Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1015: Con trai của tôi.


Nếu như Dương Công Minh đã hoàn toàn tách rời khỏi huyết thống họ Dương, nói tương tự là, mình cũng tốt, Dương Liệt cũng tốt, Dương Phá Quân cũng tốt, tất cả đã không là con cháu nhà họ Dương nữa rồi!

Dương Thần có thể không để bụng chuyện này, nhưng nhà họ Dương thì không thể!

Ánh mắt mọi người đổ dồn về phía Dương Thần, chuyện như thế này, đối với một đại gia tộc truyền thống mà nói, không khác gì tai họa ngập đầu!

Dương gia cho dù có tiếng như thế nào đi nữa, thì cũng chỉ là một gia tộc, nếu như bị nhân dân cả nước bất mãn và phản đối, có nỗ lực bao nhiêu thì cũng chỉ là vận mệnh tan đàn xẻ nghé!

Quách Tuyết Hoa sắp nói không ra lời, đứng một chỗ lau nước mắt nói:

- Con à … con nói đi, đã xảy ra chuyện gì vậy…

- Xem ra có người thuận nước đẩy thuyền rồi…

Dương Thần lẩm bẩm một câu, sau khi ngẫm nghĩ một lát, hướng về phía Thái Nghiên nói:

- Nghiên Nghiên, em biết cha con Nhạc Vĩ Binh đúng không, chính là hiệu trưởng trường Đại học Trung Hải.

Thái Nghiên biết tình huống lúc này nghiêm trọng, gật gật đầu nói:

- Nhạc gia cũng là gia tộc lâu đời ở khu Giang Nam, tất nhiên em biết, sao vậy.

- Em giúp anh điều tra một chút về tình hình gia đình Nhạc Vĩ Binh, anh nghi là bọn họ đã xảy ra chuyện rồi.

Thái Nghiên hiếu kỳ không biết sao Dương Thần lại nói như vậy, nhưng lại không dám hỏi nhiều, lập tức gọi điện thoại cho nhân viên cảnh sát trực ban ở Phòng Cảnh sát yêu cầu điều tra một chút.

Nhưng vừa mới hỏi, nhân viên cảnh sát bên kia đã lập tức hồi báo một thông tin quan trọng vừa mới thu thập được!

Thái Nghiên tắt điện thoại, mở to hai mắt nói:

- Nhạc gia … cả nhà đã bị chết vào đêm hôm qua rồi! Từ Nhạc Vĩ Binh và con trai y Nhạc Tử Bằng, cùng với nữ thân quyến và người thân, đều chết hết rồi … Là bị bắn chết!

Toàn bộ căn phòng yên tĩnh, ngay cả tiểu Lam Lam đang nghịch tóc búp bê Barbie, thấy không khí nặng nề như vậy cũng ngoan ngoãn ngồi trong lòng Lâm Nhược Khê không dám lên tiếng.

Dương Thần đau đầu bóp bóp trán nói:

- Đúng là thần thông quảng đại thật … mượn đao giết người, còn không lưu lại dấu vết.

- Ông xã à, anh nói như vậy ý gì…

Lâm Nhược Khê không hiểu liền hỏi.

Dương Thần cười chua xót, rồi đem chuyện bí mật được biết từ Nhạc Vĩ Binh ngày hôm qua nói lại một cách đơn giản nhất.

Cả đám phụ nữ mặt lộ vẻ hết sức kinh ngạc, như thế nào cũng không nghĩ đến sự việc lại phát triển nhanh chóng như vậy.

- Người… người nhà họ Nhạc, không phải là anh phái người giết sao?

Thái Nghiên mơ hồ hỏi.

Dương Thần giơ tay chỉ chỉ vào trán cô, cười mắng:

- Em là đầu óc gì vậy, nếu như anh muốn người nhà họ Nhạc chết? Đến nỗi muốn dùng súng đi giải quyết? Điều này rõ ràng là có người biết bí mật này rồi, nhưng không muốn lộ diện, mà lại cố ý lén lút mượn dao giết người.

- Loại người nào có thể làm được chuyện này? Ai còn biết chuyện năm đó? Một số con cháu thân binh của Lão nguyên soái, chẳng lẽ ngoại trừ Nhạc gia vẫn còn có người khác sao?

- Có chắc chắn là có, nhưng chưa chắc là những người con cháu kia làm.

Dương Thần cười lạnh nói:

- Nếu không phải tự cho rằng có thể sống dưới tay tôi, thì không ai dám làm chuyện ngu xuẩn này…

Những người phụ nữ càng nghe càng thấy mơ hồ, cũng không biết Dương Thần đang nghĩ cái gì.



