Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1407: Chư thần là cái gì


Mông Điền cùng Mông Vệ vừa nghe, cực kỳ hoảng sợ.

- Trưởng lão Mông KHoát, nếu là ra khỏi lãnh hải Hoa Hạ, vậy thì vi phạm ‘Minh ước Chư thần’.

- Hừ! Tiểu tử kia không phải cũng hiệu là Minh vương sao, có bản lĩnh gì? CHư thần? Chẳng qua đều là một đám đồ đệ mua danh chuộc tiếng, ta xem thường. Thật sự là cường gia, ba người chúng ta, chẳng lẽ chạy về Hoa Hạ cũng không được?

Mông Điền, Mông Vệ tuy lo lắng trong lòng, nhưng lúc này cũng không thể để mất thể diện trước hậu duệ Mông gia, liền gật đầu đồng ý.

Bọn họ cũng chưa từng trải qua đại chiến cùng tu sĩ thượng cổ Hoa Hạ, cũng không hiểu biết nhiều về Chư thân, càng không nghĩ quá sâu.

Trong nháy mắt, ba gã Trưởng lão Độ Kiếp kỳ phi thân ra ngoài, nháy mắt đã biến mất ở khoảng không phía Đông.

Nhóm đứng đầu Hoa Nam bang nghẹn họng nhìn trân trối, quả thật là nhân vật thần tiên. Chỉ tiếc, ngoại trừ một vài đệ tử trong gia tộc vừa sinh ra đã được nhận định là trăm năm khó có, có thiên phú nhất, có thể có được bồi dưỡng đặc biệt. Tuyệt đại đa số hậu duệ Mông gia đều không có được trình độ cao như bọn họ. Thậm chí nếu lần này không phải gia tộc gặp nguy nan, đám Trưởng lão đó cũng sẽ không xuất hiện.



Trên bong tàu Erebos.

Lỗ tai Dương Thần linh mẫn, sớm đã nghe được lời nói của Mông Khai Nguyên trong điện thoại.

Lão già này thế mà có thể không cần cả cháu gái, thế nào cũng phải giữ lấy vợ chồng Lưu Thanh Sơn, thật sự là tức đến nỗi năm lỗ xì ra khói!

Hắn chính là đang chờ để cho Lưu Minh Ngọc một câu trả lời!

- Tôi nói, con dàn bà như cô, con mẹ nó chứ cô rốt cuộc có phải là do cha cô sinh ra không? Cô không phải được xưng là nhân tài trẻ kiệt xuất của Mông gia sao? Sao ông ta lại không muốn cô trở về?

Dương Thần chỉ vào Mông Nguyệt, nhịn không được chửi ầm lên.

Mông Nguyệt từ sau khi nhận điện thoại xong vẫn luôn cúi đầu, lòng cô như bị đóng một tầng băng, lại bị vô tình đập nát, trào ra máu tươi lửa nóng.

Cô không biết cảm giác của mình lúc này là gì, giống như một con mèo nhỏ vốn được chủ nhân vô cùng yêu quý, lúc nào được ôm vào trong ngực. Nhưng bởi vì có một ngày chủ nhân bận rộn công tác, dứt khoát vứt bỏ mèo nhỏ trong ngõ hẻm âm trầm lãnh ám.

Cô phát hiện, những ấm áp thân tình mình từng được cảm nhận đều như là hư ảo, như bong bóng xà phòng, đâm nhẹ vào là tiêu tan trong không khí.

Nghe được tiếng mắng chửi phẫn nộ xúc động của Dương Thần, Mông nguyệt rốt cục nhịn không được, ngẩng đầu lên, một đôi mắt vì khóc mà có chút sưng đỏ. Cô vươn tay ra, há to mồm, ý đồ bắt lấy ngón tay đang chỉ về phía mình của Dương Thần, điên cuồng cắn!

Dương Thần sửng sốt, người phụ nữ này sao lại đột nhiên giương nanh vuốt, còn có bộ dáng như muốn cắn mình?

- Cô bị điên à!

Dương Thần làm sao để cô ta tóm được, trực tiếp đưa tay đẩy trán cô ta, khiến Mông Nguyệt ngã đổ liểng xiểng!

Ngã xuống bong thuyền lạnh như băng, Mông Nguyệt khóc càng thương tâm, thế giới này giống như đã không còn gì để lưu luyến nữa rồi. Cô hận, vì sao lại sinh ra trong gia tộc này, vì sao lại lọt vào tay một tên đàn ông thô bạo.

Bàn Nhược kinh thường nhìn cô, nhẹ nhàng nói một câu tiếng Nhật,

- Đàn bà yếu đuối.

Mông Nguyệt tuy không hiểu tiếng Nhật, nhưng là biết Bàn Nhược đang khinh thường mình. Nhưng cô lúc này đã cảm thấy được không có đáng để ý nữa, cô mất đi tự tôn, mất đi tình thân, mất đi tự do, trên đời này dường như cũng không còn gì lưu luyến nữa.

