Cô Vợ Tổng Giám Đốc Xinh Đẹp Của Tôi

Chương 854: Thực sự nghĩ như vậy


Sắc mặt của Maksim càng lúc càng lạnh, tuy vẫn giữ phong độ như cũ, nhưng lời nói thì chứa đầy hàm ý.

Dương Thần cười mỉa mai, hai tay xoa xoa vào nhau, nói:

- Ngài muốn uy hiếp tôi?

Maksim kiêu ngạo lắc đầu:

- Tôi không có ý định uy hiếp, tôi chỉ nói sự thật mà thôi. Theo như những gì tôi biết, anh Dương đây vẫn là con cháu nhà Dương gia ở Yến Kinh, vậy có nên hỏi thăm ý kiến chủ nhân của Dương gia, nên hay không nên góp chút sức lực xây dựng nền hòa bình tại biên giới Hoa Hạ và Nga?

- Ngài có lẽ đã hiểu lầm việc gì đó.

Sắc mặt Dương Thần có chút thâm trầm:

- Một khi tôi đã thực sự quyết định làm việc gì, thì cho dù có dẫn đến đại chiến thế giới cũng không thể ngăn cản được tôi.

Maksim lộ vẻ mặt như đã hiểu “hóa ra là như vậy”, khẽ cười, đứng dậy, chỉnh lại chiếc áo khoác ngoài, nói:

- Nếu anh Dương đây vẫn quyết định như vậy, thì tôi đành phải nhờ tới Bộ ngoại giao của Nga, chính thức tiến hành hiệp thương, nhờ tới sự can thiệp của quốc tế, việc này đã không thể chỉ đàm phán nhẹ nhàng như vậy nữa rồi. Hơn nữa…việc này đối với thanh danh của công chúa Jane, dường như cũng chẳng phải là việc tốt gì.

Phương Trung Bình vô cùng lo lắng, lần này hắn ta tiếp đãi khách quý, cho dù không thể thành công tốt đẹp, nhưng cũng không thể khiến cho sự tình chở nên căng thẳng như vậy được.

- Dương Thần, cậu làm gì vậy? Có gì từ từ nói.

Dương Thần như chìm trong suy nghĩ liên miên, dường như không nghe thấy gì cả.

Lâm Nhược Khê cắn chặt răng, muốn nói gì đó, nhưng cô là người luôn ở sớm tối bên cạnh Dương Thần, nên có thể hiểu Dương Thần trong giờ phút này giống như quả bom hẹn giờ, có thể phát nổ bất cứ lúc nào, đây là lí do khiến cô e ngại mở lời.

Maksim đi tới cửa vẫn không quên quay lại cười nói:

- Đúng rồi! Tổng giám đốc Lâm, theo tôi biết thì toàn bộ cổ phần của công ty Quốc Tế Ngọc Lôi là của cô, lẽ nào một giao dịch có lợi như vậy, lại phải được sự đồng ý của chồng cô mới được hay sao? Chuyện này tôi thấy với vị thế là một nữ doanh nhân suất sắc, độc lập, mạnh mẽ, thì quả thực cô đã quá hồ đồ rồi.

Nói xong, Maksim phe phẩy tay, cười ha hả đi ra cửa.

Đúng lúc này Dương Thần mới động đậy.

Giống như một luồng điện.

Dương Thần vụt ra ngoài cửa, vòng qua người, đứng chắn trước mặt Maksim.

Nụ cười trên môi Maksim còn chưa kịp tắt, đã bị dọa cho thót tim.

- Ngươi…..

Maksim đứng ngây người ra, vì Dương Thần trước mặt hắn ta bây giờ khí thế khác hẳn với Dương Thần lúc nãy, giống như là một con mãnh thú khát máu, đang nhe nanh há mồm chỉ trực chờ để ăn tươi nuốt sống hắn ta.

Rõ ràng hắn ta cao hơn Dương Thần nửa cái đầu, nhưng lại hoàn toàn không có nửa phần tự tin.

Phản ứng bản năng, khiến cho Maksim lùi lại một bước, chỉ muốn thoát khỏi đây.

Nhưng, một bàn tay của Dương Thần lại túm chặt lấy cổ của Maksim.

Maksim cổ họng ngắc ngứ, dùng hết sức thoát ra, nhưng vẫn bị lôi về trước mặt Dương Thần.



