Lê Minh Viễn chế nhạo nói: "Cô yên tâm, vốn dĩ tôi cũng không có coi cô là phụ nữ!"
"Tôi vốn dĩ không phải phụ nữ, là chính chủ biến tôi thành phụ nữ. Bây giờ ở đây, chú còn ra vẻ đạo mạo nghiêm trang dạy dỗ tôi, nói tôi không giống phụ nữ? Lê Minh Viễn, ông chủ lưu manh, chủ không biết xấu hổ sao?"
"Cô không cần cử nhắc nhở tôi mọi lúc mọi nơi như thế, cô cứu tôi là một chuyện! Tô Noãn Tâm, mẹ cô bị bệnh, tôi đã trả lại cái ơn cứu mạng cho cô rồi! Cô còn muốntôi có trách nhiệm, tôi cũng đồng ý sẽ cưới cô, còn đâu, tôi không nợ cô gì nữa! Vì vậy, cô không cần suốt ngày bày ra cái dáng vẻ tôi nợ cô cả đời như thế"
Lệ Minh Viễn thực sự tức giận.
. Tô Noãn Tâm ít nhiều cũng có thể cảm nhận thấy được sự dung túng, nuông chiều
mà người đàn ông này dành cho cô. Nhưng vào lúc này, sự dung túng đó đều đó đều tan biến thành mây khói...
Nhưng trong lòng cô cũng rất tủi thân!
Đánh không lại anh cũng thôi đi, bây giờ còn bị đánh vào mông, còn bị giảng giải đạo lý nữa. Rốt cuộc thì cô vẫn là một cô gái mới mười chín tuổi.
Tủi thân như vậy, nước mắt liền lập tức rơi xuống.
Cô vừa khóc vừa nói: "Cho dù tôi nói không đúng, tôi chọc tức chú, nói chuyệncũng không biết đúng sai, nhưng dù sao tôi cũng chỉ là một cô bé... Tại sao ông chý lưu mạnh chủ lại đánh vào mông tôi!"
Khi lời nói vừa dứt, một tiếng "Bốp" nữa lại vang lên.
. "Cứ thử gọi một tiếng ông chủ lưu mạnh nữa xem? Lần trước cô nhờ tôi giúp đỡ, đã nói thế nào? Tuổi còn nhỏ, lúc nhờ người khác giúp đỡ thì không biết xấu hổ, nhưng ngày thường thì lại chỉ biết nóng giận. Cô mà cứ như vậy thì đến lần sau, gặp phải khó khăn thì còn ai dám giúp cô nữa?"
"Cho dù tôi có làm sai thì chủ cũng không được đánh vào mông tôi! Cái này truyền ra ngoài thì tôi còn biết giấu mặt vào đầu nữa!"
"Cô còn biết xấu hổ hay sao?"
"Lệ Minh Viễn, chú đừng có được
nước lấn tới!""Cô chính là một con nhóc thiếu dạy
do!"
Một câu nói này của Lệ Minh Viễn đã chọc khiến Tô Noãn Tâm xù lông mào
"Tôi chính là đứa thiếu dạy dỗ, từ nhỏ đã không được ba chỉ bảo! Liên quan cải rắm gì đến chủ! Nếu chủ thấy tôi phiền phức thì buông tôi ra, đừng có mà quản tôi l Tôi cầu xin chú dạy dỗ, quản giáo tôi sao?"
Cô vừa nói, đến giọng nói cũng không khỏi nghẹn ngào, nức nở.
Bướng bỉnh khiến người khác cảm thấy đau đầu.
Lệ Minh Viễn hít sâu một hơi rồi lại giơ tay đánh "Bốp" một cái.
Thật sự sắp bị chọc tức đến cười thành tiếng rồi.
"Còn dám cứng miệng?" "Lệ Minh Viễn, tên khốn kiếp!""Tô Noãn Tâm, chỉ cần bây giờ cô nói không cần tôi chịu trách nhiệm cưới cây, tôi sẽ sắp xếp người chữa khỏi bệnh cho mẹ cô, hơn nữa tôi sẽ cho cô thêm một khoản tiền... Tôi cũng sẽ không quản cô nữa, lập tứcs thả cô."
"Chú đừng hòng! Rõ ràng chủ đã đồng ý cưới tôi rồi, muốn quỵt nợ sao? Tôi còn lâu mới nói!"
"Vậy muốn tôi quản cô sao?"
" Tô Noãn Tâm ứa nước mắt nhìn anh, im lặng không nói.
Đồ lưu manh đáng ghét, vậy mà dám uy hiếp cô
“Tô Noãn Tâm, làm vợ của Tổng giám đốc Tập đoàn Quốc Doanh không dễ dâu Bây giờ cô hối hận còn kịp đấy."
Tô Noãn Tâm khịt mũi nói: "Chỉ vì tôi không phải như mấy cô chiều nhà giàu cónên mới khó làm sao?"
Lê Minh Viễn nghiêm túc nhìn cô, lắc đầu: "Không liên quan gì đến thân phận."
"Tôi không sợ! Chú đã nói, chú sẽ lấy tôi rồi... Tôi chỉ cần thân phận vợ của Tổng giám đốc, còn những thứ khác tôi không quan tâm!"
"Nguyên nhân?"
"Tôi ngủ cùng chú rồi, nếu không giả cho chủ thì còn có thể gả cho ai nữa đây?"
Giọng điệu Lệ Minh Viễn giễu cợt nói: "Bây giờ đã là thời đại nào rồi, ai thèm quan tâm đến chuyện này... Tô Noãn Tâm, tôi khuyên cô nên nói ra sự thật."
Tô Noãn Tâm cong môi nói: "Tôi không quan tâm, dù sao tôi chỉ muốn làm vợ của Tổng giám đốc thôi! Chủ, chủ không được phép quỵt nợ đâu đấy!"
Lệ Minh Viễn lại tức giận."Là vì nhà Cô!"
"Chú đang nói cái gì vậy, tôi không
hiểu!"
"Cô muốn dùng thân phận này để trả thù nhà họ Cổ, đúng không?"
"Không hoàn toàn là vậy...
"Được rồi, nếu như cô không chịu nói sự thật, tôi sẽ không ép buộc cô! Những gì cần nói tôi đã nói hết rồi. Vì cô cứ sống chết mong muốn thân phận này như vậy, tôi sẽ cho cô! Nhưng mà Tô Noãn Tâm, những lời nói đáng ghét của cô vừa rồi cô không được nhắc lại thêm lần nào nữa, đừng khiêu chiến sự nhẫn nại của tôi!
Tôi không nợ cô! Bây giờ người đang cầu cạnh người khác... Chính là cô đấy! Mà thái độ khi cầu xin người khác thế nào, cô có cần tôi dạy cô không?"
----------------------------