Tô Noãn Tâm lắc đầu kịch liệt, xua tay không ngừng, trong mắt hiện sự kích động không thôi, biểu thị đây chỉ là một tai nạn, nhưng Lệ Minh Viễn vẫn nghiêm nghị nhìn cô chằm chằm nàng, đôi mắt đen láy như thể hai cây đuốc, hừng hực lửa cháy.
Không biết mẹ cô ấy ở bên kia điện thoại lại nói gì nữa, cuối cùng thì điện thoại cũng tắt, Tô Noãn Tâm nhanh chóng chứng minh sự vô tội của mình: "Chủ à, cháu bảo đảm, đấy thực sự chỉ là một tai nạn ngoài ý muốn!
Cô không sợ anh, chỉ là không muốnanh hiểu lầm mình, dù sao ở cảnh tượng vừa rồi, dẫu là ai thì cũng sẽ hiểu lầm rằng cô cố ý hôn trộm anh!
Nhưng cô còn lâu mới thiết
"Không sao, coi như tôi bị chó liếm
thôi."
Anh giả bộ hào phóng, Tô Noãn Tâm giật này mình: "Cái rắm ấy, chủ mới là chó! Cả nhà chủ đều là chó!"
"Cô nói lại một lần nữa xem!"
"Nói thì nói, cả gia đình chủ đều... Ưm
um!"
Tô Noãn Tâm trợn to hai mắt, không dám tin, khuôn mặt tuấn tú của anh gần trong gang tấc, cô bị cái ông chủ này hôn ?
Ông chủ lưu manh! Lão già khốn kiếp
"Được rồi, thanh toán xong rồi." Rất cuộc, Lê Minh Viễn cũng buông ra, nhìn khuôn mặt ửng hồng của cô gái nhỏ, có chút chưa thỏa mãn vươn tay sờ lên khỏe môi, xúc cảm từ sự đụng chạm đó, dường như vẫn còn.
"Đồ khốn, chủ là đồ khốn nạn! " Tô Noãn Tâm hận muốn chết, mở miệng mång!
Anh đã thành công chọc giận cô, món nợ này... Thanh toán chưa xong đâu!
Lúc này cuối cùng tâm trạng Lệ Minh Viễn cũng cảm thấy khá hơn một chút, cũng có thời gian trêu chọc cô, trầm giọng nói: "Tôi nói sai câu nào sai sao? Cô chính là con chó nhỏ đến mẹ cô còn ghét bỏ cô."
"Có mẹ chủ ghét bỏ chú ấy!"
Sắc mặt Lê Minh Viễn lạnh lùng: "Tôi Noãn Tâm! Cô có giỏi thì nói thêm câu nữa?"
Từ lúc Tô Noãn Tâm bước vào, cửa văn phòng Tổng giám đốc vẫn chưa đóng.Lúc này, Lý Mạnh ở bên ngoài nghe động tĩnh bên trong, sống lưng bắt đầu có chút lạnh ngắt.
Cô Tô này thật quá to gan, không ngờ dám nhắc đến mẹ của Tổng giám đốc.. Không nhắc đến thì chết được sao!
Lúc này, sắc mặt Lê Minh Viễn càng lúc càng khó nhìn: "Tô Noãn Tâm, tôi thấy cô là đang thiếu đòn thì phải."
"Ha ha... Chủ có gan thì đến đây!" Cô còn lâu mới sợ anh.
Lệ Minh Viễn bị chọc tức đến cười thành tiếng, anh đứng dậy, tóm lấy người trước mặt, áp sát người vào Tô Noãn Tâm.
Hơi thở dan xen, Tô Noãn Tâm bị cảnh tượng đột ngột này làm cho sửng sốt. Cô vô thức lùi về phía sau hai bước, ông già này, không phải lại muốn... Tuy nhiên, cô còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị Lê Minh Viễn dùng tốc độ nhanh nhất tómcánh tay lại, sau đó tóm ra sau! Mẹ nó. Cô còn chưa kịp ra tay đâu!
"Xin lỗi đi!"
"Dựa vào đâu! Do chủ trước tiên nói tôi là chó, sau đó còn nói mẹ tôi ghét bỏ tôi!"
- Nói xong, cô vừa ngả người về phía sau, Lệ Minh Viễn vô thức đỡ lấy lưng cô để tránh cho cô ngã. Ai ngờ được Tô Noãn Tâm đột nhiên lùi lại, nâng cao đầu gối, tấn công vào bụng anh, trong mắt Lệ Minh Viễn lóe lên một tia kinh ngạc, anh liền đưa tay ra chặn đầu gối của cô, rồi nắm lấy tay cô, một lần nữa lại vặn ra phía sau.
“Luyện qua rồi?" Không ngờ, cô nhóc này lại là người luyện võ.
"Lê Minh Viễn, con rùa đen khốn kiếp, đồ lưu manh, khốn nạn, chủ mau buông tôi
ra!"
Hôm nay, cô nhóc mặc một bộ váy cộctay màu vàng nhạt, chiếc váy ngắn làm lộ ra một đôi chân dài thẳng tắp, làn da trắng nõn.
Bị anh giữ ở tư thế như vậy, đúng lúc anh lại đứng ở phía sau cô. Lúc cô cúi người, váy bị co lên, hình như Lệ Minh Viễn nhìn thấy một họa tiết hoạt hình nào đó,
khóe miệng vô thức giật giật.
Ngây thơ.
"Mau xin lỗi!"
"Tôi không xin... Tại sao tôi phải xin
lỗi
"Tô Noãn Tâm, đừng khiêu chiến sự kiên nhẫn của tôi!"
"Khiêu chiến đấy, làm sao nào? Chủ dám đánh tôi sao! Chú là đàn ông con trai lại dám động tay động chân với phụ nữ, ngày mai tôi sẽ làm cho chủ lên đầu trang tin tức ICâu nói chưa hoàn chỉnh thì bằng. Ở mông có một cơn đau tê rần lan ra,
Mặt mũi Tô Noãn Tâm trực tiếp do bừng, cũng không biết là xấu hổ hay tức giận.
Vừa định mở miệng mắng thì lại nghe thấy lão già lưu manh kia thốt ra mấy câu chính trực: "Hôm nay, tôi thay mẹ cô dạy cho cô một bài học! Tô Noãn Tâm, đừng tưởng rằng người khác dung túng, nuông chiều có đều là vì nợ cô!"
Chẳng qua là vì cô còn nhỏ tuổi, cũng như cô không cùng một trình độ hiểu biết giống họ mà thôi! Nếu cô không nghe lời tôi, tôi cũng sẽ không nói nữa. Tôi sẽ theo ý cô, trực tiếp động chân động tay, như vậy tôi sẽ càng sảng khoái hơn!"
Tô Noãn Tâm tức giận muốn nổ tung "Lệ Minh Viễn, cái ông nội nhà chủ ấy! Chú dám đánh vào mông của tôi. Mẹ tôi cũngchưa bao giờ đánh vào mông tôi, để lưu manh, lưu manh, chủ thật không biết xấu ho!"
----------------------------