Chiến Lược Theo Đuổi Minh Tinh Hạng A

Chương 83: Nhiễm trùng vết thương


Vì sợ Y Giang sẽ giận mình quá lâu nên Austin đã lên máy bay từ rất sớm. Cả quãng đường bay, anh hầu như không hề chợp mắt tí nào. Chỉ mong có thể đến đó sớm nhất có thể.

Máy bay vừa hạ cánh, mọi người cũng di chuyển để qua băng chuyền để lấy đồ. Austin thì mang mỗi bản thân đi đến, nên vừa xuống sân bay, anh liền bắt taxi để đi đến nhà Y Giang ngay.

Đi xuống bấm chuông cửa nhà, đợi một lúc sau thì Y Giang mới hé mở cửa. Vừa nhìn thấy bóng dáng của Austin xuất hiện trên màn hình điện tử, Y Giang liền đóng sập cửa lại. Sau đó thì đi vào thay đồ, đếm đến mười rồi mới đi ra để mở cửa cho anh.

Austin vừa nhìn thấy Y Giang liền ôm chặt lấy cô. Hơi bất ngờ nên Y Giang cứ đứng đờ ra đó để anh ôm. Chẳng may, phía săn ảnh lại chụp được những khoảnh khắc như vậy.

Được Y Giang chấp nhận cho vào nhà. Austin hí hửng theo sau cô như một cái đuôi.

Vừa vào trong đóng cửa lại, Y Giang liền ngồi xuống nghiêm mặt nhìn anh. Austin lúc này cũng chỉ biết trưng bày bộ mặt ngây thơ để cô tha lỗi cho mình.

- Không có gì muốn nói với em sao? - Y Giang đột nhiên lên tiếng.

- À... Ừm, anh xin lỗi. Thật sự khi đó rất bận, nếu không thì anh đã quay về đây gặp em ngay rồi. - Austin ngồi thấp dưới chân Y Giang, anh còn nắm lấy tay cô để xin lỗi.

Y Giang đương nhiên không có tin được rồi. Anh trước nay không phải nói dối một lần, mà lúc nào nói dối cũng vô cùng tài tình và điêu luyện. Cô vẫn là không thể để anh có có hội lừa mình thêm nữa.

- Được. Vậy anh nói xem, anh bận việc gì?

- Cái này... tính chất đặc thù, không thể nói cho em biết hết được.

- Ồ, vậy ra là tính chất đặc thù sao?

Thấy Y Giang có phần căng lên hơn, Austin cũng không biết giải thích làm sao cho cô hiểu. Không lẽ nói anh đi vận chuyển vũ khí và bị địch tấn công, sau đó anh ở trên đảo hoang rồi lại đánh chém với đám địch đó sao? Nói ra chỉ sợ cô không thích ứng nổi, cô không sốc đến nỗi ngất đi là còn may đấy.

Nhưng chợt đầu óc cảm thấy như đang quay cuồng, sắc mặt anh cũng kém đi rồi còn ngả đầu vào đầu gối của Y Giang. Lúc này cô còn tưởng anh đang nịnh nọt cô, vậy là liền đưa tay định đẩy anh ra. Nhưng người anh khi cô chạm vào rất nóng. Vậy là liền đỡ người anh dậy ngồi lên sofa. Cô lo lắng vén tóc anh lên sờ khắp mặt anh mà hỏi:



- Aus, anh ổn chứ? Đừng có đùa kiểu này với em nhé.

Austin rũ mi mắt xuống, nhưng nghe thấy lời nói của Y Giang nên anh cố gắng chống cho mí mắt mở to lên để nhìn cô. Đưa tay ôm lấy Y Giang, sau đó liền ngả xuống sofa để nằm:

- Anh ổn. Một lúc nữa s-sẽ không sao.

Nói xong anh cũng nhắm mắt im lặng. Hơi thở cũng có phần nặng nề. Nằm trong lòng Austin lúc này, Y Giang cảm nhận rõ người anh nóng ra sao. Còn thoang thoảng mùi máu tanh.

Vì sợ anh không ổn nên cô đã gọi bác sĩ tư nhân đến để khám cho anh.

Đứng bên cạnh chăm chú nhìn vào vết thương trên người Austin. Cô không nghĩ anh bị thương nặng đến vậy. Chỗ nào cũng toàn là vết thương sâu. Cô chẳng biết chuyện gì, nhưng cô nghĩ mình quá đáng với anh quá rồi. Anh thậm chí bị thương nặng như vậy, cô còn bắt anh đi xa để đến đây ngay. Từ trước đến nay cô chưa thấy ai bị thương nặng như vậy mà vẫn tỏ ra không có chuyện gì, vẫn tươi cười với cô. Làm cô cứ nghĩ anh không bị sao?

Đợi vị bác sĩ bôi thuốc và truyền nước cho anh xong, ông vừa đứng dậy thì Y Giang liền hấp tấp để hỏi:

- Bác ơi... anh ấy có sao không ạ? Có cần đưa đến bệnh viện không hả bác?

- Vết thương bị nhiễm trùng dẫn đến sốt cao. Nhưng bị nặng như vậy mà cô không đưa đến bệnh viện ngay từ đầu? Vết thương lúc đầu có vẻ còn nặng hơn bây giờ nhiều. Hiện tại còn có mấy vết sẹo non, có lẽ là mới vừa lành lại. Hiện tại thì chỉ cần cho cậu ấy uống thuốc, ăn ngủ nghỉ đúng giờ là được rồi.

- Ha, dạ cháu cảm ơn.

Nói xong Y Giang đi ra tiễn bác sĩ một đoạn rồi lại đi vào trong phòng để xem Austin ra sao.

Đúng thật bây giờ để ý kĩ thì gương mặt anh có phần hốc hác đi, đến cả khi bất tỉnh như vậy mà hai hàng lông mày vẫn nhíu lại. Trước đây anh không hề như vậy, xem ra đúng là có chuyện gì nên anh mới thất hứa với cô như vậy.

Y Giang cả một ngày dài chỉ quanh quẩn bên Austin để đắp khăn ướt lên trán cho anh. Cô một lúc lại lấy nhiệt kế ra để đo. Nhìn cô cứ tất bật chăm sóc Austin như vậy lại cảm thấy buồn cười một chút. Có lẽ cô còn rất vụng về trong việc chăm sóc người bệnh.

Có một điều nhỏ mà Y Giang không biết đó là chỉ cần cô sống bên cạnh Austin thì lúc nào cũng nên chuẩn bị sẵn tinh thần chăm sóc người bị thương bất cứ lúc nào. Vì Austin chẳng phải như người thường, chẳng thể một ngày bình yên được. Những vết thương hôm nay cũng chỉ là một trong số các vụ việc anh đã từng trải qua. Có lẽ Y Giang cũng cần chuẩn bị sẵn tinh thần vì bất kể lúc nào sơ xuất, anh có thể rời đi bất cứ lúc nào. Chính vì thế nên Austin chưa muốn nói cho Y Giang biết về những chuyện này.