“Lần hành động này, phải nhổ sạch gốc rể quan trọng nhất của Lạc Nam là Nam Thiên Môn!”
“Nam Thiên Chí Tôn tuy rằng cường đại, nhưng đã có đích thân giáo chủ ngăn chặn nàng.”
“Toàn bộ sát thủ tinh anh top 100 xuất động.”
“Đánh thẳng Thanh Long Thánh Địa.”
“Tuyệt đối không được phép thất bại.”
Hàng loạt ý niệm được lan truyền.
Bên trong bóng đêm, các thân ảnh thân khoác áo choàng, vô thanh vô tức mang theo hừng hực sát cơ tiến vào một toà Truyền Tống Trận.
Bọn họ mỗi một người kém nhất cũng là Thánh Đế, Chí Tôn cũng có không ít, là một cổ lực lượng khổng lồ.
Tuy đông đảo và cường đại, cả đám lại như u linh không phát ra dù chỉ là một tia hơi thở, thu liễm đến cực hạn, lặng lẽ xâm nhập Kiếm Châu.
...
Nam Thiên Môn.
Một thân cẩm bào nhẹ bay trong gió, lụa mỏng che lấy tuyệt đỉnh kiều nhan, ánh mắt lung linh thanh tịnh như mặt giếng cổ.
Tóc dài tuỳ ý phiêu dật, lọn tóc chỉ có đuôi vải nhẹ nhàng buộc qua, thân thể uyển chuyển linh lung, cẩm bào rộng thùng thình vẫn không thể giấu được những đường cong hoàn mỹ.
Nàng chính là Nam Thiên Chí Tôn – Nam Thiên Tố, nhân vật xếp hạng 18 bên trên Chí Tôn Bảng, có tiềm lực đột phá ranh giới bên trong truyền thuyết.
Đôi chân trần thả tự do, ngồi điềm tĩnh bên trên đại môn cao chót vót.
Như cảm nhận được điều gì, đôi mắt thăm thẳm của nàng khẽ động, thanh âm nhẹ như gió thoảng mây bay:
“Vị phu quân kia của ta thật không an phận a...”
KENG!
Bóng đêm huyền diệu như bị tách ra, một thanh trường kiếm lặng lẽ trôi nổi trước mặt Nam Thiên Tố.
Chỉ thấy kiếm này đen trắng đan xen vào nhau, dài chừng hai mét, thân kiếm không dày cũng không mỏng, nhìn qua cực kỳ thanh lịch nhã nhặn, chẳng có chút nguy hiểm hay đáng sợ nào.
Nhưng nếu là nhân vật biết xem hàng nhìn thấy, chắc chắn sẽ kinh hãi tột cùng.
Đây chẳng phải là thanh kiếm bên trong truyền thuyết đã tuyệt tích từ lâu, xếp hạng thứ ba trên Ngạo Kiếm Bảng hay sao?
Nam Thiên Tố từ bao giờ đã sở hữu nó?
Hơn nữa đối thủ sắp đến là ai, vậy mà khiến nàng phải xuất động thanh kiếm này?
Phải biết rằng kiếm mà trước đây Nam Thiên Tố sử dụng có tên Nam Thiên Kiếm, xếp hạng thứ 7 trên Ngạo Kiếm Bảng mà thôi.
Nam Thiên Tố biểu lộ vẫn lạnh nhạt, nhẹ nhàng nắm lấy trường kiếm trước mặt mình, ung dung hướng lên thiên không chém ra.
Vù...
Một kiếm nhìn như cực kỳ bình thường lại đột ngột băng cắt hư không, na di vạn dặm, chém thẳng vào đoàn người thần bí đang tiếp cận Nam Thiên Môn, hay nói đúng hơn là ý định xâm nhập Thanh Long Thánh Địa.
Cảm nhận được một kiếm ngang trời xuất thế, kẻ dẫn đầu đeo mặt nạ màu bạc nở nụ cười âm u:
“Không hổ là Nam Thiên Chí Tôn, cách xa như vậy đã cảm ứng được, bên trong kiếm lại còn ẩn chứa Không Gian Lực cường đại.”
Thoại âm vừa dứt, hắn cũng cực kỳ ung dung duỗi tay ra vồ về phía trước.
XOẸT.