Đột nhiên Dương Thần đứng dậy, nói với Lâm Nhược Khê:

- Nhược Khê à, em chuẩn bị cho anh hành lý đơn giản nhé.

Lâm Nhược Khê đặt Lam Lam xuống ghế sofa, đứng dậy nói:

- Anh đi Yến Kinh phải không?

- Đúng vậy.

Dương Thần quay đầu nói với Quách Tuyết Hoa:

- Mẹ à, mẹ cũng phải về 1 chuyến rồi.

- Cái này … chúng ta cứ như vậy mà về, có phải nói với ông nội con 1 tiếng không? Bây giờ Yến Kinh nhất định đang nháo nhác lên rồi!

Quách Tuyết Hoa sốt ruột nói.

Dương Thần lắc đầu nói:

- Nói gì cũng vô ích, dù sao hai ngày nữa tên tiểu tử Lý Độn cũng kết hôn, chúng ta sớm hay muộn cũng phải đi, vậy thì hôm nay đi đi.

Lâm Nhược Khê cũng không hỏi nhiều, im lặng gật đầu, quay người lên tầng sắp xếp hành lý.

Dương Thần nhìn mấy người phụ nữ bằng con mắt trấn an nói:

- Không phải lo lắng, tôi nhất định sẽ không việc gì, chỉ là vừa trở về lại phải đi ngay, đợi giải quyết xong chuyện của Yến Kinh, tôi quay về sẽ bảo mọi người cách nâng cao tu vi nhanh chóng, những ngày tôi rời khỏi đây có lẽ sẽ không nhàn hạ gì.

Những người phụ nữ cười một cách miễn cưỡng, nhưng lại khó có thể xua đi không khí bi thảm của căn phòng này.

Cùng lúc đó, trong phòng thí nghiệm ở dưới tầng băng ở Bắc Cực.

Những tảng băng lớn của phòng thí nghiệm mở rộng không ít, những dụng cụ thiết kế của Nghiêm Bất Vấn ở phía trước vẫn hoạt động như bình thường.

Bên cạnh trung tâm của bàn giải phẫu, là Văn Thao mặc một áo choàng trắng đứng bên, sắc mặt lạnh lùng nghiêm chỉnh nhìn vật thí nghiệm đang bị trói buộc, vặn vẹo giãy giụa trên bàn giải phẫu.

Vật thí nghiệm này không là ai khác mà chính là Ninh Quốc Đống.

Ninh Quốc Đống trần truồng nằm trên bàn giải phẫu màu trắng, vẻ mặt dữ tợn, toàn thân nổi gân xanh, các cơ bắp nổi lên đầy sức sống.

- Á … a…

Trong cổ họng Ninh Quốc Đống phát ra những âm thanh như nghiến răng, khó có thể tưởng tượng đau đớn đến nhường nào, dường như cơ thể bị xé tan đau đớn vô cùng!

- Kêu cái gì, muốn mình có thể từ một tên thái giám trở lại thành một người đàn ông, còn muốn trở nên mạnh mẽ, một chút đau như này cũng không chịu được, anh nghĩ có làm được không?

Văn Thao cười lạnh một tiếng, đưa tay ra hướng về phía La Thúy San đang cười cười ở phía xa vẫy vẫy tay.

La Thúy San chẳng biết từ lúc nào đã thay bộ đồng phục y tá màu lửa đỏ, nhưng trước ngực lại điểm thêm một bông hoa lụa thuần khiết, còn bên dưới mặc một chiếc váy ngắn, còn bên trong có mặc quần lót hay không thì không biết.

Thấy Văn Thao ra hiệu, La Thúy San lấy ống tiêm chứa đầy thuốc màu đỏ, phối hợp ăn ý đưa đến tay Văn Thao.

Sau khi Văn Thao cầm ống tiêm trên tay, liếc nhìn chỗ kín của Ninh Quốc Đống

Chỉ thấy, vốn đã là 1 đống thịt nhão giữa hai chân, bỗng nhiên, không biết từ bao giờ nó đã dài ra thành một khúc cực lớn mới rồi!

Vật này đúng là vật lớn mới hồi sinh, khiến Ninh Quốc Đống sống không bằng chết!

- Đây là liều thuốc cuối cùng, dung dịch biến đổi gien trong này là tôi lấy của Nghiêm Bất Vấn để lại đã biến đổi rồi, anh là người đầu tiên tiếp nhận cải tạo hoàn toàn, anh nên cảm thấy vinh hạnh vì điều này.

Văn Thao cười đắc ý, liền tiêm vào động mạch của Ninh Quốc Đống.



Lúc này, La Thúy San kéo Văn Thao ra, chu mỏ nói:

- Tên què, ông chắc chắn là không có vấn đề gì chứ, tôi chỉ có một đứa con trai này thôi đấy.

