Cô Thiên Kim Thất Lạc

Chương 86: Anh thấy bức tranh chữ này thế nào?


Mãi lâu sau, các ngón tay của cô ta mới dần dần thả lỏng.

Chất lượng của quyển trục khá tốt, không để lại vết móng tay.

Chung Tri Vãn mím môi, nhìn quanh văn phòng làm việc.

Thấy mọi người đều bận rộn sắp xếp các tác phẩm dự thi, không ai chú ý đến cô ta, bèn thở phào một tiếng.

Vừa rồi cô ta hơi lỗ mãng.

Để lại quyển trục xuống, Chung Tri Vãn đanh mặt. Nếu bảo cái này do Doanh Tử Khâm viết, cô ta sẽ không bao giờ tin. Cô ta đã đọc thông tin cá nhân của Doanh Tử Khâm ở chỗ ông cụ Chung, tài liệu chi tiết đến từng năm.

Nền kinh tế tại huyện Thanh Thuỷ rất lạc hậu, thuộc diện huyện nghèo, ăn bữa nay lo bữa mai, nói gì đến học thư pháp. Còn nét chữ trên quyển trục này, ít nhất phải có thâm niên mấy chục năm, nếu không chắc chắn không thể viết được.

Nhất định đây là tác phẩm của một nhà thư pháp lớn. Ngay đến thầy thư pháp của cô ta cũng chưa chắc viết được những nét như thế này. Doanh Tử Khâm mà viết được ư?

Chung Tri Vãn cau mày.

Cô ta không ngờ Doanh Tử Khâm lại chọn cách gian lận hàng giành được giải thưởng của Ngày hội Nghệ thuật.

Thấy tiền là sáng mắt ra, quả nhiên là nghèo đến khùng đến điên.

Chung Trị Viễn chưa từng tham gia Ngày hội Nghệ thuật, cô ta ngoảnh lại, bình thản hỏi: “Trước đây có học sinh nào gian lận chưa?” Nghe câu này, các hội trưởng đều dùng tay lại, ngờ vực hỏi: “Gian lận?” “Ví dụ như..” Chung Tri Vãn ngừng một lát: “Nhờ người khác viết giúp mình, sau đó điền tên của mình lên rồi mang đi dự thi.”

“Cái này…” Trưởng nhóm phụ trách văn nghệ nghĩ một lát: “Hình như cũng từng xảy ra, nghe các đàn anh, đàn chị nói, chắc là mấy năm trước, có một học sinh từng gian lận, mang tranh chữ của một nhà thư pháp nổi tiếng tới tham gia.”

“Nhưng dựa vào tuổi tác của cậu ta, rõ ràng không thể đạt đến trình độ ấy, buồn cười nhất là hôm đó tác giả của bức tranh chữ ấy cũng có mặt, thế là bị bóc trần ngay tại trận.”

“Vì ảnh hưởng quả nghiêm trọng, vụ việc bị lôi lên cả mạng xã hội, nên học sinh đó bị đuổi học.”

Chung Tri Vãn gật đầu: “Tôi hiểu rồi.”

“Cho nên kể từ khi đó, không còn ai dám gian lận nữa.” Trưởng nhóm phụ trách văn nghệ hỏi: “Tri Vãn, cậu phát hiện có ai gian lận à?” “Cũng không phải.” Chung Tri Vãn cười: “Chưa chắc chắn, không nên tuỳ tiện vu khống.” “À.” Trưởng nhóm phụ trách văn nghệ cũng không nói gì nhiều, cúi đầu ghi chép danh sách: “Dù sao ai dám làm trò này chắc

chắn là đi đời.” Người nói vô tình, người nghe hữu ý.



Chung Tri Vãn nghĩ ngợi một lát, cầm lấy quyển trục rồi rời khỏi văn phòng.

Ra khỏi nhà văn hoá, Chung Tri Vãn về thắng lớp xuất sắc.

Trên đường về, cô ta chạm mặt các học sinh vừa kết thúc tiết thể dục.

Còn cách mấy chục mét, song Chung Tri Vãn đã thấy các học sinh lớp đó vây quanh cô gái, cười đùa vui vẻ. Cho dù là Giang Nhiên và Tu Vũ, khi đứng chung với Doanh Tử Khâm, cũng đều tự động rũ bỏ dáng vẻ gai góc. Đó là điều chưa bao giờ từng xảy ra. Chung Tri Vãn cũng không phải không nhận ra, từ sau khi Doanh Tử Khâm ra khỏi lớp xuất sắc, rất nhiều chuyện đã thay đổi. Cả thái độ của ông cụ chung với cô ta nữa, Chung Tri Vãn liếc nhìn cô gái, siết chặt nắm tay, lấy cặp sách che quyển trục, cúi thấp đầu, vội vàng rảo bước như sợ ai nhìn thấy. “Làm gì mà Chung Tri Vãn cong đuôi lên chạy thế kia?” Tu Vũ liếc cô ta một cái, chép miệng: “Không phải làm ăn trộm ăn cắp gì chứ?” Doanh Tử Khâm đang ăn kẹo mút, nghe thể cũng không nhìn, đáp lấy lệ: “Chắc thế”





“Nói đi cũng phải nói lại, bổ Doanh, tớ cứ có cảm giác cậu.” Tu Vũ vuốt cằm: “Có lúc cậu giống như “thần côn”.

Doanh Tử Khâm nghiêng đầu, đôi mắt phượng hơi nhướn lên: “Thần côn.”