- Đừng đem mình ra làm trò đùa, tôi căn bản coi thường việc chơi đùa với ngài.

Dương Thần nói qua kẽ răng.

Nói dứt câu, Dương Thần tung một cú đấm về phía Maksim.

“Bụp!”

Âm thanh tàn nhẫn, khiến cho Phương Trung Bình và Lâm Nhược Khê đứng ngây người ra ở cửa.

Một bàn tay của Dương Thần xuyên qua sau lưng.

Trên tay đầy máu, thịt và gan.

Trên bụng hắn ta lộ ra một lỗ hổng lớn.

Bộ vest trắng trong chốc lát đã bị nhuộm đỏ

Hai mắt Maksim trắng dã, âm thanh ngắt ngứ trong họng, quả thực sống không bằng chết.

Dương Thần sau khi tấn công Maksim liền quăng xác Maksim ra bãi cỏ bên ngoài cửa, cách đó khoảng 7, 8 mét.

Vẩy vẩy máu còn đọng trên tay, Dương Thần thản nhiên liếc sang Phương Trung Bình hai chân đang run rẩy, nói:

- Xảy ra chuyện gì thì trực tiếp báo lại với tôi, trời có sập xuống, đã có tôi chống đỡ.

Nhìn thấy những chuyện này, Lâm Nhược Khê đã không còn chịu nổi nữa quay người nôn thốc nôn tháo, cô bây giờ không còn tâm trí nghĩ tới chuyện giao dịch nữa. Tuy không phải lần đầu nhìn thấy Dương Thần giết người, nhưng vẫn cảm thấy quá tàn khốc.

Phương Trung Bình như muốn nói gì đó, nhưng lại đột nhiên đứng ngây ra, như vừa trông thấy việc kì quái nào đó.

Dương Thần cũng đã sớm phát giác, quay người lại, nhìn Maksim bị ném trên bãi cỏ.

Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy?

Vết thương xuyên qua trên bụng Maksim chỉ trong một thời gian ngắn như vậy đã hồi phục lại. Không chỉ là da thịt bên ngoài, mà ngay cả nội tạng cũng đã hoàn toàn hồi phục, một ít mảnh nội tạng bên ngoài cơ thể thì bị gạt bỏ, cơ thể lại bắt đầu cử động.

Maksim thở hổn hển, đứng dậy, hai mắt đỏ ngầu, miệng há to, hai răng nanh vô cùng thu hút sự chú ý.

- Woa…Không hổ danh là Minh Vương, thân thể cường tráng, thật khó có thể tin được...

Maksim cười nói.

Nhìn thấy tên da trắng có thể khôi phục nhanh chóng như vậy, và hai chiếc răng nanh sắc nhọn như quỷ hút máu của hắn ta, trong đầu Dương Thần lóe lên một suy nghĩ.

Thôi rồi!

- Ta nhớ ra rồi…tộc người sói, hậu duệ của Bạch Lang Vương. Bộ tộc Grams Liu Chevy Chomsky là tộc người sói. Ngươi là người sói?

Dương Thần buột miệng nói.

Maksim cười hô hố mấy tiếng:



- Phải thì sao, bây giờ không còn là thời Trung cổ nữa rồi! Gia tộc Grams Liu Chevy Chomsky của bọn ta, từ thời nữ vương Catherine thứ hai bắt đầu đảm nhận nhiệm vụ phò tá nước Nga. Chúng ta là Vương giả ở Đông Âu, bây giờ cũng không còn là thời vũ khí lạnh nữa, chiến tranh giữa các quốc gia với nhau, sự uy hiếp của vũ khí hạt nhân, quan trọng hơn nhiều so với binh sĩ. Hôm nay ngươi đối đãi ta như vậy, sẽ đem đến báo ứng cho Hoa Hạ.

Nói xong, Maksim nhún một cái, bóng dáng biến thành ảo ảnh, chỉ sau vài cái nhảy vọt, đã rời xa nơi này, không còn thấy bóng dáng hắn ta nữa.

Dương Thần tuy có thể dễ dàng đuổi theo, nhưng lại không lựa chọn cách bắt hắn ta lại.

