Chủ Động Xâm Lấn

Chương 2: Nhầm lẫn? Ha Ha anh nói tôi nhầm lẫn?


Trương Khâm Từ dùng sức mà nghiền gót, bàn tay cô bị gót giày chọc thủng máu từ từ chảy ra, cô cố nén cơn đau dùng sức đẩy cô ta ra.

Lưu Trì Thành ôm lấy cô ta, Vân Đường cầm bàn tay đang rỉ máu trừng mắt nhìn hai kẻ trước mặt.

“ Lâm Vân Đường cô không chịu ký thì tôi ép cô ký người đâu vào đi! Giữ tay cô ta đóng dấu vào hợp đồng. “

Hai người đàn ông đi vào giữ lấy cô, cưỡng chế nắm lấy bàn tay cô ấn vào trong lọ mực đỏ rồi ấn lên chỗ ký tên.

Trương Khâm Từ mỉm cười cầm lấy hợp đồng đưa cho hắn, Lưu Trì Thành hài lòng ra lia mắt hai tay sai ra hiệu xử lý cô, hắn nắm tay Trương Khâm Từ rời đi.

Cô bị hai người đàn ông cao lớn dồn tới chân tường, cô phản khán đánh nhau với hai tên nhưng với cái tay đang rỉ máu thì vô cùng khó khăn.

Bọn chúng nhắm điểm yếu của cô, một bàn tay cô vô ý bị một tên bắt được hắn ta mỉm cười đắc ý, dùng sức bóp chặt vào vết thương của cô.

Lâm Vân Đường đau đớn muốn hét lên nhưng cô cố nuốt tiếng hét vào trong bụng, cô không bao giờ chịu khuất phục trước kẻ xấu.

“ Đường Đường! “

Cánh cửa mở ra Hoàng Cẩn Đình nhìn thấy cô sắp sửa bị đâm anh tức giận, xông tới dùng tay giữ lấy con dao sắp đâm vào ngực cô. Anh nhịn đau đẩy một tên đá tên còn lại ra. Ôm cô trong lòng, run rẩy vỗ nhẹ lên mặt cô.

“ Có chú đây rồi không sao, Đường Đường! “

Lâm Vân Đường chưa kịp hoàn hồn thì lại kinh hồn, hai mắt mở to nhìn thấy con dao đâm vào sau lưng anh. Tên đó còn rút dao ra đâm liên tục thêm mấy nhát nữa lên lưng anh.

Tiếng dao đâm vào da thịt khiến cô kinh hãi đến trợn mắt, tâm trí cô muốn ngăn cản lại nhưng cơ thể lại vô lực run rẩy, chỉ có thể trơ mắt nhìn con dao liên tục đâm xuống dính đầy máu của anh.

Vân Đường khóc nấc lắc đầu nước mắt rơi lã chã, anh nhẹ cười tỏ vẻ không sao. Nhưng cho dù cố che giấu vẫn không che giấu hết được.

Hoàng Cẩn Đình đau đớn đến nổi gân trán, anh rán gượng người quay lại ôm người tên đó xô hắn vào tường. Rút dao trong người đâm vào tim hắn một dao kết liễu.

“ CHÚ!!!”

Cô hét lên xong tới chắn trước người anh nhận lấy lưỡi dao của tên còn lại, máu từ trong chảy ra cảm giác đau đớn đến khiến cô trợn mắt.



Cô run rẩy cắn răn nắm lấy con dao đang ghim trong ngực mình rút ra, dùng chút sức lực cuối cùng đâm ngược vào bụng tên đó.

Cơ thể cô vô lực ngã xuống anh hoảng hốt quay người đỡ lấy, hai người toàn thân đẫm máu. Cẩn Đình ôm lấy cô sợ hãi đến quên cơn đau của mình lấp bấp lắc đầu.

“ Không.. không được...em đừng nhắm mắt! Đường Đường! Đường Đường! “

“ Chú! Con phải đi xuống với ba mẹ rồi, xin lỗi đã liên lụy chú! Con...trước khi chết được nhìn thấy chú...con xin lỗi....con vô dụng...hại chú...con...đau quá...khụu..! “

Miệng cô trào ra máu môt cách mất kiểm soát, máu đỏ thẩm chảy xuống cằm lan ra hai bên mặt, bàn tay đẫm máu run rẩy chạm lên khuôn mặt đau khổ của anh. Hoàng Cẩn Đình lắc đầu anh đau đớn ôm chặt cô hơn, tại sao anh muốn cứu cô mà vì sao cô lại ngốc như vậy chắn dao thay anh.

Anh không chấp nhận anh còn chưa bày tỏ tình cảm của mình, lúc này trái tim anh đau đớn như bị dao đâm.

Những vết đâm sau lưng mơ hồ không đau nữa. So với việc mất đi người mình yêu cảm giác đau đớn thể xác nào bằng nổi đau trong linh hồn, trong tim chứ.

“ Đường Đường đừng ngủ! Anh xin em! A...bảo bối....anh còn chưa nói với em rằng anh yêu em mà. “

Cô mơ màng nhắm mắt những giây cuối cùng cô nghe tiếng khóc tức tưởi của anh, cô nghe anh nói yêu cô.

