Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 527: Nhân vật mấu chốt


Dù Dương Thần có hiểu biết về báo châu Mỹ, nhưng vì địa thế, trước đây tổ chức lính đánh thuê này cũng không cùng xuất hiện bao nhiêu, lúc này không tốn công sức cũng để ý thấy một anh bạn bị thương không nhẹ, đã ngất đi, tự mình lách qua người đàn ông vạm vỡ này, bước vào phòng khiêu vũ.

Bước vào đại sảnh đèn màu rực rỡ, dưới ánh sáng huyễn hoặc, Dương Thần lập tức nhìn thấy cảnh tượng “Ngọn nguồn” vừa nãy.

Chỉ nhìn thấy bốn gã cao to lực lưỡng giống nhau đến từ báo châu Mỹ, che kín bộ áo da màu lam đang mặc, nam nữ da trắng khí thế nghênh ngang.

Nhìn thấy cách ăn mặc đó, Dương Thần không khỏi cảm thán, thật là chuyện gì cũng có bọn họ, Blue Storm của nước Mỹ, thật có duyên với mình, chuyện ở Cuộn Long có bọn họ, chuyện ở Nhật Bản có bọn họ, hôm nay đến tham gia họp bí mật, kẻ đầu tiên gây chuyện trước mặt mình cũng là bọn họ.

Chẳng qua, Dương Thần cũng không có hứng thú đi lên, giả bộ thuận đường đi qua, đi thẳng đến bên quầy rượu cách bọn họ không xa, ngồi xuống đó.

- Cho một ly Jack Dani.

Dương Thần thuận miệng nói với bartender cần một ly rượu tây nhãn hiệu bình thường nhất nước Mỹ, cũng coi như ứng với cảnh, xem xem tiếp theo sẽ xảy ra cái gì.

Bartender cũng là người trong quân đội cố ý đưa ra, cho nên cũng không bị cảnh đánh nhau bên ngoài dọa, rất chuyên nghiệp nâng ly rượu chế giễu đưa cho Dương Thần.

Dương Thần nhìn về phía hai kẻ giằng co, xô đẩy bên kia, thấy rõ bọn họ đang tranh luận cái gì, cảm thấy vô vị, đã đánh nhau rồi, làm sao lại còn chậm rì rì, kéo lê không tiếp tục?

- Ánh mắt ngươi, đúng là đến tận cùng của cười trên nỗi đau người khác.

Một giọng nữ bên cạnh đột nhiên vang lên khiến Dương Thần cảm thấy rất quen thuộc.

Dương Thần nhanh nhẹn quay đầu vừa nhìn, liền có chút chịu không thấu mở to mắt:

- Sư thái?

Cách hai ghế ngồi, một phụ nữ trung niên xinh đẹp mặc bộ váy liền áo đỏ đen, tay cầm một ly champagne, lẳng lặng ngồi chính là người mới gặp một lần trước khi ra nước ngoài – Vân Miểu sư thái.

Sở dĩ trước đó Dương Thần không phát hiện ra Vân Miểu sư thái rất gần mình như vậy, chẳng qua cách trang điểm này của Vân Miểu sư thái, khiến Dương Thần có đảo mắt qua, cũng không nhận ra.

Vân Miểu sư thái lúc này, hình ảnh của một đạo cô vốn có đã hoàn toàn biến mất, tóc chải ngược ra phía sau, phấn trang điểm che đi một ít nếp nhăn nơi khóe mắt, trước ngực đeo một chuỗi trân châu nhẵn bóng, mặc chiếc váy liền áo đỏ đen cùng voan mỏng, làm nổi bật lên khí chất đẹp đẽ cao sang.

Vân Miểu sư thái tuy rằng đã sáu mươi mấy tuổi, nhưng vì nội công thâm hậu, có thuật giữ nhan sắc, lúc này nhìn bà nói là một phu nhân chín chắn trên dưới bốn mươi, cũng không có gì quá đáng.

Dương Thần nhìn kỹ như vậy, trong lòng có chút cảm thấy đáng thương cho Lâm Chí Quốc không có chuyện gì đi kiếm chuyện kia, xinh đẹp như thế, ngươi làm sao không biết quý trọng chứ?

