Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 1416: Người cha nhỏ


Hai mắt Mông Nguyệt mở to, sau một lát dại ra, cũng là dùng sức gật đầu một cái, oán độc nói:

- Đúng vậy, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho những chuyện anh làm với tôi, tôi bây giờ chỉ hận không thể để anh lập tức chết trước mặt tôi!

- Láo xược!

Bàn Nhược lắc mình tiến lên, hung hăn tát một cái trên mặt Mông Nguyệt!

Khuôn mặt của Mông Nguyệt lập tức trở nên sưng đỏ, khóe môi bị răng nanh đập vào chảy ra máu tươi.

Nhưng Mông Nguyệt cũng không có ý thu lại lời nói, vẫn vô cùng độc ác nhìn chằm chằm Dương Thần, hận không thể rút gân lột da hắn.

Dương Thần ngăn cản lại Bàn Nhược đang muốn vẫy ra cái tát thứ hai, rất có hứng thú nói:

- Tôi thích ánh mắt này của cô, dám ở trước mặt tôi nói lời như này, chứng minh cô thật sự thấy chết không sờn, không có gì không dám làm.

Mông Nguyệt sững sờ, cô không ngờ làm càn như vậy lại có được thần sắc vừa lòng của Dương Thần.

- Cô có biết, vì sao du chuyền này được mệnh danh là ‘Erebos’ không?

Dương Thần đột nhiên hỏi.

Mông Nguyệt mờ mịt lắc đầu.

- Erebos, theo cổ ngữ có nghĩa là ‘Hắc ám vô tận’.

Dương Thần nhếch miệng cười nói:

- Số người tôi giết trên chiếc thuyền này không đếm xuể, người có thể sống mà đi xuống, không phải là bạn, thì chính là nô bộc của tôi.

- Nói như vậy… anh đồng ý rồi?

- Tôi thích người có dã tâm làm thủ hạ của mình, bởi vì tôi cần không phải con chó, tôi cần là con sói sẽ thay tôi phanh thây địch, tâm tính của cô, hiện tại tôi rất vừa lòng.

- Nhưng… cô phải có chuẩn bị tâm lý, nhỡ như có một ngày, tôi cảm thấy cô không cần thiết phải tồn tại nữa, có lẽ tôi sẽ trực tiếp hủy diệt cô khỏi cái thế giới này.

Dương Thần tuy mang theo nụ cười mà nói, nhưng lại giống như âm phong nổi lên.

Mông Nguyệt nặng nề gật đầu,

- Tôi biết, cảm ơn Dương tiên sinh!

- Cô hẳn nên đổi cách xưng hô.

Dương Thần chỉ chỉ Bàn Nhược ở bên cạnh,

- Giống với cô ấy, gọi tôi là Chủ nhân.

Sắc mặt Mông Nguyệt thay đổi khác thường, nhưng vẫn ngoan ngoãn nói:

- Chủ nhân.

Cô biết, đây là bảo cô buông xuống tôn nghiêm.

Dương Thần vừa lòng cười, rút dao găm ở bên hông Bàn Nhược ra ném xuống trước mặt Mông Nguyệt.

- Chủ nhân… đây là?

- Cầm lấy nó, cắt vào mặt cô, phải nhìn thấy xương cốt lộ ra, vẽ hình dấu ‘x’ đi, hai đao là được.



Dương Thần thản nhiên nói.

- A?

Mông Nguyệt thất kinh kêu lên, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Cho dù phải khuất nhục gọi Dương Thần là chủ nhân cũng không thể bằng bảo cô từ bỏ dung mạo xinh đẹp mà từ nhỏ cô đã rất tự hào

- Không hoàn toàn phá hủy, thì làm sao có thể sống lại? Sao thế, cô vẫn muốn gả cho người tốt sao?

Dương Thần trêu tức nói.

Mông Nguyệt nuốt nước bọt, từ từ cầm lấy dao găm, ánh mắt có chút rời rạc, hai giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.

Một màn này, khiến Bàn Nhược ở bên cạnh xem đến hưng phấn, cô thực sự chờ mong một mỹ nữ ở trước mặt cô biến thành kẻ cực kỳ xấu xí.

- Tôi đếm tới ba, nếu cô không rạch hình chữ x trên mặt mình, tất cả không phải bàn nữa…

Dương Thần nói xong, đưa ngón tay lên,

- Một… hai…

- A!!

