Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 712: Anh không sao chứ?


Eydlin bộ mặt dài thượt, hối hận tiến vào, nếu sớm biết vậy đã trốn về trước, miễn cho bây giờ trốn không được mà gặp thì lại cảm thấy ghê tởm.

- Nhanh lên.

Dương Thần hét lên một tiếng.

Eydlin trong nháy mắt thần kinh căng lên, theo bản năng lập tức chạy lại, bắt đầu hành động.

Nước tiểu thì nước tiểu, người chết ghê tởm hơn cũng đã gặp rồi, có khi các tổ viên khác khi biết mình được vị đại nhân này đích thân chỉ huy làm việc còn hâm mộ không ngừng, tuy nhiên việc này cũng không dễ nhìn lắm.

Eydlin cũng không dám đụng chạm quá nhiều, xé loạn một hồi mới đem quần áo trên người của La Thúy San lột hết ra.

Chỉ chốc lát sau, toàn bộ thân hình đẫy đà của La Thúy San đã hiện ra dưới ánh đèn.

Dương Thần chậc chậc cảm thán, cái tên Ninh Quang Diệu này diễm phúc không tệ, La Thúy San tuy không đẹp bằng mẹ vợ Tiết Tử Tĩnh của mình nhưng cũng được tính là ưu vật. Thân hình lồi lõm đâu ra đấy, làn da trắng nõn, rất nhiều cô gái trẻ tuổi cũng không bằng.

Chẳng qua, phía dưới đùi giữa còn có chút ướt át, một cỗ hương vị kì quái phát ra , khiên cho Eydlin đứng ở bên cạnh nhíu mày

Dương Thần hướng về phía Eydlin cười cười nói:

- Lại đây tôi sẽ dạy cô nên làm như thế nào.

- Không phải đi lấy máy ảnh sao.

Eydlin có chút không hiểu

- Cô xem cô kìa, tôi là hạng người thấp kém như vậy sao?

Dương Thần vẻ mặt bất mãn, thở dài ngoảnh mặt đi, rồi lại khoanh tay bước đi đắc ý nói:

- Cái loại chụp ảnh rồi lấy ảnh uy hiếp người khác đều là những thủ đoạn thấp kém, quá phổ thông rồi, chúng ta phải làm không giống người khác, bình thường tôi dạy Hải Ưng các cô như thế nào, các cô là những người tinh nhuệ nhất trong những người tinh nhuệ, các người phải làm những chuyện mà người khác không làm được.

Chúng ta là người bình thường sao? Đương nhiên không phải. Cái gì vượt qua những thủ đoạn thông thường? Là nghệ thuật! Nghệ thuật là gì? Là bắt nguồn từ cuộc sống,

Nếu như cô cho rằng, tôi chỉ muốn làm một bộ phim đơn giản về Phu nhân thủ tướng, vậy thì cô sai rồi!! Cái tôi muốn chính là một tác phẩm nghệ thuật…. có chiều sâu!!

Cô nàng ngoại quốc nghe xong sửng sửng sốt sốt, tuy rằng không hiểu lắm Dương Thần đang nói cái gì, nhưng nghe có vẻ rất lợi hại.

- Vậy……Ngài Minh Vương, chúng ta phải làm như thế nào?

Eydlin ngoan ngoãn chạy đến trước mặt Dương Thần hỏi.

Dương Thần ngoảnh mặt lại, ghé tai Eydlin quỷ dị cười rồi bô lô ba la nói một hồi.

Eydlin sau khi nghe xong, sắc mặt cổ quái nói:

- Đại nhân …chúng ta không thể trực tiếp giết cô ta sao…Như thế thì tàn nhẫn quá..

- Tàn nhẫn cái đầu ngươi! Đã nói với ngươi đây là một tác phẩm nghệ thuật!!

Tác phẩm nghệ thuật là gì?

Chính là sự kết hợp giữa Nghệ thuật và Văn học, dẫn đến sự đồng cảm của người xem.

Dương Thần nhướng mày nói:

- Tàn nhẫn … cũng là một loại tình cảm.



