Hình Hạo Xuyên liếc mắt nhìn Nam Cung Như đang giả bộ đáng thương, lại nhìn sự kinh ngạc trong mắt của Tô Lưu Cảnh, hỏi: "Chuyện gì xảy ra?"
Nam Cung Như tựa như "Đứng không vững", điềm đạm đáng yêu dựa vào người của Hình Hạo Xuyên nói: "Không phải Lưu Cảnh đẩy ngã em đâu, anh Hình, anh đừng nên giận cô ấy.".
Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nhìn Nam Cung Như. Cô gái này còn diễn đến nước này, quả thực là điên đảo thị phi.
Hình Hạo Xuyên nhìn Nam Cung Như đàn tựa lên trên người mình, chân mày hơi nhíu lại: "Tô Lưu Cảnh, xảy ra chuyện gì?"
Tô Lưu Cảnh nhìn cô gái đang tựa vào trên người anh cười rất hả hê kia, siết chặt lòng bàn tay cãi lại: "Tôi không có! Là cô ấy tự mình. . . . . ."
Còn chưa nói hết, Nam Cung Như đã khổ sở rên lên một tiếng, cắt đứt lời giải thích của cô: "Chân thật là đau."
Tô Lưu Cảnh giận đến nói không ra lời.
Nam Cung Như cắn môi, trên mặt vừa khổ sở, vừa đáng thương, quả thật làm cho người ta không nhịn được muốn ôm vào lòng vỗ về. Nam Cung Như "Nhịn đau" cầm tay Tô Lưu Cảnh tay nói: "Lưu Cảnh, đừng giận tôi có được hay không? Tôi biết lần trước trong bữa tiệc sinh nhật tôi cô bị người hãm hại, toàn bộ đều là của lỗi của tôi, tôi không nghĩ tới bọn họ lại đối xử với cô như vậy, tôi rất muốn cản nhưng không thể ngăn được. Nhưng cô yên tâm, tôi đã tuyệt giao với mấy người đó rồi, sẽ không để cho bọn họ khi dễ cô nữa!"
Tô Lưu Cảnh thấy cô ta ăn đứng dựng ngược nói thành như vậy, tức giận giằng tay ra đáp: "Nam Cung tiểu thư, đêm hôm đó rõ ràng là cô!"
Ngày đó rõ ràng là Nam Cung Như cầm lưỡi dao muốn rạch mặt cô, không nghĩ tới bây giờ lại có thể giả vờ hiền lành, giả bộ làm người tốt, cô gái này rốt cuộc lòng dạ ác độc đến cỡ nào!
Không nghĩ tới Nam Cung Như cũng không phủ nhận, vội khổ sở nói: "Là lỗi của tôi, đêm đó là lỗi của tôi, chỉ cần cô không tức giận nữa, thì tất cả đều là lỗi của tôi hết!"
Nhưng này loại đáp án này lại không có hiệu quả chút nào, ngược lại còn giống như đang nhân nhượng Tô Lưu Cảnh cố tình gây sự với mình vậy, cũng đẩy cô ta vào tình cảnh vừa bị khi dễ, vừa bị hiểu lầm, lại còn tốt bụng mà nhẫn nhịn đối phương nữa chứ. Còn khiến Tô Lưu Cảnh không còn lời nào để nói.
Tô Lưu Cảnh giận đến phát điên, nếu cô ta không đi khi ảnh hậu quả thực là quá lãng phí nhân tài rồi!
Nam Cung Như sống trong hào môn hai mươi năm làm sao không thông hiểu cách nói chuyện xảo diệu này, một phen xảo ngôn liền phủi sạch chuyện đêm đó, ở một góc Hình Hạo Xuyên không nhìn thấy được, khóe môi khẽ nhếch lên nhìn Tô Lưu Cảnh đầy mỉa mai: Tô Lưu Cảnh cô còn có lời gì để nói sao? Muốn đấu với tôi, cô vẫn còn non lắm.
Tô Lưu Cảnh tức giận không muốn nói thêm một câu nào nữa, xoay người muốn đi, lại bị Nam Cung Như kéo lại: "Lưu Cảnh, cô thật sự không muốn tha thứ cho tôi sao? Tôi thật rất muốn làm bạn bè với cô mà."
Tô Lưu Cảnh không muốn để ý tới cô ta nữa, dùng sức tránh ra, không nghĩ tới Nam Cung Như lại thuận thế thế nhưng té xuống, nặng nề ngã lên trên người của Hình Hạo Xuyên.
Nam Cung Như khóc thút thít không ra tiếng: "Lưu Cảnh, cô thật chán ghét tôi đến vậy sao? Tôi đã nói rồi, sẽ không giành anh Hình với cô nữa, cô cùng với anh Hình mới chính là một đôi, tuy tôi rất thích anh ấy, nhưng tuyệt đối sẽ không phá hoại tình cảm của hai người. . . . . .". Cô ta nói một tràng dài ra vẻ cực kỳ đáng thương.
