Bỏ tờ giấy vào túi, Tô Mạt cảm thấy có chút bất an, lúng túng cầm ly nước, lòng bàn tay phủ một lớp mồ hôi. Cô không dám ngẩng đầu lên nhìn Lục Thần. Như thể cô đang bị tra tấn, trên lông mày cô hiện lên một tia u sầu.
Điều này khiến Lục Thần vốn muốn dùng bữa với cô phải do dự. Dù rất muốn ở bên cô nhưng anh không muốn thấy cô phải suy nghĩ nhiều.
Khi hai người im lặng, Lục Thần sẽ luôn là người phản ứng đầu tiên.
"Công ty còn có việc phải làm.." Lục Thần vô thức gõ gõ đầu ngón tay lên bàn hai lần, đứng dậy bình tĩnh rời đi,
"Anh đi trước."
Lời nói đã đến với môi cô, nhưng lại nghẹn trong giây phút.
Cô gật đầu: "Được."
Bây giờ cô thực sự cần thời gian để suy nghĩ. Lục Thần mỉm cười với cô, nụ cười vẫn trong trẻo, khung cảnh tràn ngập dịu dàng, không có một tia lạnh lẽo nào.
Tiếng chuông gió ngoài cửa nghe trong trẻo dễ chịu. Tô Mạt ngơ ngác nhìn bóng lưng Lục Thần một lúc, cô lấy tờ giấy từ trong túi mở ra, trầm ngâm.
"Cảnh tổng"
Trịnh Kỳ nhìn Cảnh Dương với vẻ cảnh giác: "Lục tổng thực sự không có ở đây."
"Tôi biết" Cảnh Dương ngồi trên ghế sofa, hai chân bắt chéo.
Anh đặt tay lên thành ghế, nhàn nhã nói: "Tôi đợi cậu ấy ở đây."
Cảnh Dương nhàn nhã đến mức hiển nhiên không phát hiện ra điều gì kỳ lạ ở Trịnh Kỳ, chỉ là anh ta cảm thấy có chút khó hiểu, tại sao hôm nay anh chàng này lại nói nhiều như vậy?
"Cảnh tổng..."
Trịnh Kỳ lẩm bẩm: "Lục tổng đã đi tìm cô Tô.
"Vì vậy, tốt nhất là anh nên nhanh chóng từ bỏ!', Trịnh Kỳ nghĩ thầm.
Cảnh Dương gật đầu một cách tự nhiên và thờ ơ: "Tôi cũng đoán vậy.
Ngoại trừ việc ở trong công ty, thời gian còn lại của cậu ta hoặc là ở bên cạnh Tô Mạt hoặc là trên đường đi tìm cô.
Khi biết được Tô Phồn Phồn là con gái mình, cũng không biết cậu ta sẽ vui mừng đến mức nào.
Mạch não của hai người không cùng một đường nên chỉ nói chuyện có chút lúng túng suốt nửa tiếng.
Cảnh Dương đang nói chuyện, ánh mắt đột nhiên sáng lên, đưa tay ra sau đầu hú lên: "Cậu về rồi à?"
Trịnh Kỳ quay người lại, nhìn thấy Lục Thần vẻ mặt ủ rũ đi tới, hiển nhiên là tâm tình không tốt.
"Cậu cùng Tô Mạt cãi nhau sao?" Cảnh Dương nhướng mày, nụ cười sáng như mặt trời.
Ngày thường anh ta sẽ không bao giờ công khai giẫm lên cái nỗi đau đớn của Lục Thần như vậy, nhưng bây giờ...
anh ta có lệnh bài miễn tử còn sợ gì nữa?
Lục Thần lạnh lùng nhìn qua, lông mày có chút cáu kỉnh, trong mắt tràn đầy tức giận: "Im đi!"
"Quả nhiên, tôi đoán đúng rồi."
Cảnh Dương tiếp tục châm chọc không sợ chết: "Không phải tôi nói gì cậu, nhưng kỹ năng dỗ dành phụ nữ cũng thật sự quá kém cỏi, Tô Mạt quay về đã lâu, cậu cũng không có chút tiến bộ gì...Ối!"
Cảnh Dương suýt chút nữa ngã xuống đất trước khi anh ta né được chiếc gạt tàn do Lục Thần ném tới.
"Bụp" một tiếng, chiếc gạt tàn bị bể nát, theo sau là tiếng hét giận dữ của Lục Thần: "Cút đi!"
Cảnh Dương: "..."
Trong đầu vang lên tiếng chuông báo động, Cảnh Dương phát ra khát vọng sống sót mãnh liệt, không cần suy nghĩ, hắn lấy từ trong túi ra 'kim bài miễn tử đã bị nhàu nát đưa tới:
"Trước tiên cậu xem cái này đi!"
Lục Thần quát mắt, môi anh mím chặt, đôi mắt như lửa đốt, sự dữ tợn vặn xoắn trong sâu thằm khiến lưng Cảnh Dương lạnh toát.