Vân Miểu sư thái thấy Dương Thần cứ nhìn chằm chằm vào mình như vậy, đỏ mặt lên:

- Tiểu tử thối, đầu óc chớ nghĩ không đứng đắn, ta ngang hàng bà nội ngươi, ngươi lại có cái nhìn chằm chằm vậy là sao?

Dương Thần vội phất tay, cười gượng nói:

- Sư thái đừng nghĩ nhiều quá, cho dù bà rất xinh đẹp, từ nương bán lão, ta cũng không có ý nghĩ đó đâu, ngươi dù sao cũng đừng lo lắng, bằng không có thể hiểu lầm lớn rồi, ta chỉ là lần đầu tiên thấy bà ăn mặc như vậy, nên nhìn lâu một chút.

- Hừ.

Vân Miểu sư thái lúc này mới yên tâm một chút, nhưng bà biết Dương Thần có rất nhiều tình nhân, đem cháu gái Tuệ Lâm đưa đến bên Dương Thần, bà vẫn luôn cảm thấy bản thân mình đã làm một nhận định sai lầm to lớn, nhưng nước đổ đi khó hốt lại, lại cảm thấy thua thiệt cho sư huynh Tống Thiên Hành, mới nhẫn nhịn đến hôm nay nhưng nếu Dương Thần thực không chuẩn mực đến mức có ý nghĩ với thân già này, Vân Miểu sư thái kia dù có xé rách mặt, cũng bắt Tuệ Lâm đem về bên mình.

- Tôi lần này, vốn dĩ chỉ có một mình đại diện Viêm Hoàng Thiết Lữ đến tham gia hội bí mật, hóa trang như thế nào cũng không sao, nếu mặc áo đạo sĩ đi trong này, chỉ có nổi bật khác thường, chi bằng thay bộ trang phục bình thường này, sẽ tỏ vẻ bình thản hơn nhiều.

Vân Miểu sư thái giải thích.

Dương Thần gật gật đầu, nghĩ cũng phải, một đạo cô đi trên đường, tất nhiên không bình thường bằng một phụ nữ đi trên đường rồi, huống hồ Vân Miểu sư thái bây giờ còn quản chuyện Lâm gia, thường ngày làm chủ mẫu, cũng không thể mặc áo đạo sĩ, người xuất gia thanh tâm trong sạch, làm sao có thể tùy ý can thiệp chuyện tầm thường chứ?

Vân Miểu sư thái lại chớp mắt nhìn Dương Thần, nói:



- Vốn cho rằng người không đến, xem ra ngươi vẫn biết tin “Kiếm tử thần” lần này, muốn đến cướp kiếm đi?

Dương Thần lắc đầu:

- Tôi lại không có tâm trạng đó, chỉ là đến dự cuộc vui, thuận tiện có chút chuyện lo lắng, muốn đến xem xem rốt cuộc có xảy ra hay không?

Vân Miểu sư thái nhìn ra Dương Thần quả thực không có hứng thú với kiếm, nhưng cũng không truy đến cùng cái khác, dù sao Dương Thần xem ra không muốn giải thích nhiều.

- Sư thái vẫn ở đây quan sát sao? Chuyện xảy ra như thế nào?

Dương Thần thuận miệng hỏi.

Vân Miểu ngẩng đầu ra hiệu về bọn lính đánh thuê báo châu Mỹ kia, nói:

- Gã lực lưỡng vừa bị đá ra ngoài đó, là muốn quyến rũ cô gái kia của Blue Storm, nhưng cô gái không nhận lấy tình cảm, còn trêu đùa với ba gã người Mỹ còn lại, kết quả đã chọc giận gã to xác kia, thế là gã muốn động thủ, lại không phải là đối thủ của bốn người Blue Storm, khi ngươi đến, vừa vặn lúc bị gã người Mỹ cao nhất đó đá một phát ra ngoài.

Dương Thần “ Ồ” lên một tiếng dài đầy thâm ý, liếc mắt nhìn một vài vị khách ngồi thưa thớt trong đại sảnh, cười nói:

- Mọi người ngồi xem rất bình tĩnh, xem ra đều muốn xem kịch hay đây.