Tô Lưu Cảnh giật mình nhìn tay của mình, mới vừa rồi cũng không có dùng bao nhiêu sức lực, làm sao có thể dễ dàng đẩy ngã cô ta như vậy, hiển nhiên là cô ta lại đang diễn trò rồi!
"Cô!". Tô Lưu Cảnh bị bức đến mức trăm miệng cũng không thể nói rõ, quay về phía Hình Hạo Xuyên nhờ giúp đỡ .
"Được rồi". Hình Hạo Xuyên lạnh lùng nhìn tình thế ngày càng phát triển, ngay sau đó quay sang nói với chú Bình ở sau lưng: "Chú Bình, nhanh đi chuẩn bị xe đưa Nam Cung tiểu thư đến bệnh viện kiểm tra.".
Nam Cung Như lập tức sửng sốt.
Mới vừa rồi cô ta diễn trò chỉ là vì muốn đem chuyện Tô Lưu Cảnh rơi xuống nước hôm sinh nhật đó hoàn toàn phủi sạch liên quan, nhưng nếu thật sự bị đưa đến bệnh viện, vậy thì chuyện trặc chân vừa rồi không phải sẽ bị lộ sao?
Nghĩ thế liền vội nói: "Không cần đâu, cô em là viện trưởng bệnh viện thành phố, em có thể tự đi khám, không phiền toái chú Bình nữa."
"Đã như vậy, Tiểu Như, em nên sớm đi trị liệu đi, nếu không để thương thế nghiêm trọng hơn anh làm sao căn nói với bác trai Nam Cung chứ.". Hình Hạo Xuyên thật sự không thích mùi nước hoa nồng nặc trên người Nam Cung Như, chau mày lại không nhịn được nói.
Thủ đoạn nho nhỏ như vậy, ở trước mặt anh tựa hồ quá mức đơn giản.
Nghe Hình Hạo Xuyên nói thế, ý tứ rõ ràng muốn đuổi cô ta đi đây mà. Nam Cung Như nhận ra kế hoạch hôm nay đã thất bại lần nữa, trong lòng giận đến cắn răng, nhưng ngoài mặt lại nói: "Vậy được, anh Hình, lần sau em lại đến thăm anh."
Dứt lời, đành phải ảo não rời đi trước.
Tô Lưu Cảnh cảm kích nhìn Hình Hạo Xuyên, trong lòng cũng biết anh đang giúp mình giải vây, không khỏi thấy ấm áp nói: "Tiên sinh, cám ơn."
Hình Hạo Xuyên gật đầu, nhàn nhạt đáp: "Ừ.". Ngay sau đó liền nói: "Chú Bình, chuẩn bị xe, tôi muốn đến công ty."
Nhìn theo bóng lưng rời đi của người kia, khóe môi của Tô Lưu Cảnh không kìm được khẽ cong lên.
Người đàn ông này, thật ra cũng có chút dịu dàng, mặc dù anh không nói, nhưng có lẽ anh cũng có quan tâm đến cô, tin tưởng cô. . . . . . Còn cả chuyện anh về nhà ăn cơm nữa, cũng là bởi vì cô sao. . . . . .
Giận dữ đi ra khỏi nhà họ Hình, Nam Cung Như ngồi lên xe riêng của mình.
"Tiểu thư, tình hình như thế nào?". Nữ giúp việc Tiểu Liên tâm phúc bên cạnh Nam Cung Như liền hỏi.
"Tô Lưu Cảnh đáng chết, rốt cuộc có thủ đoạn gì, thậm chí ngay cả anh Hình cũng giúp đỡ cho cô ta!". Nam Cung Như tức giận nắm chặt tay lại, các móng tay được chăm sóc tỉ mỉ cắm thật sâu vào trong thịt.
"Vậy tiếp theo cô chủ định làm như thế nào? Buông tha sao?". Tiểu Liên lại hỏi.
"Buông tha?" Nam Cung Như liền hừ một tiếng nói: "Trong từ điển của Nam Cung Như chưa bao giờ có hai chữ buông tha này, tôi đã thích anh Hình tám năm trời, làm sao có thể buông tha chứ?"
Ngay sau đó liền bấm một dãy số nói: "Alo, anh họ à? Tìm mấy thuộc hạ giỏi theo dõi giúp em một người tên là Tô Lưu Cảnh, toàn bộ 24 giờ, nếu có tình huống thế nào lập tức gọi điện thoại cho em. Đúng rồi, thuận tiện giúp em bố trí mấy tương có thể tin tưởng được, em sẽ giữ lại phòng khi cần dùng đến."
. . . . . .
"Tô Lưu Cảnh, mày đừng ỷ vào việc giả vờ thanh thuần mê hoặc lòng người, nếu tao hủy diệt hết những thứ thanh thuần đó của mày, thì mày nói xem anh Hình có còn để ý tới mày nữa hay không?". Tắt điện thoại, Nam Cung như cắn răng nghiến lợi nói, trong đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia ác độc.
Vẻ mặt như thế, ngay cả Tiểu Liên cũng không kìm được mà rùng mình.