Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1056: Một nghìn


Mình coi cô ấy là gì chứ? Dựa vào cái gì, mà lại không để cho người đàn ông khác hôn cô ấy?

Tuy rằng tự nhủ với mình như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều làm gì, nhưng rõ ràng từ trước đến nay mình luôn nghĩ như vậy...

Dương Thần phát hiện, từ trước đến nay mình chưa từng nghĩ đến, sẽ có một ngày Tuệ Lâm phải đi tìm một người bạn trai, phải xây dựng một gia đình cho riêng mình...

Mình, chưa từng nghĩ đến!

Bây giờ mới tỉnh ngộ ra, khiến cho Dương Thần ngồi ngây ra như phỗng, không có chút phản ứng nào.

Không biết tự khi nào, mình đã coi Tuệ Lâm như một người phụ nữ luôn ở bên cạnh mình...

Nhìn hai mắt đẫm lệ của Tuệ Lâm, Dương Thần cũng cảm thấy phải tự trách mình, đồng thời cũng cảm thấy vô cùng khổ sở.

Trước mắt hiện lên cảnh Lâm Nhược Khê tan nát cõi lòng, và cảnh những người phụ nữ khác cũng đau khổ không kém, hắn không thể lại làm những chuyện gây tổn thương cho các cô ấy nữa...

Đây là Tuệ Lâm, là người phụ nữ mà Lâm Nhược Khê coi như em gái mình, lúc đầu mình cũng đã nhận lời với Vân Miểu sư thái, làm sao có thể gây ra những chuyện như này được?

Suy nghĩ hồi lâu, Dương Thần cắn răng, cười miễn cưỡng nói:

- Nói linh tinh cái gì thế, nếu như em thực sự tìm thấy được người mà em thích, anh ta cũng thích em, lại là một người đàn ông ưu tú, anh đương nhiên phải chúc phúc cho hai người rồi. Chỉ có điều loại người như Trương Khải Uy, đương nhiên không thể để cho anh ta đụng vào người em được... nếu như em phải chịu oan ức gì, thì anh biết ăn nói như thế nào với chị em đây.

Thân thể mềm nhũn của Tuệ Lâm run lẩy bẩy, hai tay cũng run rẩy, cô đã hiểu được ý của Dương Thần, nhưng còn cảm thấy đau khổ hơn việc không hiểu rất nhiều lần.

- Em biết rồi..., tạm biệt anh.

Nói xong, cũng không đợi Dương Thần đáp lời, cô xoay người bỏ đi.

...

Đi ra khỏi đoàn làm phim, khởi động xe, quay tay lái, nhấn ga...

Chiếc X6 lướt êm ru trên mặt đất, quay đầu, không biết chạy ra khỏi nơi đó từ khi nào, lên thẳng đường cao tốc...

Trong lòng Dương Thần, tâm trạng nặng trình trịch, giống như ngâm thủy ngân vậy, so với cảm giác lo lắng như bị lửa thiêu còn khó chịu hơn nhiều.

Xe lên đến đường cao tốc, xuyên qua một khu đô thị ven hồ, Dương Thần bị ánh sáng rực rỡ xung quanh làm cho bừng tỉnh.

Không biết từ khi nào, mình lái xe đến già nửa quãng đường là theo bản năng, cũng may là kỹ thuật lái xe của mình tốt, không thì không biết bây giờ đã xảy ra chuyện gì rồi.

Dương Thần cố gắng không nghĩ đến khuôn mặt của Tuệ Lâm, đôi mắt của cô ấy, hít một hơi thật sâu, định nghe một bài hát, lấy lại tâm trạng.

Không thì, với khả năng quan sát của Lâm Nhược Khê, chắc chắn cô ấy sẽ phát hiện ra mình có điều gì đó không bình thường.

Đúng lúc này, tình hình đột nhiên thay đổi!

Lúc Dương Thần đang với tay ấn nút mở nhạc, thì đèn tín hiệu giao thông lại chuyển sang màu xanh, bỗng nhiên xuất hiện một bóng người màu hồng nhạt!

Này!!!

Dương Thần không tự chủ được quát to, vội vàng đạp phanh, nhưng đối phương đã đâm vào mình, với kỹ thuật lái xe của mình cũng không thể tránh được a!

Chỉ thấy cái bóng màu hồng nhạt đó đâm vào đầu xe mình lúc sang đường, người bắn ngược lại với lực rất mạnh, văng lên lối của người đi đường, còn lăn mấy vòng nữa!