Tộc người sói, sở dĩ có thể chống lại tộc ma cà rồng hơn nghìn năm nay, ngoài cơ thể dũng mãnh đến cả ma cà rồng cũng phải ghen tị và kĩ xảo chiến đấu từ thời nguyên thủy ra, thì chính là khả năng hồi phục biến thái khủng khiếp của họ. Trừ khi hoàn toàn đập nát trái tim, nếu không thì đối với người sói có huyết mạch vua sói mà nói, thì cho dù đầu óc có bị đập nát vẫn có thể sống lại. Hơn nữa người sói không sợ ánh sáng mặt trời, lại có năng lực sinh sản mạnh mẽ, e rằng đến cả tộc ma cà rồng cũng không dám trực tiếp đối đầu họ trong một trận chiến.

Không bên nào chịu thua bên nào, sau cuộc chiến hàng nghìn năm, trong hội nghị ngầm, người sói và các sinh vật ngầm khác bất đồng, đối với kẻ kiểm soát hội nghị ngầm là tộc ma cà rồng cũng không hề tính toán.

Đương nhiên không phải Dương Thần không giết được hắn ta, chỉ là, giết hay không giết Maksim, đều không hề ảnh hưởng đến đại cục, quan trọng là nên giải quyết thế nào chuyện tiếp theo đây?

Những chuyện vừa xảy ra khiến cho một người bình thường như Phương Trung Bình khó có thể chịu đựng được, hai chân hắn ta mềm nhũn ngồi bệt xuống đất, hai mắt ngơ ngác.

Dương Thần tiến lại gần nói:

- Yên tâm đi! Với những chuyện như thế này, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng không đến lượt ông gánh. Nên nói như thế nào thì về nói như thế ấy.

Phương Trung Bình ngây ra một hồi lâu, mới nhìn Dương Thần lắc đầu thở dài, sau đó mang theo hai tên vệ sĩ rời khỏi. Hắn ta phải lập tức báo cáo sự việc lên cấp trên mới được.

Dương Thần một mình đi vào bếp, rửa vết máu trên tay, rồi quay lại phòng khách.

Lâm Nhược Khê đã ngồi trên sô pha, gương mặt xinh đẹp lạnh lùng, không thể nhìn ra tâm trạng cô lúc này, hoàn toàn vô hồn.

Dương Thần bất đắc dĩ ngồi xuống bên cạnh, nói:

- Em cũng thấy rồi đấy, hắn ta không phải là người thường. Tuy anh vẫn chưa rõ, tại sao gia tộc của Jane lại sắp xếp gả cô cho một tên người sói, nhưng là một người bạn, anh cũng không nên để chuyện như vậy xảy ra.

Lâm Nhược Khê thẫn thờ quay đầu, nhẹ giọng cười nói:

- Anh thực sự nghĩ như vậy sao?

Dương Thần im lặng, không biết phải trả lời thế nào.

Lâm Nhược Khê đau đớn cười nói:

- Em biết, khi anh cự tuyệt việc em đồng ý giao dịch đó, em đã biết anh nhất định sẽ không để cho Jane đến bên cạnh người đàn ông nào khác. Anh biết không, làm vậy ngay trước mặt em thật tàn nhẫn biết bao!

- Xin lỗi.

Dương Thần bất lực nói:

- Anh biết cho dù anh có nói thế nào, em cũng sẽ không tha thứ cho quyết định này của anh, nhưng anh đã từng hứa với Jane, nếu như cô ấy không đồng ý, thì ai cũng không thể đưa cô ấy đi.

Lúc này, Quách Tuyết Hoa và vú Vương nãy giờ vẫn ở trên tầng, nghe thấy dưới tầng không có động tĩnh gì, mới đi xuống.

Nhìn thấy máu ở cửa, hai người đều giật mình. Ngay lúc đó lại nhìn thấy vợ chồng Dương Thần ngồi trên sô pha, không khí trầm lặng, hai người đưa mắt nhìn nhau, lòng đầy lo lắng.

Đúng lúc Quách Tuyết Hoa định đến hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, thì ngoài cửa lại có tiếng xe.

Vì cửa vẫn mở sẵn, Quách Tuyết Hoa có thể thấy được người vừa đến là ai, vô cùng kinh ngạc nói:

- Ôi! Đấy chẳng phải là Jane sao? Sao hôm nay mới sáng sớm đã náo nhiệt như vậy rồi, sao cô ấy lại tới đây?