- Gã lỗ mãng báo châu Mỹ đó, đấu không lại bốn người Blue Storm, bốn người đó đều là dị năng biến đổi gien, thật sự không hiểu bọn họ còn đang tranh chấp cái gì, haiiz…

Nghe Vân Miểu sư thái thở dài như vậy, Dương Thần nhấp một hơi rượu, lẩm bẩm:

- Đó cũng chưa chắc…

Vân Miểu sư thái loáng thoáng nghe lời Dương Thần nói, nhưng cũng không cho là thật, thấy bốn người báo châu Mỹ kia vẫn lại một sức mạnh, lắc đầu.

Đúng lúc này, bốn người báo châu Mỹ đang trong cơn giận dữ, đối mặt Blue Storm dứt khoát không xin lỗi, thái độ bất hòa giải, bọn họ dù không nghĩ gây chuyện trên thuyền, thì cũng không còn mặt mũi nào nữa.

- Quân lai căng nước Mỹ chết tiệt, bọn mày cho rằng báo châu Mỹ chúng ta dễ bắt nạt lắm sao? Cho bọn mày một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống trước Sloths dập đầu nhận sai đi.

Gã đầu trọc trong đó chỉ về gã cao to sau cơn choáng đang tỉnh lại phía sau lưng nói.

Gã to xác đen thui bị đánh kia tên đúng là Sloths, ngồi dựa vào cạnh một cái ghế, bưng ngực thở hồng hộc, nhìn chằm chằm bốn người Blue Storm vẻ hung tợn.

- Ngươi đần độn sao, hay là ở trong rừng lâu quá, các ngươi đều thành tinh tinh cả rồi?

Cô gái tóc nâu trong Blue Storm cười châm chọc:

- Cái loại phế thải đá một đá đã bay, cũng muốn bắt chuyện với bổn cô nương? Còn dám ra điều kiện xin lỗi hay không xin lỗi với bọn ta à?

- Millie, đừng phí lời với bọn nó.

Gã người Mỹ da trắng cao cao vừa mới đá, lạnh lùng nói:

- Tránh ra, nếu không, sẽ như tên kia, ta sẽ đá bay tất cả bọn mày.

Gã to xác đầu trọc bọn bốn người trong mắt đều bốc lửa:

- Khinh người quá đáng, Sloths chỉ nói vài câu, bọn mày đã ra tay tàn độc như vậy, đừng tưởng bọn mày là người Mỹ, bọn ta sẽ sợ hôm nay bọn mày không để lại một con đường sống, bọn ta sẽ liều mạng với chúng mày.

Gã đầu trọc vừa nói xong, người đã vọt trước mặt hắn, một bàn tay bỗng bắt được vị trí bả vai tên đầu trọc, nhưng chỉ là chụp lấy nhẹ nhàng, lập tức lại buông ra.



- A

Đầu trọc hét ra một tiếng thảm thiết, tiếp đó quỳ rạp xuống đất, tay kia nắm lấy bả vai vừa bị chụp lấy.

- Ellen, ngươi không cảm thấy quá phí lời rồi sao, ra tay.

Gã đàn ông vọt đến trước mặt đầu trọc, ông đeo kính râm, dáng người gầy gò, để chòm râu nhỏ, bĩu môi nhìn gã người Mỹ cao cao nói.

- Thằng khốn, mày làm gì Rhino vậy?

Ba người còn lại nhìn gã đầu trọc Rhino đang kêu thảm thiết, lập tức chất vấn gã kính râm.

Gã kính râm hừ lạnh lùng một tiếng:

- Không có gì, chỉ là làm vỡ mấy miếng xương bả vai gã thôi.

Câu nói này, lập tức chọc giận thẳng ba gã báo châu Mỹ còn lại, ba người gần như đồng thời có dáng vẻ đọ sức quyết liệt, cùng đánh về phía mấy người Blue Storm.

Chỉ tiếc là, ba người dù là lính đánh thuê tinh nhuệ, kĩ thuật đánh nhau hạng nhất, nhưng với bốn kẻ dị năng Blue Storm này, lại rõ ràng mạnh hơn bọn họ rất nhiều.