Bàn tay cô buông xuống tự do, cô cuối cùng cũng không gắng gượng được, hơi thở đã dừng, triệt để trở thành một cái xác.

Hoàng Cẩn Đình chịu nổi đau thấu tim, anh chịu đả kích lớn không chấp nhận rằng cô bé của anh đã chết, anh tuyệt vọng phun ra máu, gắng gượng nhích cơ thể toàn thương tích của mình. Ôm chặt cô dùng đôi môi dính máu lạnh lẽo của chính mình, nhẹ nhàng đặt lên môi cô.

Nụ hôn thứ ba cũng là nụ hôn cuối cùng, anh gục đầu lên mặt cô rồi từ từ nhắm mắt.

Trong căn phòng chứa xác lạnh lẽo mùi máu thấm nhuộm cả không gian, máu chảy nhuộm đỏ khắp nền.

Đến khi có người đi vào mở của nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng, liền kinh hãi tới ngã ngữa mà hét to.

Lê Đức Huy người anh em thân thiết của anh cũng là cấp dưới của anh đứng ra lo toan đám tang cho bốn người.

Ông cụ Lâm nhận tin xấu liên tục đến mức lên cơn đau tim rồi ngã xuống hôn mê.

Trong 1 ngày nhà họ Lâm mất đến 4 mạng người.

Người thân quen đến viếng mộ mà khóc đến đau lòng, Lâm Ánh Nguyệt khóc đến sưng đôi mắt được chồng và con trai đỡ lấy.



Một ngày mất đi anh trai chị dâu cháu gái và em trai bà sao có thể không đau lòng được chứ!

“ Tại sao lại như này! Anh hai chị dâu Đường Đường Chú ba....nhà họ Lâm đã tạo nghiệt gì! Hu Hu ông à là ai đã làm! Tôi nhất định không tha thứ cho kẻ đó đâu! Chúng ta phải tìm được kẻ đó! Hức anh chị Đường Đường chú ba chết thật oan uổn! “

Ông Nguyễn đỡ lấy vai vợ đau lòng mà thở dài, nhìn 4 ngôi mộ trước mắt ông xót xa không kìm được nước mắt.

Hai cậu con trai Nguyễn Bình Phú và Nguyễn Bảo Đăng im lặng lau nước mắt, trước giờ mối quan hệ giữa hai gia đình rất hòa thuận. Giờ đây trong một ngày mất đi 4 người thân nói không đau lòng là không có trái tim.

Lê Đức Huy chắp tay đứng lặng yên nhìn ngôi mộ của người anh em thân thiết, trong lòng như mất đi gì đó. Phải chi anh ta đi cùng anh thì có lẻ mọi chuyện sẽ không thành ra như này.

Lê Đức Huy thầm quyết tâm điều tra rõ mọi chuyện, anh ta sẽ khiến hung thủ của tất cả chuyện này chịu trừng phạt của pháp luật. Không thể nào để hung thủ nhởn nhơ sống vui vẻ ngoài đời được đó là 4 mạng người được đó.

Người anh ta nghi ngờ nhất hiện tại là Lưu Trì Thành.

Trước giờ anh ta luôn cảm thấy hắn ta có gì đó không ổn, cảm giác như hắn không phải vẻ mặt biểu thị ra bên ngoài.

Anh ta liếc nhìn sang Lưu Trì Thành đứng kế bên, nét mặt hắn ta lãnh đạm không cảm xúc gì mất mát. Lê Đức Huy càng thêm nghi ngờ, Lưu Trì Thành chắc hẳn có liên quan.

Một lúc sau khi tất cả mọi người đã về hết, thì thư ký Ngô đến sắc mặt khó xử đưa hồ sơ cho Lưu Trì Thành.

“ Lưu tổng....anh sai rồi! “

Lưu Trì Thành nghi hoặc cầm lấy tập hồ sơ nhìn cậu ta: “ Cậu nói tôi sai? “

“ Vợ chồng Lâm không phải hung thủ hại chết ba mẹ anh, hung thủ thật sự là người nhà họ Bùi. Hơn nữa tôi còn điều tra được chính ba mẹ ngài mới là người phản bội. Khiến cho cố phu nhân Lâm mất và thông đồng với đối thủ bán thông tin, gián tiếp hại chết con trai của Lâm Nam Hữu. “

Lưu Trì Thành lật hồ sơ xem hắn ta run rẩy không chấp nhận sự thật, hắn đã sai rồi ư? Tất cả hận thù suốt mười mấy năm qua đều là hắn hận sai người? Hắn đã làm gì thế này, hắn đã hại chết ba mẹ nuôi hắn 15 năm hại chết người con gái hắn yêu? Hắn bật cười điên loạn từng ký ức xưa kia ùa về.

“ Tôi đã làm gì thế này! Cậu nói xem tôi hai tay hại chết 4 mạng người? Hại chết người nuôi tôi lớn hại chết người tôi yêu? Ha Ha! Sai rồi tất cả sai hết rồi...”

Hắn quỳ sụp xuống chịu kích động đến mức huyết bộc công tâm phun ra máu rồi ngất đi.

Từng cơn gió lạnh lẽo thổi ngang qua, lạnh lẽo đến da nổi gai óc. Cơn gió có lạnh cũng không bằng sự lạnh lẽo của lòng người có tri giác.