Kết thúc hôn lễ hai người về An Trạch tư gia riêng của Thương Chiến Nam, trong hôn lễ anh ta uống không ít rượu vừa xuống xe một cái đã phải để người làm đỡ về phòng.
Tố Cẩm Huyên không muốn ở chung một chỗ với người đàn ông này cho nên ôm gối đi qua phòng khác, nhưng ngay khi cô vừa quay người đã bị một bàn tay thô bạo bắt lấy.
Hai mắt vốn đang nhắm nghiền của Thương Chiến Nam đột nhiên mở lớn nhìn chằm chằm vào gáy Tố Cẩm Huyên như muốn thiêu sống cô ngay lập tức:
"Em định đi đâu?"
Tố Cẩm Huyên im lặng không trả lời, tay cố gắng vùng vằng thoát khỏi trói buộc.
Bộ dạng chống đối như vậy càng làm Thương Chiến Nam thêm giận dữ, mặt anh ta đã lạnh nay còn lạnh hơn, đùng một cái kéo Tố Cẩm Huyên bổ nhào lên giường, ngay sau đó là cơ thể nặng nề đè lên.
Thương Chiến Nam gắt gỏng hỏi:
"Tôi hỏi em định đi đâu?"
Tố Cẩm Huyên trừng mắt đối chọi cùng Thương Chiến Nam: "Buông tôi ra."
Thương Chiến Nam bỗng nhiên cười lớn, tiếng cười hoang dã khiến Tố Cẩm Huyên run sợ, rồi anh ta thay đổi dáng vẻ dịu dàng, vuốt ve gò má rồi đến cổ cô:
"Buông ra? Huyên Huyên tối nay là đêm đầu tiên của chúng ta, chưa gì em đã muốn cùng tôi chia phòng?"
Tố Cẩm Huyên nghiêng mặt qua một bên tránh đi đôi mắt thâm tình đến đáng sợ của anh ta: "Vậy thì sao? Thương Chiến Nam đừng nói chia phòng, cho dù nhìn thấy anh thôi tôi cũng không muốn."
Bàn tay đang đặt trên cổ Tố Cẩm Huyên của Thương Chiến Nam nắm chặt lại, anh ta không kiềm chế được mà đấm mạnh xuống giường.
Ngay sau đó cúi đầu xuống bắt lấy đôi môi Tố Cẩm Huyên thô bạo mà phát tiết.
Tố Cẩm Huyên kịch liệt giãy dụa, chân tay đấm đá loạn soạng trên người Thương Chiến Nam, nhưng với sức lực yếu ớt của cô làm sao có thể thương tổn đến anh ta được? Chỉ khiến anh ta thêm phần điên cuồng mà thôi.
Hàm răng cắn chặt của Tố Cẩm Huyên bị Thương Chiến Nam thô bạo cưỡng chế mở ra, sau đó chiếc lưỡi thiện chiến thần tốc quét sạch mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô, lôi kéo đầu lưỡi bướng bỉnh dây dưa.
Chờ tới khi Thương Chiến Nam đòi hỏi đủ mật ngọt, đôi môi anh ta lập tức rời đi khai phá vùng đất màu mỡ mới.
Từ cổ rồi đến xương quai xanh, sau đó là cách lớp áo chôn đầu ở rãnh ngực cô.
"Thương Chiến Nam anh là tên khốn." Không còn bị cái miệng tàn nhẫn của anh ta ngăn chặn nữa, Tố Cẩm Huyên đau đớn vừa khóc vừa mắng chửi.
Thương Chiến Nam ngẩng đầu lên, nhìn giọt nước mắt trên khóe mi cô, nhưng hiện tại trong lòng anh ta làm gì có sự thương xót, đầu óc toàn là suy nghĩ ghen tuông.
"Huyên em không yêu tôi, thế sao lại bắt tôi phải dịu dàng với em?"
Tố Cẩm Huyên nấc lên từng tiếng nghẹn ngào, có cái thể loại không yêu được thì chiếm đoạt này sao?
"Anh vô lý vừa thôi, anh cho mình là cái gì? Trung tâm của vũ trụ sao? Mà bắt người khác phải yêu anh?"
Thương Chiến Nam cười khẩy:
"Thế nên không có được trái tim em, chí ít cơ thể này phải thuộc về tôi, có như vậy mới không lỗ."
Nói lý với anh ta sao? Tố Cẩm Huyên cảm thấy cô bị lây căn bệnh điên của anh ta luôn rồi, cô cái gì cũng không muốn cho anh ta, trái tim và thể xác đều không thể, bởi vì anh ta không xứng.
Giống như đọc được suy nghĩ trong đầu Tố Cẩm Huyên, Thương Chiến Nam giữ lấy cằm cô nói:
"Tôi là chồng em, em không cho tôi thì cho ai?"
