Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 234: Nước biển


Đường Uyển dường như cũng đã dùng đủ, tùy ý với tay rút một tờ khăn giấy thô ráp, lau dầu mỡ dính ở miệng, dưới ánh đèn đôi môi hồng của cô như cánh hoa hồng.

Nhìn Dương Thần đang ung dung chờ cô hỏi, Đường Uyển mở miệng nói.

Điều đầu tiên, anh có vợ con rồi à?

Câu hỏi thứ nhất khiến Dương Thần hít một hơi khí lạnh gật đầu.

Phải.

Đường Uyển hình như không thấy bất ngờ.

Tôi thì có con gái, chúng ta coi như công bằng. Thứ hai nữa, anh còn có tình nhân, hơn nữa không chỉ có một người.

Dương Thần cắn răng.

Phải.

À… Tôi thì lại chẳng có đàn ông, thế thì thiệt cho tôi rồi, thế mới nói anh là người xấu. Thứ ba nữa, mỗi lần đến gặp tôi đều có ý nghĩ muốn lên giường với tôi.

Đường Uyển thẳng thắn nói.

Dương Thần cảm thấy người phụ nữ này muốn khiến hắn không bằng loài cầm thú, cười đau khổ đáp:

Phải.

Đường Uyển khanh khách cười, đến độ chảy cả nước mắt, người rung cả lên, không giống người đẹp đoan trang quyến rũ danh tiếng giới thượng lưu ngày thường tí nào, mà giống như cô thiếu nữ bị cậu bạn trai trêu đùa chọc cười.

Cô cười gì vậy, cô hỏi thì tôi trả lời thật tình, tôi từ trước đến chưa bao giờ bảo mình cao thượng cả.

Dương Thần bĩu môi khó chịu.

Dương Thần, tôi phát hiện anh có một ưu điểm, sao anh có thể thật thà thế nhỉ, nếu anh có gạt tôi, có nói dối chút xíu thì tôi cũng sẽ không giận đâu.

Đường Uyển cố nhịn cười.

Tôi chỉ có ý đùa vui thôi, anh đừng cho là thật nhé.

Dương Thần nhíu mày.

Trước đây đúng là tôi đùa giỡn với phụ nữ, nhưng bây giờ tôi không có ý định chơi đùa trong quan hệ nam nữ.

Đây là phát biểu cảm nghĩ của tên háo sắc đã kết hôn chăng?

Đường Uyển cười đùa bảo.

Tôi thừa nhận cô là người phụ nữ có sức hấp dẫn cực kỳ đối với tôi, tuy nhiên lời bình luận vừa rồi khiến tôi cảm giác có chút hiểu sai. Nếu thật sự cô chỉ có ý đùa giỡn thì tôi nghĩ là tôi nên đi bây giờ.

Dương Thần có chút bực mình, thái độ tùy ý của Đường Uyển khiến hắn cảm thấy bị xem thường.

Đột nhiên, Đường Uyển giơ tay ra giữ lấy tay của Dương Thần.

Cảm giác ấm áp mịn màng khiến Dương Thần sững cả người, người vừa mới quay đi lại quay về lại, nhìn Đường Uyển thắc mắc.



Đi với tôi đến chỗ này.

Đường Uyển bảo.

Dương Thần bỗng nhiên cảm thấy bàn tay Đường Uyển nắm lấy tay nắm có chút run rẩy, đó là một kiểu kiềm chế cảm xúc đang quấy phá.

Dương Thần rất muốn hỏi cô muốn cùng hắn đi thuê phòng sao? Nhưng ngẫm nghĩ sao lại thôi, nếu thật sự như vậy, chính hắn cảm thấy xấu hổ, vì vừa mới bảo đi nghe thấy thuê phòng liền ở lại, thế thì không hay tí nào.

Hai người tạm biệt chú Kiều xong thì rời khỏi khu phố cổ, vì Đường Uyển lái chiếc xe Land Rover việt dã màu đen của cô nên Dương Thần lái xe đi theo ngay sau Đường Uyển, phóng gần nửa tiếng mới dừng lại ở một bãi biển gần Trung Hải.