Eydlin toàn thân toát mồ hôi lạnh, nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.

Tuy rằng rất không vui nhưng Eydlin vẫn đem La Thúy San đã lõa thể bọc vào một tấm thảm, sau đó vác lên vai. Tuy rằng đồng dạng là nữ nhân, nhưng với thân thể, tố chất của mỗi thành viên đội Hải Ưng, nếu vác La Thúy San chạy một ngày một đêm cũng không có vấn đề gì.

Sau khi hướng Dương Thần cáo từ, Eydlin đem La Thúy San rời khỏi biệt thự đưa lên một chiếc xe, sau đó rời đi. Cho dù La Thúy San bất ngờ trên đường tỉnh lại thì với thân thủ của Eydlin cũng có thể lại khiến cho cô ta ngất đi trong nháy mắt.

Đợi người đi rồi, ý cười trên mặt Dương Thần dần dần biến mất, dưới ánh đèn rực rỡ của ngôi biệt thự, một chiếc bóng cô đơn đứng giữa đại sảnh có chút xuất thần.

Một lúc lâu sau, Dương Thần vẻ mặt ngây ngốc đi ra ngoài, ngửa đầu nhìn bóng đêm mê hoặc, một giây tiếp theo liền biến mất không thấy.

Sân vườn bên trong nhà,

Lâm Nhược Khê đang ngồi trên chiếc ghế mây, sau khi từ công ty về, cứ như vậy một mình ngồi chờ Dương Thân trở về.

Quách Tuyết Hoa và vú Vương, Trinh Tú cũng không biết Lâm Nhược Khê bị làm sao, khuyên cô vào nhà, ngồi không quá 3 phút lại lập tức chạy ra Sân vườn ngồi chờ Dương Thần trở về. Cuối cùng không biết làm thề nào cũng đành để cô như vậy.

Đây đúng là một đêm gian nan, Lâm Nhược Khê vốn tưởng rằng sau khi mình đánh bài ngửa thì mọi sự việc sẽ chấm dứt, nhưng lại phát hiện ra rằng sự việc làm cho mình khó có thể ngăn cản được lại xuất hiện sau khi công ty vượt qua nguy nan.

Tuy rằng mình vẫn chưa được gặp mặt những người của Tiết gia tại nước Mỹ xa xôi, nhưng với quan hệ huyết mạch và lương tri khiến cho Lâm Nhược Khê khó có thể bỏ mặc hết thảy.

Khi biết được, không ngờ mẹ mình sở dĩ tới Lâm gia chỉ là bởi vì một cuộc giao dịch, càng không ngờ là Ngọc Lôi ban đầu là tài sản của Tiết gia, Lâm Nhược Khê cảm giác toàn bộ như sụp đổ, một cảm giác lẻ loi, đổ vỡ khiến cô không chịu được gánh nặng.

Mà cuối cùng mẹ mình lại làm liên lụy đến Tiết gia, sau khi bà ta bỏ đi, thì vô hình chung cái loại tội ác này lại đổ lên đầu cô.

Hóa ra những điều kiện ưu đãi được hưởng từ nhỏ đều được thành lập từ vận mệnh bi thảm của Tiết gia.

Chính trong lúc cảm thấy thương tổn thì cánh cửa cuối cùng cũng truyền đến một tiếng động, một bóng dáng quen thuộc hiện ra, chậm rãi đi đến.

Lâm Nhược khê bật người đứng dậy, bước nhanh về phía Dương Thần, đôi mắt đẫm lệ chằm chằm nhìn Dương Thần, vẻ mặt chất đầy nghi vấn.

Dương Thần ôn nhu cười nói:

- Nhược Khê bảo bối ngoan, cả buổi tối đợi anh trở về à?

- Bọn họ thế nào rồi?

Lâm Nhược Khê buột miệng hỏi.

Chút tươi cười trên mặt Dương Thần chợt ngưng đọng lại,

- Em hỏi ai?

- Đương nhiên là người phụ nữ đã bắt cóc người của Tiết gia, còn có Lý … Tiết Minh Hòa..! Bọn họ không sao chứ?