Văn Thao hừ lạnh, nói giọng khinh thường:

- Sao, con chó mẹ như bà lúc này lại muốn che chở con cái rồi à? Không phải bà nói muốn chữa trị tốt cho nó hay sao? Anh ta còn nói muốn mạnh mẽ hơn, ngay cả bước đầu tiên cải tạo cơ thể cũng không thể tiến hành, lại còn hi vọng chất lượng phản vật đóng Thần Thạch sao?

- Không phải … chỉ là tôi muốn … Anh vừa mới dung hợp Chip trí nhớ của Nghiêm Bất Vấn, có thể không…

La Thúy San do dự nói.

Văn Thao nói vẻ không vui:

- Bà cho rằng tôi không bằng Nghiêm Bất Vấn!? Buồn cười thật! Bà biết cái gì! Tất cả ký ức và tri thức của Nghiêm Bất Vấn đều ở trong con Chíp bộ não của ông ta, tôi bây giờ không chỉ tiến hành theo phương thức dung hợp của ông ấy, mà còn làm thí nghiệm cải tạo mà ông ấy vẫn chưa kịp làm nữa, bà chẳng lẽ còn không tin tôi!?

- Không không không…

La Thúy San vội cười duyên vuốt vuốt ngực Văn Thao nói:

- Tôi biết rằng ông là giỏi nhất rồi, Ninh Quốc Đống nhẫn nhịn một chút nhé, sẽ qua nhanh thôi mà.

Ninh Quốc Đống thấy La Thúy San cũng không ngăn lại, đành phải nhắm mắt lại, chịu đựng đợt đau đớn tiếp theo tàn nhẫn hơn.

Đợi Văn Thao tiêm hết thuốc vào cơ thể Ninh Quốc Đống, toàn thân Ninh Quốc Đống co giật, rồi hôn mê bất tỉnh!

- Hừ, chưa tiến triển gì.

Văn Thao khinh thường nói.

La Thúy San đưa tay sờ xem hơi thở và mạch đập của Ninh Quốc Đống, sau khi xác nhận không có vấn đề gì, ánh mắt nhìn con trai dừng lại ở giữa hai chân nó…

Khi nhìn thấy bộ phận sinh dục mới hồi sinh của Ninh Quốc Đống thật không ngờ lại cường tráng như vậy, người phụ nữ khó có thể rời ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào chỗ đó.

Văn Thao trêu đùa:

- Làm sao vậy con chó mẹ, đúng là coi trọng món hàng ấy của con trai mình nhỉ?

La Thúy San ngượng ngùng mặt đỏ bừng nói:

- Sao lại như vậy được… Dù sao đây cũng là con trai tôi.

- Vậy cũng chưa chắc, bà đã từng chết 1 phen rồi, lại thay đổi một thân máu thịt, cho dù theo huyết thống, hai người cũng đã không phải là mẹ con rồi.

Văn Thao nhếch miệng cười tà nói tiếp:

- Chỉ là mẹ con trên danh nghĩa mà thôi.

La Thúy San nuốt nước bọt, trong mắt đúng là lóe lên vài tia khát vọng, thở hồng hộc

Văn Thao dường như rất muốn nhìn thấy điều đó trở thành hiện thực, hi vọng hai mẹ con họ biểu diễn bức tranh xuân cung, tiếp tục mê hoặc nói:

- Bây giờ chỗ nào trên cơ thể Ninh Quốc Đống cũng rất phấn khích, bà nhìn xem, cây gậy kia của hắn, vẫn phát triển ở chỗ đó, nếu bây giờ bà thưởng thức một chút, không phải là hai tiếng đồng hồ, sợ là cũng sẽ không ngủ lại được, bà chẳng phải là thích đàn ông mạnh mẽ hay sao? Cái này thì phù hợp nhất rồi …

Ánh mắt La Thúy San lộ vẻ cực kỳ hưng phấn, vừa mới giơ tay ra muốn chạm vào cơ thể của Ninh Quốc Đống, liền bất ngờ thu tay lại, vội vàng lắc đầu nói:

- Không được… Nó … nó là con trai của tôi...

Văn Thao bĩu môi, cảm thấy mất hứng, sau khi hừ lạnh một tiếng, liền quay người tiếp tục làm nghiên cứu.

Đúng lúc này, cửa lớn của phòng thí nghiệm bị mở ra, Dương Liệt từ bên ngoài hùng hùng hổ hổ tiến đến, quát to:

- Các người rốt cục đang làm cái trò khốn nạn gì vậy! Các người muốn hủy hoại toàn bộ Dương gia sao!?