Cô Vợ Ấm Áp Tuyệt Đỉnh: Ngoan, Đừng Trốn!

Chương 27: Có tư cách gì?


Đang chạy theo một cách vội vàng, nhưng đến cửa Cảnh Dương tình cờ nghe thấy những điều vô lý của Phương Miểu Thục, nên không cần suy nghĩ liền phản bác.

Nói xong, anh lặng lẽ quan sát biểu hiện của Tô Mạt. May mắn thay, điều vô lý của Phương Miếu Thục không được Tô Mạt tin tưởng. Cuối cùng thì Lục Thần cũng trông đợi được cô quay lại, nhưng mong cô đừng cảm thấy có lỗi vì con chuột chù này.

"Cảnh Dương" Phương Miểu Thục lo lắng, chỉ vào Tô Mạt, giọng nói có chút gay gắt, khuôn mặt xinh đẹp hoàn toàn mất đi vẻ đẹp bởi vì tức giận, "Anh không cho tôi vào? Sao lại cho người phụ nữ này vào. Cô ta là cái thứ gì chứ."

Cảnh Dương mở miệng phản bác, nhưng Tô Mạt ở đầu bên kia đã nhanh miệng hơn.

"Đừng so sánh tôi với cô." Tô Mạt nói một cách gay gắt: "Tôi là một người, nhưng cô xứng đáng được gọi là một thứ gì đó hơn."

Tô Mạt hiếm khi ghét mọi người, Tô Kiều Kiều là một, Phương Miểu Thục là thứ hai. Để chia cắt cô và Lục Thần,

Phương Miểu Thục đã dùng rất nhiều cách bẩn thỉu.

Ngay cả khi cuối cùng những lời nói đó không gây ra bất kỳ tổn hại đáng kể nào cho cô, thì những suy nghĩ luẩn quẩn cũng đủ để Tô Mạt phản ứng lại.

Không biết bởi vì khí thế của Tô Mạt quá mạnh, hay là Phương Miếu Thục sợ hãi, Phương Miếu Thục vô thức lùi lại một bước như chấp nhận thua cuộc.

Cảnh Dương lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm. Tại sao lại quên rằng Tô Mạt không phải là một người khó bắt nạt chứ... nghĩ về thái độ trước đây của mình đối với Tô Mạt, Cảnh Dương đột nhiên cảm thấy Tô Mạt thật sự rất lịch

sự với mình rồi...

Mặc dù Phương Miểu Thục thua trận, nhưng xét cho cùng, cô ta không phải là người hiền lương thục đức gì. Cô ta điều chỉnh nhanh chóng tiếng nói, hung hăng nói:

"Tô Mạt, cô nói thế nào cũng vô dụng, bọn họ không biết, nhưng tôi biết rất rõ ràng, cô đối với Lục Thần không có chút yêu thích nào."

Cô ta nói xong lời này, sắc mặt Tô Mạt khẽ thay đổi.

Phương Miểu Thục đi tới, cô ta giễu cợt, nhưng nhìn vẻ mặt lãnh đạm của Tô Mạt, thật sự khiến cô ta xấu hổ.

Phương Miểu Thục không nhận thấy sự bối rối của Tô Mạt, nhưng cô ta lại nhìn thấy khuôn miệng cứng đờ của Tô Mạt trong giây lát, cô ta càng chắc chắn rằng mình đã đúng.

"Cô vẫn luôn nói rằng Lục Thần chỉ thuộc về một mình cô, Tô Mạt, cô nghĩ gì về Lục Thần? Như một món đồ của cô?"

Phương Miểu Thục nhìn chằm chằm vào đôi mắt của Tô Mạt, ánh mắt có chút đáng sợ và hung dữ, từng chữ từng chữ nói: "Cô hoàn toàn không yêu anh ấy, chỉ là muốn chiếm hữu anh ấy."

Tô Mạt mặt lạnh hẳn đi. Chỉ có bản thân cô mới biết lúc này trong lòng đang dâng lên sóng gió gì. Đầu ngón tay đã cứng lại, tâm trí cô trống rỗng. Tô Mạt muốn phản bác, nhưng không nói được lời nào.



Những tâm tư, suy nghĩ sâu xa nhất ẩn sâu trong đáy lòng đã được bộc lộ một cách dã man và phơi bày trước mặt trời. Tô Mạt lúng túng không biết phải làm sao, thậm chí còn muốn quay đầu chạy trốn.

Chạy trốn như một kẻ đào ngũ.

Phương Miểu Thục vẫn nói những lời nặng nề, tiến lên từng bước hỏi Tô Mạt, "Cô nói chuyện không phải rất tốt sao? Cô tại sao không nói? Tại sao không phản bác? Cô không nói là có ý gì? Thừa nhận sao?"'

Tô Mạt sắc mặt có chút tái nhợt, lòng bàn tay bị đầu ngón tay đâm mạnh vào nhưng cô không để ý tới.

Cảnh Dương ở một bên nhận thấy có gì đó không ổn, cũng không có thời gian suy nghĩ thêm, tiến lên đem

Phương Miểu Miểu kéo đi, "Cô không thấy mình rất phiền phức sao? Đây không phải là nơi cho cô ăn nói lung tung."