Dương Thần coi như cũng đã được gặp loại “chán sống” rồi, có lẽ nào! Vừa mới nhắc tới “sự cố”, thì “sự cố” lập tức đến sao!?

Những người đi đường đều dừng lại xem, thậm chí có người còn chuẩn bị gọi điện thoại báo cảnh sát và gọi cấp cứu.

Dương Thần vôi vàng mở đèn ứng cứu, sau khi dừng xe tại chỗ, mở cửa đi xem tình hình người đó.

Nhưng vừa xuống xe, chỉ thấy cái người bị đụng đang lăn lộn mấy vòng ở bên đường, nhảy vọt lên!

Bị đâm đến như vậy, lẽ nào không có chút xầy xước nào?!



Những người đứng xung quanh cũng đều thở phào nhẹ nhõm, cho rằng thật là may mắn.

Còn Dương Thần, vừa lúc nãy tình hình cấp bách, không quan sát được tỉ mỉ, lúc này cẩn thận nhìn lại, nhất thời khuôn mặt trở nên cứng ngắc.

Áo màu hồng phấn, quần jean màu xanh, tóc dài, khuôn mặt xinh đẹp lạ thường, đường cong hoàn hảo, khiến cho hầu hết đàn ông đều phải dương to đôi mắt háo sắc của mình lên mà nhìn.

Lúc bị xe đụng vào, nếu là người bình thường, nếu không chết thì cũng phải bị trầy da chảy máu, nhưng Lạc Tiêu Tiêu quần áo chỉ hơi xộc xệch, tóc tai hơi rối một chút thôi, cái túi nhỏ cũng bị rơi trên mặt đất

Đứng dậy, Lạc Tiêu Tiêu sửa sang lại quần áo đầu tóc, quyệt mồm, nếu không để ý, sẽ không phát hiện ra, trong mắt cô gái này vẫn còn nước mắt.

Ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt sửng sốt của Dương Thần, Lạc Tiêu Tiêu chớp chớp đôi mắt, đồng thời chỉ vào Dương Thần, hét lớn:

- Là anh?!

Trong lòng Dương Thần vang lên hai tiếng “lộp bộp”, tự nhận mình không may,

- Cô... không sao chứ.

Lạc Tiêu Tiêu dẩu mồm lên, nhìn Dương Thần, rồi lại nhìn xung quanh, đột nhiên “òa khóc”.

Dương Thần nhìn cô gái đột nhiên khóc nức nở như vậy, những người xung quanh cũng chỉ chỉ trỏ trỏ, không muốn quan tâm đến cũng không được!

Vò đầu bứt tai, Dương Thần bước lên phía trước, vỗ vỗ vai cô,

- Này, cô không sao sao phải khóc, vừa lúc nãy là cô lao người vào xe tôi đấy chứ, không phải tôi muốn đâm cô đâu nhá, đó là đèn xanh đấy!

Lạc Tiêu Tiêu ôm chặt lấy eo Dương Thần, dựa đầu vào ngực Dương Thần, nước mắt đầm đìa, làm ướt hết cả áo Dương Thần.

- Sao anh không nhận điện thoại của em! Đến địa chỉ cũng là giả nốt! Anh khinh thường em! Anh không thể không chịu trách nhiệm được!!

Những lời này vừa nói ra, những người xung quanh liền thay đổi cái nhìn về Dương Thần, tất cả mọi người đều cho rằng Dương Thần là “kẻ phụ tình”!

Một cô gái dễ thương hoạt bát như vậy, sao lại có thể nhẫn tâm độc ác bỏ rơi được cơ chứ?!

Lại nhìn đến xe của Dương Thần, BMW X6, quả nhiên, là loại công tử ăn chơi điển hình!

Dương Thần có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan, dở khóc dở cười, nên cũng đành để cho người qua đường chỉ trỏ mắng chửi.

- Cô nói gì đi chứ, khóc cái nỗi gì.

Lạc Tiêu Tiêu nghẹn ngào hồi lâu, mới ngẩng đầu lên nói:

- Anh tên Dương Thần đúng không...

Dương Thần gật đầu.

- Cô vẫn còn nhớ à?

- Em nói muốn làm bạn gái của anh, nên đương nhiên nhớ rồi... sao anh không nhận điện thoại của em...

Lạc Tiêu Tiêu làm bộ nũng nịu đáng yêu hỏi.

Dương Thần cười khổ nói:

- Tôi nói tôi đã kết hôn rồi, cô lại không tin, cô vẫn còn trẻ như vậy, đừng có đi giao du với những kẻ xấu, sống cho tốt đi được không?