Lâm Nhược Khê vội vàng hỏi han, vẻ mặt sốt ruột.

Dương Thần, hấp hé miệng, thần sắc ảm đạm nói:

- Em sốt ruột chờ đợi, hóa ra là lo lắng cho bọn họ sao?

Lâm Nhược Khê thấy Dương Thần không lập tức trả lời, càng thêm lo lắng,

- Anh không phải lại …. Lại giết người rồi!!?

Dương Thân trầm mặc nhìn nữ nhân đứng trước mặt, nhìn thấy những lo âu trên khuôn mặt nữ nhân, trong đầu bất giác nóng ran lên, cảm giác có thể bị nổ tung bất cứ lúc nào.

- Anh.. sao không nói gì, Dương Thần, anh đã hứa với em sẽ không giết người rồi. Anh …Anh nói đi!!

Nếu như người đàn ông này giết chết La Thúy San và Tiết Minh, như thế chẳng phải tất cả người của Tiết gia đều tuyệt tự rồi sao, vậy từ đời mẹ mình đến đời mình, đều quá bất hạnh rồi.



Khóe miệng Dương Thần có chút giật giật, run rẩy, tận lực dùng hết khả năng áp chế tiếng nói, nhưng những cảm xúc dao động mãnh liệt, khiến thanh am có chút trầm thấp khàn khan….

- Người nhà Tiết Gia đều an toàn, Anh đã để cho 2 người Tiết Minh và Ngô Nguyệt về Mỹ rồi, còn La Thúy San Anh sẽ cho cô ta một sự trừng phạt, để cô ta tuyệt đối không dám uy hiếp đến những người mà em quan tâm.

Dương Thần nói.

Lâm Nhược khê khẽ thở ra, bước chân có chút bất lực ngã về phía sau:

- Cảm ơn anh …Như vậy, là đủ rồi!!

Dương Thần giễu cợt cười cười :

- Lâm Nhược Khê, chẳng lẽ em không tin tưởng anh đến vậy sao…

Lâm Nhược Khê chậm rãi ngẩng đầu lên, có chút nghi hoặc nhìn nam nhân trước mặt.

Sắc trời u ám, bên trong sân vườn yên tĩnh, tiếng hô hấp của Dương Thần có chút ồ ồ.

- Anh không biết, em coi anh như thế nào, nhưng từ lúc kết hôn đến bây giờ, em có tâm sự gì, anh cũng chỉ có thể tự mình phỏng đoán, bởi vì em chưa bao giờ chủ động nói cho anh biết. Có người nói cho anh rằng, em với anh cảm tình không tốt là bởi vì anh không hiểu em. Cho nên anh đã đến trường học trước kia của em, đã gặp thầy giáo của em, muốn hiểu về em nhiều hơn một chút, nhưng anh phát hiện ra rằng, như vậy cũng vô dụng, bởi vì hiện tại, em cùng với thời điểm còn là học sinh khác biệt quá lớn.

- Còn nhớ lúc mà em nói muốn kết hôn, anh cũng đã từng nói qua, ta muốn thông qua theo đuổi em , từ từ tìm hiểu, có thể hiểu lẫn nhau để trở thành một cặp vợ chồng chân chính, Kỳ thật anh cũng không phải nói đùa, lúc trước không có, hiện tại càng không có. Đối với anh mà nói, anh đặc biệt không muốn giấu diếm em cái gì, quá khứ của anh, chỉ cần em đồng ý, đều có thể kể cho em nghe, nhưng em chưa bao giờ hỏi qua anh, anh cũng không muốn để em biết những điều vẩn đục, anh chỉ muốn cho em nhìn thấy những mặt tốt, hy vọng có thể cho em một cảm giác an toàn, làm cho em tin tưởng anh …

Để một ngày nào đó em cũng đồng ý để anh cũng hiểu về em nhiều hơn.

