Chớm Thu

Chương 45: Sau khi mặt trời lặn


Nhờ tâm trạng vui vẻ, dù hàng dài cũng không khiến Giản Thực mất kiên nhẫn. Sau khi tắt máy, cô hiếm hoi chụp một tấm ảnh, rồi đăng cập nhật lên tài khoản Weibo phụ đã lâu không sử dụng.

Cổ tay trắng nõn mảnh mai lộ ra ngoài tay áo, vô cùng thanh thoát. Khi đến cửa hàng bánh để lấy bánh sinh nhật, ánh mắt cô dừng lại rất lâu trên chiếc bánh thiên nga trong tủ kính. Mãi đến khi nhân viên gọi tên, cô mới thu lại ánh nhìn.

“Cảm ơn.”

Điện thoại bỗng rung lên với hàng loạt tin nhắn. Người đầu tiên là Đồng Ô, cô ấy dạo này bận rộn, nhưng hôm nay tranh thủ về Tuy Thị. Có lẽ Đồng Ô quên rằng Giản Thực đã kết hôn, không thể như trước đây rủ cô qua đêm mừng sinh nhật, nên chỉ nhắn báo rằng mình mua một bó hoa, hiện đang ở dưới công ty, gặp mặt xong sẽ đi ngay.

Lướt xuống dưới là tin nhắn của Tư Tiểu Đồng, thay ảnh đại diện mới khiến Giản Thực suýt không nhận ra. Phóng to ảnh lên, cô mới nhớ đó là tấm ảnh cô từng chụp cho Tư Tiểu Đồng. Cô nàng hớn hở báo tin bộ phim của mình cuối cùng cũng được công chiếu, còn gửi hai vé mời cô và Trần Đạc đi xem.

Giản Thực bất ngờ vì không nghĩ Tiểu Đồng từng đóng phim.

Hỏi thêm một chút thì Tư Tiểu Đồng bảo mình chỉ đóng vai phụ, vì vai chính là Hứa Hàn Tinh – người mà cô nàng thầm mến từ lâu.

Phải công nhận rằng tình yêu thầm lặng đúng là vĩ đại.

Còn hai tin nhắn chưa đọc khác là từ cậu và Mạnh Khởi Giang.

Mạnh Khởi Giang thường không liên lạc với cô, lúc còn đi học chỉ nhắn tin mượn tiền vì mợ cho cô nhiều hơn cậu. Con trai chơi bóng cả ngày, uống nước, mua đồ ăn vặt tốn kém, chưa kể đến việc mua giày thể thao.

Nhưng mấy năm gần đây, mỗi dịp lễ tết hay sinh nhật, cậu đều gửi tiền cho cô, kèm theo một lời chúc: “Chúc mừng sinh nhật chị.”

Cậu cô cũng thế. Chỉ có mợ là im lặng, không nhắn gì cả.

Cuối cùng, Giản Thực quyết định gọi điện.

Bên kia có tiếng ho nhẹ, cậu bảo mợ cô bị cảm lạnh, sáng nay còn dạy liền bốn tiết, trưa mới ra bệnh viện để truyền nước biển.

Đầu xuân thời tiết dễ thay đổi, việc cảm cúm cũng bình thường, nhưng mợ cô lại trách cậu vì chuyện nhỏ như vậy mà cũng kể cho Giản Thực.

Giản Thực suy nghĩ rồi nói: “Mợ ơi, hay tối nay con về nhà ăn cơm nhé?”

“Ngày nào chẳng về nhà? Hôm nay con với Trần Đạc đi ăn riêng đi. Mà ngày nào con về cũng khiến mợ phát bực rồi đấy.”

“Ồ, giờ chê con phiền rồi hả?” Giản Thực cười, “Ngày trước lúc con còn đi học, ở nhà mợ mắng, lên trường cũng mắng, sao lúc đó không thấy mợ phiền nhỉ?”

“Mày nhớ dai thế?”