Bước xuống xe, Dương Thần nhìn ra phía cách đó không xa, màn đêm đang buông dần xuống đường bờ biển, bãi cát ngút ngàn mang theo gió biển thổi bên tai, âm vọng giằng co của sóng biển và đá ngầm.

Một vầng trăng treo lơ lửng ở khoảng trời phía Tây, với muôn vàn tinh tú như đang rơi xuống mặt biển.

Mặt trăng giữa biển như viên ngọc có lệ, sắc ngọc lam điền ấm áp khói bay, cảnh sắc như vậy, Dương Thần trở về Trung Hải gần một năm cũng chưa thấy qua.

Rất đẹp đúng không.

Đường Uyển có chút mê mẩn nhìn ra không gian đêm mênh mông bát ngát, hỏi.

Dương Thần không lên tiếng gật gật đầu, hắn không muốn mở miệng phá vỡ không gian yên bình như vậy.

Đi theo Đường Uyển từ con đường nhỏ uốn lượn đến bãi cát, chầm chậm tới gần mép thủy triều.

Du khách trên bãi cát rất ít, vì giờ là ban đêm, thi thoảng có một vài hàng bán hải sản nướng thắp đèn sáng trưng, trong không khí trừ vị biển mằn mặn còn có mùi thơm của đồ nướng.

Đường Uyển cởi đôi giày cao gót màu hồng của cô ra, cầm ở tay, đôi chân trắng tựa cẩm thạch in những dấu chân xinh xắn lên bãi cát, vươn vai ngẩng đầu hít lấy không khí mát mẻ.

Dương Thần im lặng theo sát cô suốt đoạn đường dài, trên bãi cát lưu lại dấu chân mờ nhạt của hai người.

Dương Thần.

Đường Uyển đột nhiên dừng bước, dưới ánh trăng, trên gương mặt trái xoan rạng rỡ để lộ nụ cười duyên dáng.

Cảm ơn anh, tôi rất lâu rồi không được thả lỏng như thế này.

Tôi có làm gì đâu.

Dương Thần đáp.

Anh biết vì sao lúc nãy tôi hỏi anh những vấn đề đó không.

Đường Uyển hỏi.

Dương Thần lắc đầu.

Chẳng lẽ không phải cô muốn tìm hiểu về tôi?

Kỳ thực … Anh là người như thế nào, đối với tôi đã không còn quan trọng nữa rồi. Đàn ông thích vẻ đẹp, sự dịu dàng và khí chất của đàn bà. Nhưng đàn bà thích đàn ông chẳng vì lý do gì cả, đã thích là sẽ thích, sẽ không vì người khác không thích người đàn ông đó mà thay đổi tình cảm ban đầu của bản thân, tôi hỏi anh những vấn đề đó, và thăm dò anh, không bằng tôi tự thử chính bản thân mình.

Đường Uyển nhìn về hướng biển rộng lớn, gió biển thổi rối mái tóc của cô.

Dương Thần im lặng đứng bên, giây phút đó, trang phục của Đường Uyển bị gió thổi mạnh dán vào người, lộ đường cong hoàn mỹ của bộ ngực, khiến Dương Thần có chút thèm muốn, thậm chí Đường Uyển nói gì cũng không quan trọng.

Cái tên vô lại này, đã có vợ con, còn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi đâu phải lần đầu bắt gặp đâu, ít nhất ba lần thấy anh đi cùng với ba người phụ nữ khác nhau. Tôi cũng suy nghĩ, anh như thế kia, tôi làm sao có cảm tình với anh chứ, có lẽ do tôi không xác định anh là người như thế. Nên… tôi mới hỏi anh để tự bản thân anh nói ra, tôi nghĩ, nếu như chính miệng anh trả lời thành thật, tôi có thể không kiềm chế được mộng tưởng về anh, nhớ nhung về anh, vậy đó… Tôi thật sự có thể gặp được một người mà ba mươi năm chưa từng gặp.



