Cạm Bẫy Hôn Nhân: Sự Trả Thù Của Tổng Giám Đốc

Quyển 2 - Chương 4: Không mất đi


Buổi sáng, Tả Tình Duyệt dậy thật sớm, vì hai đứa bé làm bữa ăn sáng, trong phòng bếp, tràn ngập mùi thơm mê người.

"Mẹ, hôm nay chú Kiều sẽ đến đón chúng ta đi chơi có đúng không?" Ninh Ninh đột nhiên đi vào phòng bếp, nắm lấy tạp dề của Tả Tình Duyệt, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn mong đợi, mấy ngày nay, chú Kiều cũng không có đến thăm nó, nó mỗi tối đều len lén gọi điện thoại cho chú Kiều, nó thật là nhớ chú Kiều lắm!

Trong nháy mắt, Tả Tình Duyệt cứng đờ người, Kiều đại ca. . . . . .

Kể từ hôm cự tuyệt Kiều Nam xong, anh chưa có quay lại, là cô làm thương tổn đến anh sao?

Trong lòng nổi lên áy náy, từ ngày đó, cô cũng đã mất đi một người thân, một người đàn ông toàn tâm toàn ý chăm sóc cô!

"Ninh Ninh, mẹ sẽ dẫn các con đi chơi!" Tả Tình Duyệt nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Ninh Ninh, cô biết Ninh Ninh rất thích Kiều Nam, hiện tại cô thật đúng là không biết nên nói với Ninh Ninh thế nào, rằng về sau chú Kiều cũng sẽ không đến thăm nó nữa ư?

"Dạ." Ninh Ninh quệt cái miệng nhỏ, trong mắt buồn buồn, nhưng một giây kế tiếp, mắt đột nhiên sáng lên, nhanh chóng chạy ra khỏi bếp, cô bé muốn đi gọi điện thoại cho chú Kiều, hỏi chú có phải rất bận hay không!

Cảnh Hạo nghiêng người dựa vào cửa nhà bếp, đợi Ninh Ninh chạy ra ngoài, mới chậm rãi mở miệng, "Mẹ cự tuyệt chú Kiều rồi hả?"

Đột nhiên xuất hiện giọng nói thành thục khiến Tả Tình Duyệt đột nhiên ngẩn ra, mới rồi, cô còn tưởng là giọng nói của Cố Thịnh, Cảnh Hạo. . . . . . Thật càng lúc càng giống anh ấy!

"Cảnh Hạo, chú Kiều mặc dù đối với mẹ rất tốt, nhưng mẹ không thương chú, nếu cố miễn cưỡng, đến cuối cùng sẽ gây ra tổn thương sâu hơn thôi, Cảnh Hạo, khi nào con trưởng thành con sẽ hiểu!" Tả Tình Duyệt khổ sở nói. Năm năm trước, cũng do cô miễn cưỡng mình kiên trì, tự nói với mình, nhất định có thể có được tình yêu của Cố Thịnh, nhưng đến cuối cùng. . . . . . Những gì đau đớn trước kia để lại dấu vết thật sâu trong lòng cô, cũng không cách nào xóa nổi!

"Chú Kiều thật không tới nữa à?" Cảnh Hạo mặc dù có chút không hiểu những gì mẹ nói, nhưng nó từ trong mắt của mẹ lại thấy được ánh mắt đau đớn quen thuộc.

"Chắc là vậy!" Tả Tình Duyệt nhàn nhạt nói xong, lại tiếp tục làm bữa ăn sáng.

"Nếu mẹ không quên được cha, tại sao không trở về tìm ông ấy? Nếu ông ấy nhìn thấy mẹ sinh ra con với Ninh Ninh, sẽ đối tốt với mẹ thôi!" Cảnh Hạo mơ hồ biết, mẹ cả đời này đều không thể từ bỏ tình yêu đối với cha nó, nó mặc dù chưa từng nghĩ tới sẽ gặp cha, nhưng nó lại càng không muốn nhìn thấy đau đớn trong mắt mẹ.

Cảm ơn cô đã sinh ra Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo? Trong lòng Tả Tình Duyệt không nhịn được tự giễu, năm đó cô rời đi, cũng bởi vì Cố Thịnh không cho phép cô sinh con mà? Cô không có tư cách sinh hạ con cho anh ấy, thử hỏi anh ấy làm sao có thể vì Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo mà đối tốt với cô?

"Được rồi, ăn xong bữa sáng, mẹ dẫn hai đứa đi chơi!" Tả Tình Duyệt không muốn tiếp tục đề tài này, mang ba chén cháo để lên bàn.

Cảnh Hạo nhìn mẹ rõ ràng trốn tránh, không khỏi thở dài một cái ở trong lòng, Haiz! Nó phải làm sao mới có thể khiến mẹ hạnh phúc?

Một nhà ba người vây quanh cái bàn, đang ăn bữa sáng, cửa đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn anh tuấn xuất hiện ở cửa, khuôn mặt tươi cười.