Bầu trời chia năm xẻ bảy, một cái liệt trảo khủng bố hình thành, vồ nát nhát chém mà Nam Thiên Tố vừa trảm ra.
Đoàn người vẫn tiếp tục hành tẩu, động tác không nhanh không chậm.
PHẦN PHẬT...
Từng óng tay áo tung bay, phía trên đại môn, thân ảnh già nua của đại trưởng lão Trấn Nam Chí Tôn, Nhị Trưởng Lão – Đàm Tùng, Tam Trưởng Lão – Triệu Dũng, Tứ Trưởng Lão – Lam Hinh, Thất Trưởng Lão – Mỹ Mộng đều xuất hiện bên cạnh Nam Thiên Tố.
Từ khi chiếm được địa bàn của Huyết Kiếm Ngục, Kiếm Trũng, thu nạp Kiếm Phách Tộc và Khai Tinh Kiếm Phái, tài nguyên và nội tình của Nam Thiên Môn cũng gia tăng không ít.
Trong đó tứ trưởng lão Lam Hinh thành công đột phá Chí Tôn, mà thất trưởng lão Mỹ Mộng cũng trở thành Chí Tôn Chiến Trận Sư.
Vừa rồi bọn họ đều cảm nhận được một kiếm của Nam Thiên Tố, vì vậy lập tức tập trung ở nơi này.
“Môn chủ, kẻ đến là ai?” Đàm Tùng trầm giọng hỏi.
Nam Thiên Tố nhẹ nói: “Là kẻ thù của hắn, hơn nữa người đứng đầu tu vi còn nhỉnh hơn ta một chút, khả năng cao là Thiên Lệnh Giáo rồi.”
“Thiên Lệnh Giáo?” Đám người biến sắc, Triệu Dũng chiến ý dâng trào, nở nụ cười hưng phấn:
“Tu vi kẻ đứng đầu còn cao hơn môn chủ, chẳng lẽ là Cửu Cảnh Chí Tôn?”
“Tiệm cận Cửu Cảnh.” Nam Thiên Tố đính chính.
Trấn Nam Chí Tôn đôi mắt đục ngầu loé lên tinh quang, trước mặt mọi người liền hiện ra một cái đầm nước.
Bên trong đầm nước, thình lình chính là đoàn người Thiên Lệnh Giáo đang lấy tốc độ chóng mặt tiếp cận.
Khi bị đầm nước này phản chiếu, tu vi của bọn hắn đều không thể che giấu được.
Trong đó có chín vị Chí Tôn dẫn đầu, phía sau là 100 Thánh Đế cường đại, mỗi người đều là Thánh Đế Hậu Kỳ trở lên.
“Muốn chơi lớn đây mà.” Mỹ Mộng hừ một tiếng.
“Chín vị Chí Tôn, có thể là Giáo Chủ và Bát Đại Trưởng Lão.” Trấn Nam Chí Tôn đánh giá.
“Môn chủ, tính sao đây?” Lam Hinh trong trẻo hỏi.
“Chiến thôi.” Nam Thiên Tố chậm rãi thốt lên hai chữ.
Đàm Tùng hưng phấn cười khà khà: “Chiến thì không thành vấn đề, bất quá số lượng Chí Tôn và Thánh Đế của chúng hơi đông đấy.”
Phía sau lớp khăn lụa mỏng, khoé môi Nam Thiên Tố hiện lên một đường cong hiếm thấy:
“Thanh Long Phủ của chúng ta lo được, việc quan trọng là trận chiến này không thể diễn ra ở Nam Thiên Môn, bằng không sẽ hư hại lãnh thổ.”
Nàng phất nhẹ cánh tay.
ONG ONG ONG ONG ONG...
Chí Bảo – Nam Thiên Môn sừng sững bất động vô số năm tháng đột ngột phát ra vô tận tinh quang.
Điên cuồng hấp thụ năng lượng từ bốn phương tám hướng trong thiên địa.
Từ bên trong Nam Thiên Môn, tầng tầng Kết Giới phô thiên cái địa được nó bắn ra.
Chỉ trong nháy mắt, Kết Giới này đã bao trùm hàng trăm vạn dặm lãnh thổ của Nam Thiên Môn và Thanh Long Thánh Địa vào bên trong, như một lớp màn chắn khổng lồ tiến hành bảo vệ.