“Vâng, con thấy lạ thôi. Con đâu phải con ruột của mợ mà mợ cứ hay mắng con suốt, năm nào cũng mua bánh sinh nhật, con thì ghét bánh lắm.”

Cái bánh mà cô đang cầm là do mợ cô đặt từ tối hôm qua. Năm nào cũng vậy, dù là bánh phủ chocolate hay mứt trái cây, trên mặt bánh lúc nào cũng có một chú thiên nga nhỏ.

Năm nay, mợ bảo để cô và Trần Đạc tự tổ chức. Thực ra, cô không định đặt bánh, nhưng mợ lại khuyên: “Mua cái nhỏ cũng được, mày không thích ăn, nhưng biết đâu Trần Đạc muốn thử. Mày cứng đầu lắm, đừng để ai cũng phải nhường nhịn mày.”

Nếu Trần Đạc đôi khi cứng rắn hơn, có lẽ mợ đã không phải nói những lời này. Nhưng mỗi lần ăn uống, mợ đều thấy Trần Đạc rất tinh ý, biết rõ sở thích của Giản Thực và luôn nhường nhịn cô.

Thật ra như thế cũng tốt.

Nhưng mợ lại lo lắng, dù sao Trần Đạc cũng là người ngoài, quen nhau qua mai mối, không có nền tảng tình cảm, cho dù kết hôn rồi cũng không thể chiều chuộng Giản Thực mãi như gia đình.

Họ phải sống với nhau lâu dài.

Tình yêu và gia đình vốn dĩ không giống nhau.

Mợ cô lại ho vài tiếng. Nghe như cậu sắp quay lại trường, trước khi đi còn dặn mợ uống thuốc. Mợ bực dọc, xua tay đuổi cậu đi.

Đợi khi tiếng bước chân của cậu xa dần, mợ mới nhấc cốc nước lên uống, rồi nói với cô: “Không phải con ruột thì không được mắng à? Có khi mắng là vì thương mày đấy. Hồi nhỏ mày có hiểu gì đâu, mấy lời hay ý đẹp cũng không thấm, chỉ có mắng mới khiến mày nhớ mà biết cái gì nên làm và không nên làm. Mẹ mày mất sớm, bố mày lại không thể trông cậy, lúc bế mày về, mày chỉ nặng hơn sáu cân một chút, bé tí mà tính cách bướng bỉnh lắm. Tao chỉ nghĩ nếu không dạy dỗ tử tế, mẹ mày dưới suối vàng biết được sẽ đau lòng thế nào.”

Hồi bé cô bướng thật.

Vì không có cha mẹ, người ta xì xào sau lưng cô không ít. Khi chưa có Mạnh Khởi Giang thì còn đỡ, nhưng sau khi có em trai, bắt đầu có người nói cô sẽ sớm bị cậu mợ bỏ rơi.

Không biết là do đến tuổi phản nghịch hay lòng tự trọng, lúc đó cô thật sự từng nghĩ đến việc tự lập, không dựa vào ai.

Nghe đến đây, mũi Giản Thực bắt đầu cay cay.

Cô chỉ nói khẽ: “Vâng.”

Mợ đột nhiên gọi tên thân mật của cô. Giản Thực ừ một tiếng, rồi nghe giọng mợ dịu hẳn đi.

“Một vài chuyện, mợ cũng thấy mình thật sự không làm tốt. Đến giờ vẫn nghĩ về việc đó, như hồi con học lớp 8 tham gia hội thao, đáng lẽ mợ không nên mua cho con bộ đồ thể thao cỡ lớn. Con vốn đã gầy, trên người chẳng có mấy cân thịt, nhưng mợ cứ nghĩ rằng bọn trẻ cấp hai sẽ lớn nhanh lắm, mua cỡ nhỏ chắc chẳng mấy chốc là không vừa nữa. Mua bộ quần áo thể thao cũng không rẻ, tiết kiệm được chút nào thì để dành làm sinh hoạt phí cho con. Nhưng mợ đã không nghĩ đến tâm lý của con gái ở tuổi dậy thì. Áo rộng thì còn tạm được, nhưng quần mặc suốt hai năm trời vẫn lùng thùng, chạy bộ thì chẳng thoải mái chút nào.”

