Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1361: Không thể nhịn được nữa


Tốc độ của Lâm Nhược Khê cực nhanh, khi Dương Thần đuổi ra bên ngoài, chiếc xe Audi màu đỏ đã sớm phi như bay trên đường.

Dương Thần đuổi theo chạy vào trong xe, một cước ấn chân ga gắt gao theo sát, lúc này khoảng cách rớt ra đã là rất xa, Dương Thần biết trong lúc nhất thời cũng không vượt được, đơn giản chỉ là theo sát.

Dần dần, Dương Thần phát hiện, Lâm Nhược Khê là quay lại Dương gia, trong lòng không khỏi buồn bực đây là có ý gì, chẳng lẽ cô tính để qua năm mới rồi mới nói chuyện này?

Chờ xe dừng ở cửa nhà, Lâm Nhược Khê lưu loát xuống xe, lạnh lùng không nói gì đi vào cửa chính, mặc dù là đêm 30, nhưng đèn lồng đỏ không thể xua tan được sương lạnh trên người cô.

Nhóm Thân vệ Dương phủ nhìn thấy biểu tình của Thiếu phu nhân, vẫn là lần đầu tiên, khí thế lẫm lẫm kia, giống như lưỡi dao sắc bén, trước đó chưa từng có khiến cho người ta sợ hãi.

Càng khiến bọn họ khó hiểu chính là, Dương đại thiếu dường như lại như một người bảo vệ, theo sát chạy vào ngay sau đó.

Lâm Nhược Khê đi tới nhà ăn.

Dưới sự hướng dẫn của Dương Công Minh, mọi người Dương phủ cũng không chờ Dương Thần và Lâm Nhược Khê, đã bắt đầu ăn cơm tất niên, điều này đã để lộ ra bất mãn trong lòng của lão nhân đối với hai người trẻ tuổi này.

Vân Miểu sư thái sớm đã không còn ở đây, mục đích bà ta tới đây chính là theo đuổi lợi ích đại hóa, lại vì vậy mà gây ra thù hằn với Dương gia. Vì vậy, bà ta cũng sẽ không quá cố gắng, vừa vặn thủ sẵn điểm mấu chốt của Dương gia.

Thời điểm Lâm Nhược Khê mặt lạnh như băng đi vào nhà ăn, Dương Công Minh và tất cả mọi người hơi ngây người, dường như không thể lý giải hơi thở lãnh khốc của Lâm Nhược Khê lúc này.

Ánh mắt Lâm Nhược Khê rất nhanh tập trung trên người Lam Lam.

Bé mập giờ phút này chính là ăn đến vui vẻ, tuy không biết cha mẹ đi đâu, nhưng điều đó không hề ảnh hưởng đến việc ăn uống của cô bé, cái miệng nhỏ nhắn đầy dầu mỡ, một tay cầm chân gà, một tay cầm cuộn vịt nướng, còn dùng đầu lưỡi phì nộn liếm tương ngọt dính trên khóe miệng, hương vị rất ngon!

Nhìn thấy Lâm Nhược Khê đi vào, Lam Lam vui mừng hô:

- Mẹ về rồi, mẹ đến ăn cơm!

Ánh mắt Lâm Nhược Khê hiện lên một tia ôn nhu, nhưng rất nhanh bị kiên quyết đoạt mất, đi đến phía trước, một tay ôm lấy Lam Lam ở trên ghế.

- Ai! Nhược Khê làm gì đấy?

- Đây là chuyện gì? Dương Thần đâu?

Cũng không để ý đến nghi vấn của đám người Quách Tuyết Hoa, Lâm Nhược Khê mặt không chút thay đổi, xoay người muốn đi ra ngoài.

Bàn tay nhỏ bé của Lam Lam còn gắt gao cầm lấy đồ ăn chưa ăn xong, khuôn mặt tràn đầy vẻ không nỡ nhìn bàn ăn phía sau, không rõ mẹ muốn đưa cô đi đâu.

- Đứng lại!

Dương Thần lúc này vừa vặn đuổi tới, ngăn Lâm Nhược Khê lại, thầm nghĩ trong lòng, Lâm Nhược Khê quả nhiên muốn đưa Lam Lam đi!

- Em muốn đưa Lam Lam đi đâu?

Dương Thần trầm giọng hỏi.

Lâm Nhược Khê không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn.