Hiển nhiên Nam Thiên Tố muốn chiến với Thiên Lệnh Giáo, nhưng sẽ không chiến ở trong địa bàn của Nam Thiên Môn.
Nếu chiến ở trong địa bàn, Nam Thiên Môn sẽ có ưu thế sân nhà, có Trận Pháp trợ giúp...nhưng khi công kích tàn phá khắp nơi, sợ rằng toàn bộ lãnh thổ đều sẽ sụp đổ, biến thành một đống hoang tàn.
Vậy nên trận chiến sẽ xảy ra ở bên ngoài, ít nhất là không liên luỵ đến hoàn cảnh ở Nam Thiên Môn.
Thiên Lệnh Giáo cũng hiểu rõ đạo lý này nên mới dám đánh thẳng đến, không sợ Nam Thiên Môn có ưu thế sân nhà.
“Chuyện gì xảy ra?”
Tình huống phát sinh lập tức khiến toàn bộ tu sĩ Nam Thiên Môn kinh ngạc đến ngây người, hiển nhiên chẳng hiểu vì sao Nam Thiên Môn bỗng nhiên thiết lập kết giới chặt chẽ đến mức như vậy.
Không để bọn họ thắc mắc quá lâu, thanh âm tự tin của Nam Thiên Tố đã truyền khắp bốn phương tám hướng:
“Thiên Lệnh Giáo với cửu đại Chí Tôn và một trăm Thánh Đế tấn công, Nam Thiên Môn sẳn sàng nghênh chiến!”
“Hít!”
Trong nháy mắt, hàng tỷ sinh linh trong lãnh thổ Nam Thiên Môn hít một ngụm khí lạnh.
Theo sau đó, chiến ý trong mắt bọn hắn trùng thiên bắn ra, kèm theo là vô tận phẫn nộ, ngửa đầu gầm thét:
“Dám phạm Nam Thiên Môn? Giết!”
Từ những Đại Thánh, Thánh Tướng, Thánh Vương...không có bất kỳ ai biểu hiện sợ hãi hay kiêng kỵ.
Nam Thiên Môn, sừng sững giữa dòng sông lịch sử đầy hào hùng, ngay cả thời kỳ Nam Vực cường thịnh nhất cũng không thể đạp phá, làm sao lại sợ một Thiên Lệnh Giáo?
Chỉ bất quá các đại cường giả ở Nam Thiên Môn không cho phép người tu vi bên dưới Thánh Đế xuất chiến.
Ngược lại, tất cả Thánh Đế đã chủ động tiến ra, sẳn sàng cho một cuộc chơi hàng đầu.
...
Thanh Long Phủ.
Từ trong các mật thất, từng thân ảnh yêu kiều chậm rãi mở ra những đôi mắt đẹp...
Theo sau đó, các nàng mỗi một người đều đã chuẩn bị sẳn sàng, ăn ý xuất hiện tại Nghị Sự Đường.
Có cao quý, có lạnh lùng, có yêu mị, có ưu nhã, có đoan trang...
Mỹ nhân tụ tập tạo thành một bức tranh đẹp đến mức cổ kim cũng vì đó mà rung động.
Điều đáng nói ở chỗ, tu vi của các nàng mỗi người đều là Thánh Đế.
Thật khó tin trên thế gian này lại có địa phương tập hợp nhiều nữ Thánh Đế với những dung nhan tuyệt mỹ đến như vậy.
Không có đại tẩu Ninh Huyền Tâm chủ trì cục diện, ánh mắt tất cả các nàng đều hướng về phía Yên Nhược Tuyết.
Bà cả bên trong Lạc Gia, ngay cả những nữ nhân kiêu ngạo nhất, cao quý nhất như Hi Vũ, Âu Dương Thương Lan hay Tuế Nguyệt cũng phải tôn trọng quyết định của nàng.
Trong bầu không khí lẳng lặng chờ đợi, Yên Nhược Tuyết vuốt nhẹ tóc dài trên vai, điềm nhiên nở nụ cười:
“Đã đến lúc để thế nhân biết rằng các vị Hộ Pháp Phu Nhân có thể làm được những gì.”
Rất hiển nhiên, các nàng đã nghe thấy thanh âm của Nam Thiên Tố.
“Chờ ngày này đã lâu.” Đình Manh Manh, Băng Linh Nhi hưng phấn đến cực điểm:
“Đã sớm chán chơi đùa trong Hư Tử Chiến Trường rồi.”