Không cần suy nghĩ, anh ta trực tiếp hét lên: "Tô Phồn Phồn là con gái của cậu!"
Cảnh Dương chớp mắt, anh ta đang tìm đường trốn.
Tâm trí Trịnh Kỳ nhất thời cứng đờ, phản ứng đầu tiên của cậu ta là Cảnh thiếu gia không phải kẻ biến thái... Cho nên anh ta đã trộm chiếc cốc giấy để làm xét nghiệm quan hệ cha con?
Phải rất lâu Lục Thần mới phục hồi tinh thần lại, lông mày và ánh mắt của Lục Thần vẫn có chút mơ hồ, lông mi run rẩy lộ ra một tia dịu dàng rất không hợp với anh.
"Cậu nói gì thế?", anh hỏi một cách nghiêm túc, như không thể tin được.
"Đây."
Cảnh Dương giơ lên: "Xét nghiệm quan hệ cha con, tôi đích thân xem, tuyệt đối là thật!"
Lục Thần sải bước lại gần, dùng lực giật lấy, nhưng mép giấy lại như sắc bén đến mức làm cả đau miệng Cảnh Dương.
Nhìn thấy đôi tay run rẩy của Lục Thần và rung nhẹ trên tờ giấy, Cảnh Dương ngậm miệng lại, nuốt xuống cơn đau, cảm thấy có chút phức tạp.
Vẻ ngoài yếu đuối này... thực sự rất khó nhìn!
Ánh mắt Lục Thần rơi vào phần cuối của tờ giấy, anh mím môi, như thể đã bị đông cứng cả thế kỷ. Đột nhiên, cơ thể anh mềm nhũn, ngã xuống ghế tựa. Anh dùng một tay ôm trán, tay kia ôm tờ báo cáo, hơi thở trở nên khó khăn.
Anh mỉm cười trầm thấp, không có cảm xúc gì rõ ràng,nhưng Cảnh Dương không hiểu sao lại cảm thấy toàn thân của Lục Thần tràn ngập một cảm giác buồn bã tột độ.
Cảnh Dương thắc mắc: "Cậu không vui à?"
Lục Thần không có giải thích, chỉ nhẹ nhàng nói: "Cậu ra ngoài đi."
Cảnh Dương bối rối đôi mắt như trong sương mù, lại nhìn thấy Lục Thần buông tay xuống, sắc mặt khôi phục bình tĩnh, ánh mắt như trăng trong mây, hoa trong sương, phủ một lớp sương mù, không thể thấy rõ cảm xúc của anh.
'Cạch' một tiếng, Lục Thần đặt tờ báo cáo xuống, từ trong ngăn kéo lấy ra một hộp thuốc lá, đi đến bên cửa sổ, nhìn những tòa nhà cao tầng đứng thành dãy phía xa, ánh mắt đảo quanh nhìn xa xăm.
Ngọn lửa của chiếc bật lửa phản chiếu những thăng trầm hỗn loạn trong mắt anh, ánh sáng và bóng tối mờ ảo, mơ hồ. Bên ngoài văn phòng, Cảnh Dương và Trịnh Kỳ nhìn nhau.
"Cậu cho rằng Lục Thần có ý gì?"
Cảnh Dương khó hiểu nói: "Tô Phồn Phồn là con gái của cậu ta, cậu ta không trực tiếp đi tìm Tô Mạt, ngược lại hình như..."
Anh ta nghĩ tới Lục Thần đang tìm kiếm từ ngữ gì đó thích hợp hơn. Trịnh Kỳ cúi đầu và không nói gì.
Cảnh Dương tiếp tục phàn nàn: "Cậu không cảm thấy kỳ quái sao? Lần trước tôi nói với cậu ta, Tô Mạt sinh con của người khác, cậu ta nói là con của mình, hiện tại thật sự là con của cậu ta, lại làm sao không vui?"
Cung Trình bảy tuổi, Tô Phồn Phồn sáu tuổi, anh ta chỉ cần đếm trên đầu ngón tay cũng có thể biết Cung Trình không phải con của Tô Mạt. Cho nên, không phải Tô Mạt luôn nhớ Lục Thần sao?
Cảnh Dương sau đó chợt nhận ra: "Đây chẳng phải là chuyện vui sao?"
"Có lẽ là không." Trịnh Kỳ cuối cùng cũng nói, "Cô Tô chưa bao giờ nói gì về chuyện này, có lẽ là vì cô ấy không muốn Lục tổng biết."
Cảnh Dương sửng sốt và hỏi: "Có lẽ..."
Trịnh Kỳ đoán: "Có lẽ cô ấy không muốn quay lại với Lục tổng."
Cảnh Dương: "... Chết tiệt! Tôi không nghĩ đến điều đó, thảo nào cậu ấy trông như sắp chết vậy!