Gã người Mỹ cao cao không đợi một chiếc sĩ đến trước mặt gã, nhấc chân đá một cái, đá về phía ngực chiến sĩ kia, khoảng cách gần một thước.

- Vù vù!

Chiến sĩ kia không hiểu tại sao đã bị một khối lực vô hình bắn bay ra ngoài, vẽ ra một đường thẳng tắp, như Sloths vậy, đụng vào vách tường thép mười mấy mét bên ngoài.

Cô gái tên Millie cũng tỏ vẻ vô cùng thoải mái, đối mặt chiến sĩ đang bổ nhào tới, hé mở đôi môi, nói cái gì đó…

Mà tên to xác kia vừa muốn tiếp cận với Millie, cơ thể đột nhiên ngừng lại, hai tay lập tức bưng kín lỗ tai mình, đau khổ ngã xuống đất, lăn lộn trên mặt đất.

Chiến sĩ cuối cùng, vốn là đánh về phía gã kính râm kia, không ngờ một tay vừa bắt lấy bả vai tên kính râm, tay liền phát ra tiếng xương vỡ “rắc rắc” rên rỉ…

Cả khung xương một bàn tay, trong nháy mắt bị vỡ vụn.

Nhìn thấy cảnh thảm hại của báo châu Mỹ, ở đàng xa kêu gào thảm thiết, Vân Miểu sư thái cau mày nói:

- Những kẻ dị năng của Blue Storm chênh lệch quá lớn, dùng sóng âm kích thích não lớn, năng lực chấn động đủ để phá vỡ xương cốt, và năng lực khí tràng không khí, còn có một gã ra tay liên tục cũng chưa kịp ra tay, mấy tên lính đánh thuê này cũng chẳng sợ tiếp tục sở trường chiến đấu dã ngoại, sử dụng súng ống, cũng không thể có cách nào tiếp cận đánh bại bọn họ.

Không ít khán giả xung quanh cũng cảm thấy không thú vị gì, nhưng cũng không quá bất ngờ, dù sao Blue Storm nước Mỹ dù dị năng không bằng tổ chức “chính bản”, những tên dũng mãnh đó, dựa vào gien kỹ thuật, nhưng không có nghĩa vẫn luôn ỷ lại rất nhiều vào sản phẩm công nghệ cao, người Blue Storm thật có bao nhiêu lần, ngược lại vẫn là sức chiến đấu dẫn đầu thế giới, người dị năng đa phần là thiên phú hoặc huyết thống Tiên Thiên, có thể Blue Storm tạo ra người dị năng, dù là người bình thường cũng có xác suất thành công, số lượng chiếm ưu thế.

Dương Thần vẫn không nói gì, uống cạn chỗ rượu còn lại trong ly, vỗ vỗ miệng, mới nói:

- Đừng coi thường bọn người báo châu Mỹ kia, bọn họ không chỉ có năm tên đến, nhân vật mấu chốt hẳn mau đến đây rồi.

Vân Miểu sư thái sửng sốt, không hiểu rõ Dương Thần có ý gì.

- Ừ, đến rồi.

Dương Thần chỉ chỉ về hướng cửa.

Vân Miểu sư thái nhìn lại, trong mắt hiện lên vài tia nghi hoặc.

Đó là một cô gái ăn mặc có phần kỳ dị, màu da mạch nha, hai bên đầu tóc đen cắm lông chim màu sắc rực rỡ, mà trên người lại mặc bộ trang phục sặc sỡ, giống như váy dài các cô gái dân tộc thiểu số Hoa Hạ mặc vậy lại khiến cho người ta cảm thấy buồn bực chính là trên mặt cô gái này còn vẽ mấy đường cong nhiều màu, những cổ động viên đá bóng thường làm việc này, nhưng người ta vẽ quốc kỳ, còn cô gái này lại vẽ chữ gà bới lung tung cả lên.

Người để ý còn phát hiện, người phụ nữ này đến giày cũng không mang, đi chân trần vào trong đại sảnh.