Trong mắt Mông Nguyệt đã xuất hiện một tầng tử khí, tâm tàn ý lạnh.

Dương Thần đương nhiên có thể nhìn ra được, người phụ nữ này cơ bản đã bị phế quá nửa, nhưng hắn cũng không có tâm tư thương hương tiếc ngọc. Đối với người đàn bà mình không thích, cho dù xinh đẹp như nào đi nữa, cũng không buồn quản nhiều?

Dương Thần lấy tay quơ điện thoại, bấm một dãy số:

- Macedonia, chuyện tôi giao cho đã làm xong chưa.



Dương Thần hỏi.

Thủ lĩnh đặc công rất đắc ý,

- Ngài Minh vương, tuy tôi tuổi không nhỏ nữa, nhưng cũng không đến nỗi không làm được chuyện này, sớm đã làm xong rồi.

- Rất tốt, ông lập tức đưa những thứ tìm được kia cho người ta đi, ông biết nên làm gì rồi chứ.

- Hắc hắc, đã hiểu. Còn nữa… Ngài Minh vương, Thượng tá Bruce cháu của tôi, được chứ?

Macedonia cẩn thận nói.

Dương Thần mỉm cười,

- Cũng không tồi, Thượng tá Bruce làm việc vẫn rất bài bản.

- Nếu như vậy, tôi yên tâm rồi. Nếu có làm chuyện gì không đúng, ngài Minh Vương cứ việc dạy dỗ.

Lòng Macedonia yên ổn không ít, mình dù sao cũng đã già rồi, cháu mình nếu có thể đảm nhiệm chức Tổng chỉ huy của hạm đội U Linh, vậy thì không còn gì cần lo lắng nữa.

Ông ta rất rõ ràng uy lực của hạm đội này, nó được dày công đào tạo ra. Thoạt nhìn không có gì khác biệt so với những vũ khí của hải quân quốc gia, nhưng thiết bị bên trong, hoàn toàn là vượt thời đại.

Dương Thần đại khái cũng đoán được tâm tư của Macedonia, kỳ thật hạm đội U Linh là sức mạnh trên biển của mình, nhưng cũng là quá khứ rồi, hiện giờ hắn rõ ràng hơn hết, khôi phục tu vi, tìm kiếm cảnh giới tu hành cao hơn mới là sức mạnh cường đại nhất. Sức mạnh thế tục này, không cần quá coi trọng như vậy.

Macedonia làm việc cho mình không ít năm rồi, để cháu ông ta chỉ huy hạm đội này là việc tất nhiên.

Mắt nhìn Mông Nguyệt ở bong thuyền đã không còn nhúc nhích nằm một chỗ, hai mắt vô thần, Dương Thần chau màu quay đầu nói với Bàn Nhược:

- Cô mang cô ta đi vào, đừng để chết là được, nằm ở bong thuyền như xác chết có thể ảnh hưởng đến tâm tình.

Bàn Nhược kỳ thật cảm thấy chi bằng ném cô ta xuống cho cá mập ăn, nhưng vẫn là tuân mệnh khênh Mông Nguyệt lên, đi vào trong bong thuyền.

Dương Thần nhìn đồng hồ, dự tính không bao lâu nữa, người của Mông gia sẽ gọi điện thoại tới. Liền nằm ở ghế trên bong thuyền, gọi tới một ly cốc tai, bắt đầu nằm phơi nắng.

Nhưng Dương Thần vừa mới uống được một ngụm ly rượu hương thơm ngào ngạt, trên bầu trời truyền đến một trận cảm giác áp bách thật lớn, ba đạo thân ảnh màu đen gào thét lao tới!

Dương Thần trong lòng nghiêm nghị, đứng dậy nhìn ba lão già ở phía trên kia, còn nghĩ rằng mình đã nhìn nhầm!

Mông Khoát, Mông Điền và Mông Vệ ba gã Trưởng lão không ngờ thật sự tìm tới!

- Hừ, còn chưa chạy trốn quá xa. Nghiệp chướng, ngươi thật sự nghĩ ra khỏi Hoa Hạ lão phu sẽ không tìm thấy ngươi sao?

Mông Khoát vài phần cân nhắc cười lạnh nói.

Nhìn chằm chằm ba người, bàn tay Dương Thần không khỏi đổ mồ hôi. Thật sự là muốn bức bách mình mặc kệ tất cả sử dụng tu vi sao?

- Các người chẳng lẽ không biết, bản thân đã phi phạm Minh ước Chư thần?

Dương Thần cau mày nói.

- Chư thần là cái gì chứ? Chỉ bằng ngươi? Cùng đám đồng bọn của ngươi, cũng xứng xưng là Chư thần sao?

Mông Khoát điên cuồng cười nói:

- Thật không biết tự lượng sức mình! Chẳng qua chỉ là một tiểu súc sinh bị lão phu đặt dưới đao không nhúc nhích được, hôm nay ngươi phải huyết tiên ngũ bộ, thân thủ dị xử!