Lạc Tiêu Tiêu buông Dương Thần ra, đôi mắt ngấn nước, dẩu mồm hỏi:

- Đàn ông các anh có phải tất cả đều giả dối như vậy.

- Giả dối? Sao lại nói như vậy?

Dương Thần hỏi.

Lạc Tiêu Tiêu lại nhìn về phía bờ hồ,



- Tôi vừa...nhìn thấy một bạn nam học cùng trường đang hẹn hò với một bạn nữ trong lớp tôi, lại còn hôn nhau nữa...

Dương Thần nghi hoặc,

- Chuyện này có liên quan đến cô sao?

- Đương nhiên là có liên quan!

Lạc Tiêu Tiêu quả quyết nói:

- Cậu bạn nam đó vừa kỳ trước nói thích em! Hơn nữa còn viết hơn trăm bức thư tình nữa!

Nghe bà cô này hét toáng lên như vậy, Dương Thần lại bị người đi đường nhìn đến mức muốn độn thổ, liền vội vàng kéo Lạc Tiêu Tiêu về phía bên hồ, tránh ánh mắt dòm ngó của những người xung quanh.

Cũng may đoạn đường này cũng không có cảnh sát giao thông, nên chuyện này có thể giải quyết một cách êm đẹp.

Lạc Tiêu Tiêu bị Dương Thần nắm lấy bàn tay nhỏ bé, mặt hơi ửng đỏ, đúng là cũng biết xấu hổ.

Đến bên hàng lan can bao quanh hồ, Dương Thần thở phào nhẹ nhõm, nói:

- Vừa lúc nãy cô chạy bổ ra, đâm vào xe của tôi, có phải vì nhìn thấy hai người đó hôn nhau không?

Lạc Tiêu Tiêu ra sức gật đầu:

- Thật đáng ghét! Rõ ràng là nói thích em, theo đuổi em lâu như vậy, không ngờ lại vụng trộm với cả bạn học cùng lớp của tôi!

- Cô thích cậu nam sinh đó?

Lạc Tiêu Tiêu lắc đầu

- Không thích, thế nên cậu ấy mới không trở thành bạn trai của tôi.

- Vậy sao cô khóc?

- Bởi cậu ta không thật lòng mà! Một khi đã theo đuổi em thì cũng phải có chút thành ý chứ! Hơn nữa sau lưng em lại còn vụng trộm với một cô gái khác, đúng là quá không tôn trọng em rồi!

- Người ta còn định, nếu như cậu ta viết một nghìn bức thư tình thì em sẽ cho cậu ta một cơ hội!

Lạc Tiêu Tiêu ấm ức nói.

Một nghìn bức thư tình?! Dương Thần sắp ngất đến nơi rồi, đột nhiên cũng phát hiện đã đến lúc mình không thể ứng phó được nữa rồi.

- Tôi nói nghe nè, Lạc tiểu thư, nếu như cô thực sự đau lòng thì cứ việc tiếp tục đau lòng, muốn khóc thì cứ tiếp tục khóc, tôi còn phải vội về nhà ăn cơm, vợ tôi đang đợi tôi đây nè, còn nữa, à không, không bao giờ gặp lại nữa!

Dương Thần khoát tay, vội vàng định rời đi.

Lạc Tiêu Tiêu cố sống cố chết nắm lấy ống tay áo Dương Thần

- Anh không được đi! Anh lại muốn bỏ em! Em lại không được nhìn thấy anh nữa rồi!

- Tôi... tôi với cô không có quan hệ gì, việc gì cô lại muốn nhìn thấy tôi!

- Anh đã nhìn thấy mông của người ta còn gì nữa! Người ta không chấp nhận người đàn ông khác cũng là vì anh! Anh không thể không cần em!

Lạc Tiêu Tiêu nói chắc như đinh đóng cột!

Dương Thần vội vàng xoay người lại bịt miệng cô gái,

- Nhỏ tiếng một chút! Cô muốn mọi người trên thế giới này đều biết chuyện cái mông của cô úp lên mặt tôi sao!?

Lạc Tiêu Tiêu “uhm uhm uhm” vài tiếng, chờ Dương Thần buông tay ra, mới nhăn nhó thè lưỡi nói:

- Dù sao thì sau này anh cũng sẽ lấy em làm vợ, chuyện này đối với hai vợ chồng cũng chẳng đáng kể gì mà...