“Thì tớ cảm giác cậu cứ như có khả năng tiên tri.” Tu Vũ cũng không thể nói rõ ràng, hơi mơ hồ: “Dù sao cậu khiến người ta có cảm giác rất thần bí.” “Ừm.” Doanh Tử Khâm gật đầu: “Thế tôi sẽ bói miễn phí cho cậu một quẻ.”

“Xem bói?” Tu Vũ ngây người: “Bố Doanh, đừng nói với tớ rằng cậu là một thầy bói đấy nhá.”

Doanh Tử Khâm ăn xong kẹo mút, mới nói: “Không phải.”

Thông thường các thầy bói nhờ vào ngoại vật, hoặc cũng là khoa học siêu nhiên, để tìm kiếm những điều muốn biết. Thầy bói phán theo kết quả bói toán, không giống như tiên tri, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Bói bài Tarot cũng như vậy.

Cô không bói toán, cô trực tiếp nhìn thấy. Nhưng bất kể là quan sát trước tương lai hay nhìn về quá khứ, thì đều khiến cô như bị rút kiệt sức, bởi vì những thứ này đã can thiệp đến luật nhân quả.

Cho nên trước khi hoàn toàn bình phục, thông thường có không động đến năng lực thần toàn. Ngoài những việc cô chỉ cần nhìn lướt qua cũng đoán được sự tình. Ví dụ như nhìn được họ tên, tuổi tác, việc sắp làm của người bình thường.

“Tớ nói mà.” Tu Vũ cũng chỉ nghĩ cô đang nói đùa, không bận tâm lắm:

“Nhưng mà bố Doanh, nếu cậu có hứng thú với bói toán, sau này có thể đến Để đồ đi dạo vài vòng.”



“Để đồ có một gia tộc “thần côn”, ngày ngày mở cửa coi bói, nhưng trên thực tế toàn bịp tiền.” “Thần côn gì, cậu thì hiểu gì đâu?” Giang Nhiên nghe thấy vậy, cười nhạt: “Bọn họ biết bói toán thật đó.”

“Thật cái mắt.” Tu Vũ giận dữ “Tôi từng bị lừa rồi đây, đang đi trên đường thì bị bọn họ chèo kéo vào xin xăm gì đó, kết quả ép tôi trả tiền để nghe giải thích nghĩa trên thẻ xăm, cuỗm mất một tháng tiền tiêu vặt của tôi luôn.”

Khiến cô ấy tức đến nổ đom đóm mắt, chỉ muốn đập nát cái chỗ coi bói đấy. Doanh Tử Khâm khẽ khàng tay lại, như có điều suy nghĩ. Cái kiểu làm việc này…

Hům.



Cô ngáp ngủ, quay trở lại lớp, bắt đầu một “chu kỳ” ngủ mới.

Ngày hội Nghệ thuật sẽ diễn ra vào ngày mùng 6 tháng 4, tổng cộng ba ngày.

Ngoài khối 12 và khối 9, tất cả các khối khác đều được nghỉ hè.

Kể từ vụ việc của Ưng Phi Phi, ông cụ Chung quan tâm từng li từng tí đến trường Thanh Trì, lần này cũng không ngoại lệ.

Hai ngày trước khi Ngày hội Nghệ thuật diễn ra, vào thứ 7, ông gọi điện cho Doanh Tử Khâm.

“Tử Khâm, chẳng phải cháu có tham gia Ngày hội Nghệ thuật sao? Thế nào rồi? Có cần ông ngoại giúp gì không?”

Ông biết trước đây cô không có cơ hội tiếp xúc với những bộ môn này, nhưng bây giờ có mời thầy đến dạy cũng không kịp nữa. Cho dù ông chỉ là một người thô thiển nhưng cũng có thể chỉ đường mách nước cho cô.

“Thế được rồi, đến lúc đó ông ngoại sẽ tới thăm cháu.” Ông cụ Chung cười híp mắt: “Không cần áp lực quá, cháu viết thế nào thì trong lòng ông đều cảm thấy tuyệt nhất.” Chung Tri Vãn ngồi bên cạnh, càng nghe lại càng khó chịu, trong lòng cô ta đã có tính toán, đứng bật dậy nói:

“Ông, cháu ra ngoài một lát.” Nếu là trước đây, mỗi lần Chung Tri Vãn xin ra ngoài, ông cụ Chung chắc chắn sẽ dặn dò đi dặn dò lại.

Nhưng lần này, ông không nói không rằng, chỉ xua tay.

Chung Tri Vãn hít một hơi thật sâu, bước ra khỏi nhà họ Chung. Cô ta bắt xe taxi, đi thẳng đến một căn biệt thự ở phía đông thành phố Hộ.

Trong sân, có người đang nhặt cỏ, trông thấy cô ta thì hơi bất ngờ: “Tri Vãn, sao em lại đến đây?”

“Em đến thăm anh Lâm.” Chung Tri Vãn bước lên: “Cũng có việc muốn nhờ anh Lâm giúp đỡ.”

Đây là Lâm Tỉ – đàn anh học chung thầy thư pháp với cô ta.

Lâm Tỉ phủi tay, vừa đi vào trong nhà vừa hỏi: “Có chuyện gì thế?”

Chung Tri Vãn lấy quyển trục rồi mở ra, trải xuống chiếc bàn trước mặt.

“Anh Lâm, anh xem bức thư pháp này thế nào?”

Lâm Tử cúi người nhìn chăm chú, đầu tiên anh ta trầm mặc một lát, sau đó kinh ngạc: “Tri Vãn, cái này do em viết hải?”