Mông Nguyệt hét lên một tiếng chói tai, kêu rên như bị bệnh tâm thần!

Tang Tang!!

Hai lưỡi dao sắc bén đi qua, da thịt trên mặt cô tràn ra máu tươi!

Từng vết rạch, lộ ra xương cốt trắng dày!

Máu tươi, giống như nước máy không cần tiền, bắt đầu trào ra từ giữa!

Mông Nguyệt đau đớn thét lên tiếng kêu thảm thiết, tuy không rạch đến mắt và miệng, nhưng có thể tưởng tượng, giờ phút này mình xấu xí như nào!

Dương Thần sớm có chuẩn bị, tiến lên phía trước, giữ lấy miệng Mông Nguyệt, đưa một viên đan dược vào.

Mông Nguyệt chỉ cảm thấy một dòng vật chất ấm áp thoải mái chảy vào trong cơ thể, toàn thân ấm áp dào dạt, giống như khí tức đang chảy xuôi trong huyết mạch.

Sau đó, khuôn mặt tê dại đi, cảm giác đau đớn giảm xuống, bắt đầu trở nên không còn cảm giác gì nữa

Bàn Nhược ở bên cạnh nhìn cũng trợn mắt há mồm, hai mắt tỏa sáng nhìn chủ nhân của mình, rất muốn biết Dương Thần cho cô ta thứ đan dược gì mà có thể biến xương trắng thành cơ thịt.

- Tốt lắm, ngay cả dung mạo của mình đều có thể vứt bỏ, tôi tạm thời tin tưởng cô. Đan dược tôi cho cô có thể chữa trị tổn thương của cô, còn có thể giúp cô nhanh chóng tăng nội công của mình.

- Nếu như đám Trưởng lão của Mông gia có thể bước vào Độ Kiếp kỳ, vậy công pháp mà các người tu luyện hẳn không tầm thường, nếu cô cố gắng tu luyện, trong một năm đột phá tiến vào Tiên Thiên là việc hoàn toàn không thành vấn đề, nếu ngộ tính của cô đủ tốt, bước vào Hóa Thần cũng không có gì kinh ngạc.

Mông Nguyệt theo bản năng sờ tay lên vết cắt trên mặt, nhưng thật sự là bằng phẳng như lúc ban đầu?

Sự chênh lệch của thiên đường và địa ngục khiến cô vui quá mà khóc, trong lòng không thể không bội phục Dương Thần quả thật có thể tra tấn mình đến chết đi sống lại.

- Đa tạ chủ nhân!

Tiếng gọi của Mông Nguyệt giờ đây đã dễ dàng hơn rất nhiều.

Thứ Dương Thần dùng chính là loại đan dược loại kém nhất – Bồ đề đan, nhưng đối với các tu sĩ không biết luyện chế hoặc không có tài liệu để luyện chế mà nói, loại đan dược kém nhất này đều là thứ trân quý.

Người của Mông gia cũng không có tài nguyên cấp đan dược cho mấy người thanh niên tu luyện, dù sao nếu như không thể đột phá Hóa Thần, tương đương với việc lãng phí đan dược.



Nhưng Dương Thần không quan tâm, trong giới chỉ không gian của hắn còn có một đống lớn, đưa một bình đan dược loại kém nhất cho Mông Nguyệt dùng để tu luyện, cũng không có gì đáng ngại.

Dương Thần nghĩ rất xa xôi, hắn rất tò mò, thế lực sau lưng Mông gia là cái gì, nếu Mông Nguyệt có thể bước vào Hóa Thần kỳ, thật sự tiến vào tầng lớp trên của Mông gia, có lẽ có thể giúp mình tìm được đáp án.

Sau khi giao xong vài việc cho Mông Nguyệt phải điều tra và làmtiếp , Dương Thần liền để Mông Nguyệt rời đi.

Về chuyện đan dược, nhất định phải bí mật. Mông Nguyệt cũng biết, nếu thứ đồ tốt này bị Trưởng lão gia tộc phát hiện, nhất định sẽ nghi ngờ, phải rất cẩn thận.

Chờ Mông Nguyệt đi rồi, Dương Thần lấy lấy ra một lọ Hồng lộ hoàn, cùng với một quả Long vân đan, tặng cho Bàn Nhược.

- Đừng dùng loại ánh mắt chua xót đó nhìn anh, anh biết sự trung thành của em, những đan dược này cho em. Em tuy không luyện nội công của Hoa Hạ, nhưng Hợp Khí đạo của Nhật, dùng võ nhập đạo, cũng coi trong thiên nhân hợp nhất, bao la vạn tượng.