"Chú Kiều! chú rốt cuộc đến thăm Ninh Ninh rồi, Ninh Ninh nhớ chú lắm!" Ninh Ninh vừa thấy chú Kiều của nó, vội nhảy xuống ghế, hướng Kiều Nam chạy tới. Kiều Nam thoải mái ngồi xổm người xuống, giang hai cánh tay, ôm lấy tiểu thiên sứ, nâng lên cao, không ngừng xoay tròn.

Trong khoảng thời gian ngắn, trong căn hộ quanh quẩn tiếng cười khoan khoái của Ninh Ninh cùng Kiều Nam, "Ninh Ninh nhớ chú à?"

"Rất nhớ rất nhớ!" Đợi đến khi Kiều Nam dừng lại, Ninh Ninh ôm lấy cổ của Kiều Nam, hôn lên mặt anh, "Nếu chú Kiều cùng ở chung một chỗ, Ninh Ninh có thể ngày ngày nhìn thấy chú Kiều, Ninh Ninh nhất định sẽ rất vui vẻ!"

Tả Tình Duyệt nhìn hai người, trên mặt nở nụ cười, Kiều đại ca lại tới, vậy nói lên rằng cô không mất đi người bạn tựa như người thân này có phải không?

Cảnh Hạo yên lặng ăn đồ của mình, biết trong lòng mẹ không có chú Kiều, nó hiện tại cũng không ôm bất cứ hy vọng nào rồi!

Cái đầu nhỏ bắt đầu rối rắm, rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể khiến mẹ hạnh phúc?

"Ninh Ninh thật muốn cùng chú Kiều ở chung một chỗ sao?" Kiều Nam nhìn Ninh Ninh, đôi mắt xanh biếc tràn đầy thương yêu cùng cưng chiều.

"Dạ, có được không?" Ninh Ninh len lén nhìn Tả Tình Duyệt một cái, nó biết, chuyện này nhất định phải có mẹ đồng ý mới được!

Tả Tình Duyệt chỉ cười cười, "Chú Kiều rất bận, con không nên làm phiền chú!"

Nói xong, muốn tiến lên ôm lấy Ninh Ninh, nhưng Kiều Nam lại bước vòng qua tay của cô, ôm Ninh Ninh ngồi ở trên ghế, Tả Tình Duyệt liền giật mình, trên mặt thoáng hiện lên sự lúng túng.

"Duyệt Duyệt, bữa ăn sáng có phần của anh không? Anh cũng đói!" Kiều Nam chớp động đôi mắt, khuôn mặt nở nụ cười, giống như đêm hôm đó Tả Tình Duyệt chưa từng cự tuyệt anh điều gì!

Tả Tình Duyệt phục hồi tinh thần lại, "Có, đương nhiên là có!"

Vừa nói lập tức vào bếp, lấy thêm một bộ bát đũa.

Bốn người thật giống như người một nhà, sau khi ăn xong, Kiều Nam gọi Tình Duyệt lại, "Duyệt Duyệt, hôm nay, anh có chuyện muốn hỏi ý kiến em."

Tả Tình Duyệt quay đầu lại nhìn anh, "Kiều đại ca, anh có chuyện gì cứ nói đi."

Kiều Nam trầm mặc chốc lát, nhìn thẳng vào mắt của cô, cuối cùng hạ quyết tâm, mở miệng, "Duyệt Duyệt, em biết đó, sự nghiệp của anh trong hắc đạo ở thành phố A phần lớn cũng đã chuyển thành chính đạo, mấy ngày nữa là cuộc họp hằng năm của công ty, anh muốn mời em trình diễn piano, em cảm thấy. . . . . ."

Kiều Nam nhìn sắc mặt của Tả Tình Duyệt khi nghe anh nhắc đến thành phố A, khuôn mặt trong nháy mắt trở nên tái nhợt, trong lòng nổi lên thương yêu, dường như sợ cô lập tức cự tuyệt mình, "Em yên tâm, sẽ không gặp anh ta đâu!"

Tả Tình Duyệt giật giật khóe miệng, Kiều Nam rất hiểu cô, biết cô vừa nghe đến thành phố A, sẽ nghĩ đến anh ấy, cho nên những năm gần đây, anh thường không chủ động nhắc tới bất cứ thứ gì của thành phố A ở trước mặt cô.

"Duyệt Duyệt, đừng cự tuyệt anh, chuyện này, em làm được mà!" Kiều Nam ánh mắt lóe lên, mơ hồ hàm chứa đau đớn. Tình Duyệt nhìn thấy trong mắt anh, cô đã từng cự tuyệt anh một lần rồi, nếu thêm lần nữa, cô nghĩ mình sẽ thật sự mất đi người anh trai này!

"Được, nhưng Ninh Ninh cùng Cảnh Hạo. . . . . ." Tả Tình Duyệt cau mày, an trí hai đứa trẻ thế nào đây?

"Không cần lo lắng, để cho hai đứa nhỏ cùng đi đi! Cũng để chúng biết quê hương, về phần trường học, hai đứa bé thông minh này, xin nghỉ phép một khoảng thời gian cũng sẽ không có ảnh hưởng gì đâu!" Kiều Nam tỏ vẻ mừng rỡ, cô đáp ứng là tốt rồi!