Nói rồi anh ta ngừng lại đôi chút, câu tiếp theo gần như chỉ lọt qua kẽ chân răng: "Một lòng một dạ với tên hèn hạ kia à? Đừng có mơ."
Thương Chiến Nam không chỉ muốn Tố Cẩm Huyên thuộc về mình, còn cảm thấy người như Đổng Kiện Huân không xứng với cô.
Hắn ta không phải người đơn giản như vẻ bề ngoài, dáng vẻ hiện tại chẳng qua là cố ý bày ra để che mắt tâm hồn thiếu nữ của Tố Cẩm Huyên mà thôi.
"Đúng đấy, tôi yêu anh ấy bất cứ thứ gì đều muốn cho anh ấy, còn anh thì không."
Tố Cẩm Huyên muốn dùng cách thức lạnh lùng nhất để chọc tức Thương Chiến Nam, nhưng cô lầm rồi con người anh ta ấy mà ưa nhẹ hơn ưa nặng, dỗ dành còn có thể riêng chọc vào vết thương thì chỉ nhận được kết quả trái ngược mà thôi.
"Tôi muốn xem cái tình yêu mà em tôn thờ tồn tại được bao lâu."
Ngay khi dứt câu, Thương Chiến Nam tháo bỏ thắt lưng bắt lấy hai tay Tố Cẩm Huyên cố định trên đỉnh đầu, rồi hàng loạt các thao tác nhanh tới mức cô chưa kịp định hình thì cơ thể đã không còn một mảnh vải.
Sau đó không hề có khúc dạo đầu ngọt ngào, đôi chân thon dài bị người ta tùy ý nhấc lên cao.
Thương Chiến Nam ngoài khóa quần mở ra hầu như quần áo còn nguyên vẹn. Anh ta nào giống người nổi lên dục vọng? Gọi là phát tiết thì đúng hơn, vật thô bạo cứ thế đi vào trong huyệt động khô khốc khiến cô không tự chủ được mà rơi nước mắt.
Đau quá vì sao cô lại phải gánh chịu những cơn hành hạ vô lý đến từ anh ta? Cô chưa từng làm chuyện có lỗi với anh ta, bọn họ cũng đâu có thù oán gì để anh ta phải hành hạ cô thế này?
Tố Cẩm Huyên rất nhỏ, Thương Chiến Nam cũng chẳng sung sướng là bao, gân xanh trên mặt toàn bộ đều nổi lên một cách đáng sợ.
Vật nam tính mới đi vào được một nửa đã phải dừng lại, trong khoảnh khắc nào đó anh nhận thấy mình vừa cướp đi sự trong trắng của Tố Cẩm Huyên.
Anh chấp nhận cô, chấp nhận người không trao trái tim cho mình, cũng chấp nhận luôn cả cô đã thuộc về người đàn ông khác.
Cho nên khi biết đây là lần đầu của Tố Cẩm Huyên, anh ngoài ngỡ ngàng ra còn có hạnh phúc.
Thương Chiến Nam nhìn lại người dưới thân, cô bởi vì việc mất trí mà anh làm đau đớn đến mức gương mặt trắng bệch ra.
"Ngoan một chút nữa là ổn thôi."
Anh cúi đầu hôn lên môi cô lấy lòng, một bên tháo bỏ trói buộc trên tay cô, bên khác bao lấy bầu ngực căng tròn vân vê nhào nặn, cầu mong có thể lấy được chút mật ngọt qua cơn thống khổ này.
Tố Cẩm Huyên khóc òa lên, cô cảm thấy trừ khi cái vật thô bạo kia rời khỏi nơi đó, bản thân mới được thỏa mái.
"Thương Chiến Nam cút ra ngoài cho tôi... ồ ồ đau quá."
Tố Cẩm Huyên thực gia chẳng muốn cho Thương Chiến Nam hưởng lợi đâu, nhưng bố mẹ cô quản quá chặt cô không thể nào làm trái được.
Thương Chiến Nam đã ăn trái cấm rồi đâu thể dừng lại giữa chừng, mặc dù đã mủi lòng nhưng vẫn quyết tâm chôn chặt trong nơi tư mật.
Anh ta cởi từng nút áo ra, thân trên cường tráng phơi bày dưới ánh trăng, áp xuống cận kề cùng da thịt mềm mại.
Cuối cùng sau bao nhiêu cố gắng, Thương Chiến Nam cũng lay động được Tố Cẩm Huyên, dòng nước suối dù cho nhỏ nhoi nhưng chí ít thà có còn hơn không.
Anh ta há miệng ngậm vào nụ hoa trước ngực cô, bên dưới từ từ đẩy cho đến khi toàn bộ được cô bao trọn.
Cao trào sản sinh, vật hùng dũng đã lớn nay còn lớn hơn, bức Tố Cẩm Huyên phải nhận hết tất cả.
Đêm tối ánh trăng sáng làm chủ, soi lên bóng lưng nhấp nhô miệt mài cày cấy của Thương Chiến Nam.