Dương Thần khôi phục tinh thần hỏi:

Thế kết quả sao.

Tôi không phải đã đưa anh tới rồi sao?

Đường Uyển quay đầu lại, cười thản nhiên:

Tôi đã bắt được anh, đem anh đến bãi biển mà tôi thích nhất. Đây là nơi lúc nhỏ mẹ thường dẫn tôi đến, tôi từng hứa với mẹ, nếu một ngày nào đó tôi tìm được người đàn ông tôi thích, tôi nhất định sẽ kéo người đó đến đây cho mẹ thấy …

Đường Uyển hít một hơi thật sau.

Đó là chuyện xảy ra lúc tôi mười bảy tuổi, chính tay tôi đã rải tro cốt của mẹ xuống biển này.

Dương Thần sửng sốt một hồi, hắn không ngờ là mẹ Đường Uyển đã không còn nữa.

Ôm tôi đi.

Ánh mắt lấp lánh của Đường Uyển đột nhiên nhìn hướng về Dương Thần.

Anh thích tôi, không phải sao?

Thân thể Dương Thần cứng đờ, chuyển biến của Đường Uyển nhanh quá mức khiến Dương Thần không kịp chuẩn bị tâm lý.

Thật giống như tiên nữ trên trời đột nhiên hạ phàm, nói với anh nông dân ¬—— "Ôm ta đi", anh nông dân cho dù có gan lớn bằng hổ thì cũng phải ngây ra một lúc.

Ngay lúc Dương Thần định bước tới ôm lấy Đường Uyển, thì Đường Uyển nãy còn đứng đó, bỗng nhiên bổ nhào về phía Dương Thần.

Vòng tay của Dương Thần bị thân thể mềm mại ngát thơm của Đường Uyển chiếm trọn!

Hai tay của Đường Uyển ôm lấy cổ của Dương Thần, hai tay của Dương Thần chần chừ một lúc, rốt cuộc cũng vòng qua ôm lấy eo nhỏ nhắn như thiếu nữ của Đường Uyển, phần ngực có thể cảm nhận được cặp bông đào đầy đặn mềm mại, khoang mũi hít đầy mùi thơm dịu dàng của cơ thể phụ nữ và hương vị thú vị của hỗn hợp của biển.

Thân thể Đường Uyển rất mềm, mềm tới mức khiến cho Dương Thần cảm thấy một cảm giác sung mãn, dường như toàn bộ thân thể cô ta hoà hợp với thân thể bản thân hắn.

Nghĩ tới đêm nay có thể ôm người phụ nữ như vậy ngủ, Dương Thần cảm thấy khí huyết dâng trào.

Dương Thần…

Đường Uyển thân mật ngẩng đầu lên gọi, gương mặt xinh đẹp quyến rũ đỏ ửng, ánh mắt lấp lánh nhìn Dương Thần.

Dương Thần vẫn có cảm giác như ảo mộng, lần đầu tiên hai người hẹn hò không ngờ lại tiến triển đến mức này, hắn kinh ngạc không nói nên lời.

Dương Thần, anh có uống nước biển chưa…

Đường Uyển dịu dàng hỏi.

Không đợi Dương Thần trả lời, Đường Uyển lại tiếp tục:

Cảm giác yêu một người giống như uống nước biển: lúc uống ngụm nước biển đầu tiên, sẽ rất sảng khoái, nhưng sau khi uống xong … lại thấy khát, uống càng nhiều nước biển lại càng khát. Tôi sợ bản thân tôi so với người khác càng dễ khát nước…

Thế cô muốn biết gì?

Dương Thần cười hỏi, người phụ nữ này tuy rằng có chút mạnh mẽ, cứng rắn, cơ trí nhưng có lúc dáng vẻ cũng rất ngây thơ dễ thương, như cô bé sợ bị rớt mất kẹo đang cầm.