- Đưa con gái tôi rời khỏi anh.

- Em dựa vào cái gì?

Dương Thần nắm chặt hai nắm tay, giận không kềm được.

- Anh căn bản không xứng làm chồng, lại càng không xứng làm cha của con gái tôi, tôi đương nhiên muốn đưa nó đi!



Mắt Lâm Nhược Khê lộ ra hàn ý, tinh quang lóe ra.

Trong lòng Dương Thần bỗng dưng lan tràn cảm giác buồn cười vớ vẩn, cha ruột như hắn lại bị nói là không xứng làm cha?

Dương Thần vốn không tính nói ra thân thế của Lam Lam quá sớm, chính là sợ Lâm Nhược Khê bị tổn thương, nhưng hiện giờ xem ra, cô dường như chính là tự làm mình cùng đường.

Mình có thể bị chế nhạo, bị đánh, bị mắng, bị khinh bỉ, thậm chí bị coi thường. Nhưng, Dương Thần không thể dễ dàng tha thứ có người đưa cốt nhục bên người mình đi!

Dù là Lâm Nhược Khê cũng không thể!!

Từ khi biết Lam Lam chính là con gái mình, loại cảm tình huyết mạch tương liên cũng đã phát ra, cắm rễ thật sâu bên trong tâm tối mềm mại, hơn xa tất cả tình cảm khác!

Dương Công Minh lúc này sắc mặt đen kịt một mảnh, giọng nói trầm mạnh hỏi:

- Các người đang làm gì? Đêm 30 không chỉ cãi nhau, còn đòi ly hôn sao?

Quách Tuyết Hoa thấy cha chồng nổi giận, nhất thời gấp đến độ không được, chạy nhanh đến bên cạnh Dương Thần, dò hỏi:

- Con trai, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Con và Nhược Khê sao phải làm đến bước đường này?

Dương Thần hít sâu một hơi, thấp giọng nói:

- Cô ấy muốn giết Tuệ Lâm, con ngăn cô ấy.

- Cái gì?

Không chỉ có Quách Tuyết Hoa, những người khác trong phòng đều khiếp sợ đến khó có thể phục thêm, ngay cả vợ chồng Viên Hòa Vĩ không hay gặp mặt Lâm Nhược Khê đều giật mình há to miệng.

Lâm Nhược Khê không cho là đúng, tiếp tục lạnh lùng nói:

- Tránh ra, tôi muốn đưa Lam Lam rời khỏi.

- Anh nói không được.

Dương Thần nói như đinh đóng cột:

- Lam Lam là con gái anh, cho dù em phải đi, cũng phải để con ở lại.

- Con gái là tôi đưa về, đương nhiên do tôi đưa đi, anh căn bản không có tư cách giữ nó!

Dứt lời, Lâm Nhược Khê vòng qua Dương Thần, đi ra ngoài.

Lam Lam chu cái miệng nhỏ nhắn, hai mắt đẫm lệ lưng tròng, lần này đã biết, cha mẹ thật sự cãi nhau đến độ nhất định, đã muốn xa nhau.

Cũng đúng lúc này, Dương Thần không thể nhịn được nữa, huyết mạch sôi sục tức giận hét lớn:

- Lam Lam là con gái ruột của anh!

Tiếng la đinh tai nhức óc, tựa hồ muốn xốc lên tận đỉnh, khiến cho mọi người ở đây dường như thời gian đọng lại vào giờ khắc này!

Lâm Nhược Khê vừa muốn bước qua cánh cửa, thân thể cứng ngắc đứng lặng ở cửa, đưa lưng về phía Dương Thần, giống như bị đông lại.

Ngay cả Dương Công Minh, người đầu tiên bừng tỉnh, còn có chút run rẩy nhíu mày, không tin được vào lỗ tai của mình.



- Tiểu tử… cháu nói cái gì? Lam Lam… là con ruột cháu?

Dương Thần nặng nề gật đầu, vẻ mặt thản nhiên, còn có chút bộ dáng như trút được gánh nặng.

Chuyện con gái vốn không nói ra được, kỳ thật đối với một người cha mà nói, chính là quá khó tiếp nhận.