Nói xong, tay Mông Khoát lóe ra hào quang, Thiên quân trường đao lại một lần nữa xuất hiện.

- Trưởng lão Mông Khoát, Mông Nguyệt vẫn trong tay hắn.



Mông Điền ở bên cạnh nhắc nhở.

- Hừ, chỉ là một vãn bối, cũng không phải kinh tài tuyệt diễm có thể bồi dưỡng, chết thì chết. Nếu ta bổ chiến thuyền này của hắn ra, cô ta còn có thể sống được thì đó là may mắn của cô ta!

Mông Khoát không quan trọng nói.

Mông Điền và Mông Vệ ở bên cạnh tuy rằng cảm thấy quá mức máu lạnh, nhưng họ biết Mông Khoát thật sự bị Dương Thần chọc tức rồi, tối hôm qua đã khiến ông ta mất hết thể diện.

Về phần Mông Nguyệt, ở thế tục tu luyện xem ra rất có tiền đồ, nhưng trong mắt bọn họ, cũng không có hy vọng bước vào Hóa Thần, cho nên chết cũng không có ảnh hưởng gì quá lớn.

Bóng dáng của Bàn Nhược lúc này đã phi đến bong thuyền, vọng đến ba lão già mặc hắc bào giữa không trung, ác liệt hỏi:

- Ngài Minh Vương, có cần dùng đạn đạo truy tung để đánh chết bọn chúng không?

Dương Thần lắc đầu,

- Vô dụng, cô bảo mọi người ở lại trong khoang thuyền, đừng đi ra.

Dương Thần biết rõ, nơi này đã không còn một đám người Mông gia cần phải bảo vệ, ba gã tu sĩ Độ Kiếp kỳ có thể dễ dàng tránh được đạn đạo. Hơn nữa cho dù đánh trúng cũng không khiến bọn họ bị thương được.

- Giải phong!

Dương Thần vẫn là không dám sử dụng tu vi, chỉ có thể dùng Tinh Thần lực, dùng Không gian pháp tắc để bay lên trời!

- A, còn muốn phản kháng? Sẽ cho người chết một cách rõ ràng!

Mông Khoát tỏ ý bảo Mông Điền Mông Vệ tránh ra, ông ta hướng đao về phía Dương Thần, một cỗ Chân nguyên lực Quỳ thủy bắt đầu ngưng tụ.

Mặc dù là ở trên biển rộng, nhưng linh khí thuộc tính thổ vẫn có thể thu được, linh khí màu vàng đất hội tụ làm Thiên quân trường đao bắt đầu rung động nặng nề, giống như dã thú muốn lao về phía địch.

Dương Thần lại không tính sẽ công kích trước, mà là thúc dục hai không gian song song, lại tiến hành cắt không gian trên biển, đem du thuyền của mình và quân hạm ở hai bên đẩy ra xa nhiều hải lý!

Trên biển xanh, một màn này giống như sự đứt gãy màn hình trong phim, du thuyền vừa rồi còn ở dưới thân Dương Thần, trong chớp mắt đã cách rất xa, mà nước biển lại vô cùng bất quy tắc mà va chạm vào cùng một chỗ, sinh ra một đám loạn lưu.

Cứ như vậy, cho dù khai hỏa chiến đấu, Chân nguyên lực cũng không dễ dàng đạp tan du thuyền.

- Nực cười, chờ ngươi chết rồi, đám bộ hạ đó của người cũng đừng mong thoát khỏi!

Dưới con mắt của Mông Khoát, Dương Thần quả thực đang làm điều thừa.

- Ăn mộ đao của ta!

Thiên quân trường đao của Mông Khoát chém xuống, rất nhiều Chân nguyên lực chém ra vài cái hố sâu vài trăm thước dưới thân Dương Thần.

Dương Thần vận khởi hơn mười tầng không gian song song, tạo thành lá chắn hình cung, ý đồ ngăn cản một chút, nhưng vẫn bị chém thành mảnh vỡ!

Chân nguyên của tu sĩ Quỳ Thủy Kỳ quá mạnh, chút không gian song song như vậy căn bản đã không thể ngăn cản, tính xuyên thấu đã trực tiếp cắn nát!

Dương Thần khó khăn lắm mới né được một đao kia, dựa vào tốc độ, nháy mắt hướng về phía thân thể Mông Khoát!

Cho dù không có Chân nguyên lực, nhưng Dương Thần tin rằng, thân thể bọn họ tuyệt đối không cứng cỏi như mình, nếu có thể kích xuyên qua thân thể bọn họ, vậy là có thể áp chế rồi.

- Đừng có mơ!

Một vòng bảo hộ bằng chân nguyên trong nháy mắt được tạo ra, đồng thời còn tản ra một tầng Chân nguyên sương mù màu vàng đất, từ quanh thân Mông Khoát phóng ra ngoài.

Dương Thần cảm thấy không gian của mình bị kiềm hãm, giống như là lâm vào trong bùn, mỗi lần nhúc nhích đều vô cùng khó nhọc!