Dương Thần nhìn thật sâu nữ nhân trước mặt, khuôn mặt hơi có chút giằng xé. Mà Lâm Nhược Khê khi bắt đầu thì có chút nghi hoặc cuối cùng thì chìm đắm vào suy nghĩ.

- Nhưng ….Anh đột nhiên lại cảm thấy làm như vậy mệt mỏi quá, hình như giữa anh và em vĩnh viễn có một bức tường không thể nào vượt qua, cho dù anh có bay cao như thế nào, có cố gắng như thế nào, thì bức tường đó cũng không ngừng cao lên, anh không thể nhìn thấy con người chân thực của em, mà em cũng không có một chút dấu hiệu nào muốn để cho anh hiểu em.

- Anh thừa nhận, nói những lời này giống như da mặt rất dày. Anh cũng thừa nhận từ lúc kết hôn đên bây giờ, anh cũng đã từng làm một số chuyện có lỗi với em, cũng không ít chuyện làm cho em đau lòng. Nhưng, anh có thể đặt tay lên ngực mà nói rằng, từ lúc quen em đến bây giờ, bất luận anh có những ý muốn mãnh liệt như thế nào, thì viêc đầu tiên anh nghĩ đến, đó là điều đó có tốt với em không.

- Người mà anh đi gặp hôm nay, chính là một nữ nhân muốn em thân bại danh liệt, sống cả cuộc đời thống khổ, và một tên nam nhân với ý đồ muốn giết chết anh và em, chiếm đoạt tất cả, anh không biêt em nghĩ thế nào, em đã từng nghĩ qua, khi mà anh chính diện giao phong với bọn chúng, thì đột nhiên em gọi điện thoại đến, muốn anh đừng làm gì cả, trong khi đó còn bị người khác dùng súng chĩa vào đầu, thật không biết là một loại cảm giác như thế nào….

- Có lẽ em nghĩ anh có thể vì em mà bị người khác cười nhạo là vô năng yếu đuối, bị người khác coi là nhu nhược nhát gan ….nhưng anh là một nam nhân, và cũng là chồng em.

Nhưng, Lâm Nhược Khê, Anh có thể thỉnh cầu em, khi anh làm xong những việc đó, khi mà anh về nhà, thì câu đầu tiên em nói với anh, không phải “bọn họ thế nào”, mà là “anh không sao chứ”

Gió lạnh ban đêm lặng lẽ thổi qua, thanh âm của Dương Thần không lớn, nhưng từng chữ một từng chữ một giống như kim châm chích vào lòng Lâm Nhược Khê.

Lâm Nhược Khê khóe mắt hoe đỏ, mấp máy môi như muốn nói gì, nhưng lại không biết giải thích như thế nào, cô bỗng nhiên ý thức được, những lời mình nói đã làm tan nát cõi lòng người đàn ông này.

Dương Thần bộ dạng bất cần, mỉm cười an ủi:

- Được rồi, coi như anh đa sầu đa cảm đi, em cũng đừng quá để ý, khuya lắm rồi, hai ngày nay em cũng mệt lắm rồi, cũng nên đi tắm rồi nghỉ ngơi đi, nhìn quần áo em cũng còn chưa thay kìa.

Nói xong, Dương Thần xoay người bước ra cửa.

Lâm Nhược Khê rốt cuộc không kìm nổi bật gọi Dương Thần:

- Anh ….Anh đi đâu?

Dương Thần bước chân dừng một chút:

- Anh chưa muốn ngủ, đi ra ngoài hóng gió, uống một chén, yên tâm đi, anh không sao đâu.

Lâm Nhược Khê nhìn người nam nhân vừa mới về không lâu, lại đi ra ngoài, không biết vì sao, cảm thấy một bước này bước đi không phải chỉ là bước qua cánh cửa, mà là giữa hai người giống như có một bức tường vô hình ngăn ở giữa.

Nghe thấy thanh âm nam nhân lái xe rời đi, Lâm Nhược Khê, cả người vô lực ngã xuống, hai đầu gối trực tiếp quỳ trên cỏ, không một tiếng động khóc thút thít, những giọt lệ trong suốt rơi đầy trên cỏ.