Không đợi Cảnh Dương giữ lấy cô ta, Phương Miểu Thục đã đi tới chỗ Tô Mạt, hoàn toàn không để ý đến lời cảnh cáo của Cảnh Dương. Cô ta nhếch môi, ánh mắt phù phiếm mang theo vẻ đắc thắng, "Tô Mạt, tự mình nói đi, cô có tư cách gì quay lại tiếp tục chiếm giữ anh ấy?"

"Lập tức cút ra ngoài cho tôi."

Vẫn là bảy từ, không có chút do dự.

Phương Miểu Thục có thể xuất hiện trước Tô Mạt, nhưng nếu có thêm Lục Thần, cô ta ngay lập tức trở thành kẻ thua cuộc. Bảy chữ đã từng trở thành điểm yếu của cô ta, nhưng bây giờ bảy chữ đã hoàn toàn biến cô thành trò cười.

"Lục Thần", Phương Miểu Thục quay lại cười yếu ớt, nước mắt từ từ rơi xuống, làm nhòe đi lớp trang điểm, hoàn toàn xấu hổ, "Em không tin là anh không nghe thấy những gì em vừa nói."

Cô gần như hét lên, cửa không đóng, trên tầng cao nhất chỉ có mấy người bọn họ, ngoài ra không có tiếng động nào khác. Làm sao mà Lục Thần không nghe thấy những lời lúc nảy?

Điều gì sẽ xảy ra nếu cô ta tiết lộ suy nghĩ của Tô Mạt? Lục Thần, vẫn sẵn lòng chấp nhận sao.

Lục Thần thậm chí còn không cho cô ta một cái liếc mắt, thậm chí còn tránh xa hơn một chút khi đi ngang qua cô ta, như thể có thứ gì đó lây nhiễm từ cô ta.

"Mạt Mạt", Lục Thần có vẻ hơi căng thẳng, " Em đừng nghe người khác nói nhảm."

Lục Thần chỉ nghe Phương Miếu Thục nói răng Tô Mạt không yêu anh. Anh không nghe thấy gì trước đó, anh không biết Phương Miểu Thục đã nói gì.

Anh lo lắng, lo lắng rằng chuyện vô lý của Phương Miểu Thục khiến Tô Mạt không vui. Còn về việc Tô Mạt có yêu anh không, điều đó không quan trọng lắm.

" Anh hoàn toàn không biết cô ta, anh không bao giờ để phụ nữ vào công ty", Lục Thần nắm chặt lấy tay Tô Mạt, quên mất sự kiên dè, hơi có chút hoảng sợ, "Đừng tin những gì cô ta nói."



Sau khi nói xong, anh bắt đầu quan sát kỹ biểu hiện của Tô Mạt. Tô Mạt hơi giật mình, nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên lông mày và đôi mắt của Lục Thần, cảm thấy hơi khó chịu.

Anh nghe thấy, nhưng anh không muốn hỏi gì sao?

Cô im lặng một lúc lâu khiến Lục Thần càng hoảng sợ hơn.

"Trịnh Kỳ", Lục Thần hét lên, tức giận nói: "Ném cô ta ra ngoài cho tôi."

Trịnh Kỳ bước tới và lịch sự nói với Phương Miểu Thục, "Cô Phương, xin hãy rời khỏi đây."

"Tôi.." Phương Miểu Thục nghẹn ngào và muốn nói điều gì đó, nhưng cô ta chỉ biết buồn bã nhìn theo bóng lưng của Lục Thần, che mặt bỏ chạy.

Cảnh Dương "chậc...chậc" hai tiếng, lắc đầu thở dài.

Trong quá khứ Lục Thần là một thiếu gia thanh lịch và có một không hai trong gia đình họ Lục. Anh vẫn lịch sự ghẻ lạnh phụ nữ. Kể từ khi gặp Tô Mạt, anh đã cho những một đám cẩu ăn tất cả sự ân cần và dịu dàng. Những từ

"cút ra" và "ném ra ngoài" chưa từng được nghe từ miệng Lục Thần trước đây.

Tô Mạt giật giật hai tay, mặc dù tay của Lục Thần đang run rẩy, nhưng anh vẫn giữ chặt. Tô Mạt phải nhắc nhở:

"Buông em ra trước đã."

Lục Thần vần giữ tay cô chặt hơn.

"Cô ta không nói gì cả", Tô Mạt giải thích, " cô ta khóc vì tức giận, em không sao."

Trong khi nói, Tô Mạt chớp mắt. Lục Thần sững sờ nhìn cô, nét mặt hiện lên vẻ mê đắm. Trông cô thật thanh tú và xinh đẹp, dường như cô đã quay trở lại sáu năm trước.

Khi Lục Thần đang ngẫn người, Tô Mạt đã kéo tay anh ra. Sự mềm mại và ấm áp của lòng bàn tay để lại, đột nhiên mất đi độ ấm nhưng anh lại không có dũng khí để nắm lại.

Tô Mạt không để ý đến sự kỳ lạ của anh, quay đầu nhìn Cảnh Dương, cười nói: "Cảnh Dương, cám ơn anh nhiều."

Ngay từ đầu, giữa cô và Phương Miểu Thục, Cảnh Dương đã có thành kiến với cô. Mặc dù thái độ của anh ấy rất tệ nhưng anh ấy vẫn giúp đỡ cô.

"Cám ơn.." Cảnh Dương khó chịu sờ sờ mũi, quay đầu bĩu môi lẩm bẩm nói: "Tôi không định giúp cô..."

Anh chỉ là không thể nhìn thấy bộ dạng suy sụp của Lục Thần khi không có Tô Mạt.