“Đôi giày cũng vậy.”

Giản Thực hỏi: “Sao giờ mợ lại nhắc đến chuyện này?”

Cô không biết rằng mợ dù không phải mẹ ruột, vẫn thương nhớ hình ảnh cô bé nhỏ ngày xưa luôn sà vào lòng nũng nịu. Đứa trẻ ấy từng ngày lớn lên, dần rời xa vòng tay mợ, để rồi khi nhớ lại, trong những khoảnh khắc ngắn ngủi của quá trình trưởng thành, mợ bỗng cảm thấy có lỗi vì đã không làm trọn vẹn hơn.

Sinh nhật này, Giản Thực lại lớn thêm một tuổi.

Mợ nói: “Tri Tri à, mợ cũng là mẹ. Lúc nào muốn về nhà thì cứ về, nhưng cuộc sống của mình thì phải tự mình lo liệu.”



Trời đã về chiều.

Buổi tối có gió thổi nhẹ, trời ấm hơn nên không còn lạnh buốt. Trần Đạc vừa ra khỏi bệnh viện, bầu không khí trong lành với ánh trăng sáng khiến tâm trạng anh thêm thoải mái. Anh định bước nhanh hơn, nhưng lại phải dừng lại lắng nghe lời dặn dò từ viện trưởng.

Có lẽ vì mải mê tập trung, anh không để ý thấy Giản Thực đứng bên đường. Đến khi viện trưởng Lưu vỗ nhẹ lên vai, Trần Đạc mới ngẩng đầu lên.

Khoảnh khắc nhìn thấy cô, nhịp tim anh đột nhiên lệch đi một nhịp.

“Không phải em bảo anh đến đón sao?”

“Em muốn gặp anh sớm một chút, đường lại không tắc, thế nên tranh thủ lúc hoàng hôn chưa tắt, em đã đi bộ tới đây.”

Giản Thực bước lên vài bước, Trần Đạc tự nhiên nắm lấy tay cô. Từ xa, ánh mắt anh đã bị bó hoa cô đang cầm thu hút.

“Đây là tặng anh à?”

“Anh mơ à! Hoa này Đồng Ô tặng em, không có phần cho anh.”

Giản Thực vừa nhìn thấy viện trưởng đi cùng anh. Đó là thầy hướng dẫn của Trần Đạc, hầu hết những lần anh phải làm thêm giờ đều là để giúp viện trưởng với các dự án. Cô chưa từng gặp thầy trước đây, nên khi thấy ông đến gần, không biết phải xưng hô thế nào, đành thì thầm hỏi Trần Đạc.

Nhưng Trần Đạc cũng không có ý định giúp cô. Thật ra, thầy gọi thế nào cũng được, viện trưởng, giáo sư, hay thậm chí sư huynh còn gọi là Lưu tổng hoặc sếp. Nhưng khi ông tiến lại gần, Giản Thực vẫn lễ phép chào một câu: “Chào thầy ạ.”

Viện trưởng Lưu cười hài lòng: “Hai đứa đi ăn à?”

Giản Thực gật đầu: “Vâng ạ.”

“Được rồi, đi đi.” Viện trưởng Lưu cười tươi, còn nhắc nhở: “Trần Đạc, nhớ gọi thêm món cho em ấy đấy.”

Trần Đạc đáp lời. Sau khi viện trưởng rời đi, hai người mới bắt đầu bước đi tiếp. Giản Thực đỏ mặt không nói gì, Trần Đạc cười khẽ hỏi: “Căng thẳng lắm à?”

Giản Thực liền đáp lại: “Anh gặp cậu mợ em không căng thẳng chắc?”

Trần Đạc khẽ ừ, lặng lẽ siết chặt tay cô: “Cũng bình thường thôi.”

Chưa bằng lúc lần đầu gặp em.