lên mong đợi, trên thực tế, anh sớm đã xem hai đứa nhỏ là con của mình, hiện tại, anh chỉ muốn lấy đó làm cơ hội một cách danh chánh ngôn thuận mà thôi.

Tả Tình Duyệt cúi thấp đầu, Cảnh Hạo tuy chỉ mới bốn tuổi, nhưng là một đứa nhỏ trưởng thành sớm, chưa bao giờ từng ở trước mặt cô nhắc tới cha, có lúc Ninh Ninh hâm mộ những bạn khác có cha, Cảnh Hạo cũng sẽ mượn cớ nói sang chuyện khác.

Nhưng trong lòng nó đối với cha, không có một chút xíu tò mò cùng mong đợi sao?

Trong đầu lại hiện ra bóng dáng của Cố Thịnh, mấy năm này, cô ở Viên, cố ý tránh né tất cả mọi chuyện ở thành phố A, cho dù là Kiều Nam đi tới đi lui giữa thành phố A với Viên, cô cũng chưa từng hỏi anh chuyện của Cố Thịnh.

Anh ấy hiện tại có khỏe không?

Không có cô ở bên người, anh ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc! Hoặc là, anh ấy đã quên cô, dù sao phụ nữ bên cạnh anh ấy cũng không ít, đúng không?

Không biết căn phòng cho trẻ em kia giờ đã có chủ nhân chưa?

"Thật xin lỗi." Không biết vì sao, trước một người đàn ông tốt như vậy, cô cũng không ngừng thuyết phục chính mình thử tiếp nhận, nhưng thủy chung lại không hạ được quyết tâm. Cảm nhận được Kiều Nam ngẩn ra, trong lòng Tả Tình Duyệt nổi lên chút áy náy, "Kiều đại ca, em hiểu rõ anh rất tốt với em, những năm này nếu không phải có anh bên cạnh ba mẹ con em, cũng không biết ba mẹ con em sẽ như thế nào, nhưng em không muốn lừa dối anh. Kiều đại ca, anh xứng đáng để gặp một người phụ nữ tốt, không nên lãng phí với ba mẹ con em!"

Oanh một tiếng, Kiều Nam như bị sét đánh, Duyệt Duyệt. . . . . . Lại một lần nữa cự tuyệt anh!

Trong lòng nổi lên khổ sở, "Lãng phí? Không, đối với ba mẹ con em, cho tới bây giờ đều không phải là lãng phí, Duyệt Duyệt, em không thể tiếp nhận anh, có phải qua nhiều năm như vậy, trong lòng em vẫn còn nhớ anh ta?"

Tả Tình Duyệt ngẩn người, trong lòng còn nhớ anh ấy sao?

"Không đâu, làm sao có thể, chuyện cũng đã qua năm năm rồi, huống chi, năm năm trước lúc em rời đi , cũng đã tự nói với mình, muốn hoàn toàn quên hết quá khứ, em làm sao còn nhớ anh ấy? Kiều đại ca, anh đừng suy nghĩ nhiều quá" Tả Tình Duyệt theo bản năng bác bỏ, trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, giống như muốn chứng minh lời nói của mình là thật!

"Vậy em tại sao không chịu tiếp nhận anh?" Kiều Nam muốn phát hỏa, chung đụng lâu như vậy, huống chi cô là người phụ nữ anh yêu, cô ngụy trang mình, anh sao lại không nhìn ra?

Cố Thịnh ơi Cố Thịnh, anh ta rốt cuộc có tài đức gì, đến nỗi làm tổn thương một người phụ nữ đến vậy, mà cô ấy đối với anh ta vẫn nhớ mãi không quên?

"Kiều đại ca, em không tiếp nhận anh, không phải bởi vì anh ấy, mà là vì em chỉ có thể xem anh như anh trai, em không biết chúng ta nếu như lấy thân phận người yêu ở chung một chỗ, sẽ tạo ra tình huống gì. Năm năm trước, em đã quá đau đớn vì tình cảm, em sợ rồi, thật sự sợ. Nếu như không cần thiết, đời này em chắc là sẽ không động lòng với bất kì người nào, có thể lòng của em đã mất đi năng lực để yêu thương một ai đó. Em không biết yêu là như thế nào, cũng không biết em có mang lại hạnh phúc cho anh không. Cho nên, Kiều đại ca, có thể vĩnh viễn làm Kiều đại ca của em được không? Điều này mặc dù thoạt nhìn đối với anh có chút tàn nhẫn, nhưng em lại không muốn giả vờ yêu anh, không muốn làm cho anh thống khổ về sau!"

Nghe cô nói, đôi mắt Kiều Nam tràn đầy mất mát, khóe miệng nổi lên chút châm chọc, "Duyệt Duyệt, em cũng biết, em bây giờ đẩy anh ra, mới thật là làm cho anh thống khổ!"

Buông tay cô ra, Kiều Nam cô đơn đứng dậy, từng bước từng bước đi ra cửa, Tình Duyệt nhìn theo bóng lưng cô đơn ấy, trong lòng như bị cái gì đâm đau nhói, Tả Tình Duyệt đột nhiên có chút tự trách.

"Kiều đại ca. . . . . ." Tả Tình Duyệt theo bản năng kêu thành tiếng, cô thật đả thương người đàn ông này rồi sao? Nhìn anh đột nhiên dừng lại, cũng không quay đầu lại nhìn cô, cô không muốn mất đi người đàn ông cô xem như anh trai này. "Thật xin lỗi." Tả Tình Duyệt nỉ non ra tiếng, trừ xin lỗi, cô cũng không biết phải nói những gì để diễn tả hết sự áy náy của mình.

Thật xin lỗi, lại là thật xin lỗi!

Từ năm năm trước đến bây giờ, anh thủy chung không cách nào từ trong miệng của cô nghe được ba từ anh muốn nghe, mãi mãi đều là ‘thật xin lỗi’!

Khóe miệng nổi lên chút tự giễu, nghĩ cứ như vậy mà rời khỏi, nhưng anh lại không đành lòng để cho cô tiếp tục tự trách, cuối cùng không cách nào quay đầu lại nhìn cô. Vẫn tiếp tục đưa lưng về phía cô, mang theo giọng khàn khàn nói: "Giữa chúng ta, không cần phải nói lời xin lỗi đâu!"