- Em nếu như luyện được Hợp Khí đạo thành tinh thâm, chưa hẳn sẽ không phải là một lối ra. Những đan dược này có thể giúp em tăng lên cảm giác và hấp thu đối với linh khí thiên địa, cứ nhận lấy đi.

Dương Thần cười cười nói.

Trong lòng Bàn Nhược đương nhiên vô cùng vui mừng, vài phần xấu hổ nhận lấy, oán khí đối với việc Dương Thần giúp Mông Nguyệt lúc trước cũng tiêu tán.

Dương Thần xử lý xong việc này liền xuống thuyền, đi vào bến táu, lái chiếc xe Bàn Nhược đã sớm chuẩn bị xong cho hắn về biệt viện Tây Giao.

Lúc đi vào trong nhà, ngọn đèn dưới nhà vẫn còn sáng, nhưng đại sảnh không thấy bóng dáng người nào.

Dương Thần cực kỳ kích động đi lên tầng hai, cũng vừa vặn nhìn thấy thân ảnh của Đường Uyển đang thật cẩn thận đi ra từ phòng của Lam Lam, đang chuẩn bị đóng cửa.

Nghe được tiếng bước chân, Đường Uyển quay đầu, nhìn thấy Dương Thần quay về thì lộ ra vẻ mặt vui sướng, dường như cũng nhẹ nhõm được vài phần, có chút oán hận nói:

- Cuối cùng cũng trở lại rồi, sao không nói trước một tiếng.

Dương Thần đi đến trước mặt cô, ôm vòng eo mềm mại của cô,

- Sao em lại ở đây?

- Còn không phải vì anh đưa Thiến Ny và Minh Ngọc đến Địa Trung Hải, Lam Lam chỉ ở cùng với Mẫn Quyên đâu được, vừa vặn em ở nhà, liền đến đây giúp đỡ trông con bé.

Đường Uyển nhỏ giọng nói, chỉ vào trong phòng cười cười:

- Em vừa vào nhìn con bé, ngủ rất say, người làm cha này không có ở nhà, dường như cũng không ảnh hưởng đến tâm tình đi ngủ của con bé.

Dương Thần cảm thấy trên mặt không còn ánh sáng, nhưng vẫn vội vã vào trong phòng xem xét, nhìn thấy thân hình nho nhỏ trên giường lớn vẫn theo thói quen mà bò trên đó, khuôn mặt phì nộn cũng bị đè ép, Dương Thần có chút không thể rời mắt.

Đường Uyển cũng là người làm mẹ, đương nhiên có thể cảm nhận được tình cảm thỏa mãn của người cha như Dương Thần bây giờ, đây không phải là thứ bất cứ kẻ nào có thể thay được, tình cảm cha con, chỉ có chính mình trải nghiệm mới rõ ràng nhất.

Nhưng là bởi vậy, Đường Uyển cũng từ từ có chút tin tưởng, Lâm Nhược Khê có lẽ thật sự là vì Lam Lam nên mới rời khỏi Dương Thần.

Dương Thần say sưa nhìn con gái hồi lâu mới đóng cửa lại ra ngoài, cũng không gọi con bé dậy.

Đường Uyển ở bên cạnh ánh mắt như nước trêu đùa:

- Đứa bé trai làm ba rồi, giống như trưởng thành lên không ít, giống người đàn ông rồi.

- Thèm đòn!

Một bàn tay của Dương Thần vỗ lên kiều đồn đầy đặn của Đường Uyển, ‘Ba’ một tiếng thanh thúy co dãn, thịt ở mông giống như rung lên vài cái.

- Ai.

Đường Uyển nhất thời đỏ cả mặt, váy đông của cô kỳ thật rất ít ỏi, bên trong là chiếc quần tơ tằm mịn màng màu đen, nhiệt lượng từ bàn tay của Dương Thần qua cái váy đều có thể ảnh hưởng đến từng lỗ chân lông trên mông cô, cực kỳ kích thích.

Dương Thần cũng cảm nhận được một chưởng này trong lúc vô tình mang đến tư vị tuyệt vời, tiếp tục cúi đầu nhìn hai bên ngực cao ngất của cô, làn váy vẽ nên đôi chân thon nhỏ xinh đẹp và phần bụng, hô hấp không khỏi trở nên dồn dập.