- Không sai, Lam Lam là con của cháu và một người phụ nữ sinh ở nước ngoài, cô ấy tên là 17, sau khi sinh hạ Lam Lam thì qua đời, mà người ông lúc trước mang theo Lam Lam, chính là ân sư Tống Thiên Hành…

- Chú ấy bởi vì có nỗi khổ bất đắc dĩ, không thể đúng lúc giao Lam Lam đến bên cạnh cháu, nhưng lần trước cháu ngẫu nhiên gặp lại chú ấy, chú ấy đem tình hình thực tế nói cả cho cháu…

Trong lời nói của Dương Thần, lượng thông tin thật sự quá lớn, khiến mọi người Dương gia nhất thời có chút khó có thể tiêu hóa.

Mà thân thể mềm mại của Lâm Nhược Khê lúc này lại lạnh run lên, một thân mồ hôi, hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn Dương Thần, lạnh giọng chất vấn:

- Anh nói vậy! Anh có chứng cớ gì?

Nước mắt cô giống như hạt ngọc trai, không ngừng rơi xuống, so với vẻ băng cứng lãnh khốc vừa rồi, giờ khắc này giống như cô bé đánh mất món đồ chơi yêu quý nhất của mình, khóc đến đáng thương

Nhưng Dương Thần không có khả năng nhân từ trong loại thời điểm này, bởi vì việc này liên quan đến thân phận con gái hắn, hắn không chỉ suy nghĩ cho mình, mà còn suy nghĩ cho đứa trẻ.

Chịu đựng đau đớn, Dương Thần lấy ra lá thư trong nhẫn trữ, cùng tràng hạt kia.

Dương Thần đi đến trước mặt Lam Lam, giơ lên tràng hạt, đặt trước mặt Lam Lam.

Bé mập chớp chớp mắt to, cẩn thần nhìn tràng hạt, kinh hỉ duyên dáng gọi to:

- Tràng gạt của ông nội!

Một tiếng hô này cũng xác nhận cho Lâm Nhược Khê, đây đích thực là tràng hạt của người trung niên thần bí lúc trước.

Chút ảo tưởng và may mắn còn sót lại của Lâm Nhược Khê, vào giờ phút này đã tan biến.

- Trong phong thư này chính là đáp án, là Mẫn Quyên lúc trước vì không muốn ảnh hưởng đến gia đình chúng ta mà không đưa cho anh, hiện tại em muốn đưa cốt nhục của anh đi, anh không thể tiếp tục nhịn nữa.

- Thực xin lỗi, anh lại một lần tổn thương em, nhưng vì con mình, anh không có lựa chọn nào khác.

Dương Thần đặc phong thư vào tay Lâm Nhược Khê, sau đó, rất tự nhiên ôm lấy con gái.

Trên thực tế, Lâm Nhược Khê đã không muốn tiếp tục cướp đoạt, tay cô run rẩy mở phong thư ra, đọc từng chữ bên trong bức thư.

Nước mắt cô lập tức làm ướt bức thư, đến cuối cùng, không khống chế được, bức thư rơi xuống.

Quách Tuyết Hoa sớm đã không chịu được, chạy nhanh tới nhặt bức thư, nhanh như gió đọc một lượt, càng đọc, càng kích động nói năng lộn xộn…

- Thật… thật… là như vậy sao? Con trai, con không lừa mẹ? Lam Lam thật sự là cháu gái mẹ?

Quách Tuyết Hoa nắm lấy tay Dương Thần, tay còn lại thì gắt gao cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Lam Lam, vẻ mặt vừa giống khóc lại giống cười, hai mắt đẫm lệ.

Không chỉ có Quách Tuyết Hoa, Dương Công Minh cũng không còn vẻ trầm ổn vốn có, khẩn trương nín thở chờ Dương Thần xác nhận đáp án.

Dương Thần nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Lam Lam,

- Mọi người cũng thấy rồi, lam Lam nhận ra chuỗi tràng hạt này, hơn nữa Mẫn Quyên vẫn ở Trung Hải, cô ấy cũng biết chuyện, con còn có di vật 17 lưu lại, hơn nữa tố chất đặc thù của Lam Lam rất giống với thể chất của con. Con nghĩ, cho dù trùng họp, cũng không thể tồn tại xác suất sai lầm.

- Con trước kia vẫn cảm thấy khó hiểu được mình và Lam Lam rất có duyên, rất thân thiết. Có lẽ chính là vì, trong thân thể đứa trẻ này đang chảy dòng máu của con.