“Bà cả, có nhiệm vụ gì đề ra hay không đây?” Diễm Hồng Liên cười khanh khách trêu chọc hỏi.
Yên Nhược Tuyết đảo mắt nhìn qua các tỷ muội, dung nhan ôn nhu hiếm thấy lộ ra sự nghiêm túc và kiên quyết, gằn từng chữ một:
“Không ai được chết!”
“Hiểu!” Chúng nữ đồng thanh đáp.
Không chút do dự, toàn bộ các nàng như lưu tinh bay vọt ra khỏi Thanh Long Phủ.
Cùng nhau đạt thành một loại ăn ý, mỗi người trong quá trình bay đều lấy ra một tấm khăn đeo lên mặt che đậy dung nhan.
Vẻ đẹp của các nàng, chỉ có một người được thưởng thức.
...
Long Lệnh Đường.
Chiêu Hiền Quán.
Tuyết Kiếm Sơn.
Hoa Kiếm Tông.
Thân ảnh của tứ đại mỹ nhân nổi tiếng tại Thanh Long Thánh Địa lần lượt phóng lên cửu thiên.
Tô Minh Châu, Tần Lộng Ngọc, Tuyết Tuyền, Hoa Như Thuỷ.
Các vị Hộ Pháp Phu Nhân ngày thường như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ai đủ tư cách tiến vào Thanh Long Phủ để diện kiến các nàng, xa xa không thể với đến.
Trong khi đó Tô Minh Châu, Tần Lộng Ngọc, Tuyết Tuyền và Hoa Như Thuỷ vì tiếp quản các loại sự vụ ở bên ngoài nên thường xuyên xuất hiện, được vô số nam nhân xem như tình nhân trong mộng, đặt cho các nàng danh xưng Thanh Long Tứ Đại Mỹ Nhân.
Bất quá bọn hắn cũng biết mỹ nhân tuyệt đỉnh lại có thực lực và thân phận như các nàng chỉ xứng với Đại Hộ Pháp mà thôi, bọn hắn chỉ ôm lòng ngưỡng mộ là đủ rồi.
Đã địch nhân đánh đến tận cửa, Thanh Long Tứ Đại Mỹ Nhân hiển nhiên cũng sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Một trận chiến này, đã định trước sẽ không dễ dàng kết thúc.
...
Trận chiến còn chưa bắt đầu, uy thế liền kinh động bốn phương, thế lực khắp nơi đều cảm ứng được.
Đúc Kiếm Sơn...
Tổ Hoả Khí Tôn đưa đôi mắt già nua nhìn xa xa về hướng Nam Thiên Môn, thanh âm đục ngầu trầm thấp vang lên:
“Thiên Lệnh Giáo e ngại Cửu Trưởng Lão của chúng ta đến mức độ này?”
“E ngại Cửu Trưởng Lão?” Các vị trưởng lão khác âm thầm giật mình.
“Không sai.” Tổ Hoả Khí Tôn nở nụ cười mỉa mai:
“Thiên Lệnh Giáo từ trước đến nay đều âm thầm ám sát và tập kích đơn lẽ mục tiêu, nhưng vì Thanh Long Thánh Địa và Nam Thiên Môn quá mức chặt chẽ, khiến bọn hắn không thể tìm được cơ hội ra tay đụng vào bất cứ người nào, liền quyết định phát động đại chiến, cường ngạnh tiêu diệt.”
“Mà tạo ra tất cả những thứ này, chủ yếu là muốn nhắm vào Cửu Trưởng Lão của chúng ta, mức độ yêu nghiệt của hắn khiến Thiên Lệnh Giáo ăn ngủ không yên nữa rồi.”
“Thiên Lệnh Giáo nội tình khủng bố, Nam Thiên Môn chống được sao?” Một vị trưởng lão đặt câu hỏi.
Tuy rằng Nam Thiên Môn rất mạnh, nhưng danh tiếng của Thiên Lệnh Giáo từ lâu đã ám ảnh mọi người, đặc biệt ở chỗ là khả năng không sợ chết, sẳn sàng đánh đổi cái chết để tiêu diệt mục tiêu của bọn chúng.
“Khó mà nói trước...” Tổ Hoả Khí Tôn ra vẻ bí hiểm nói:
“Dù sao thì vị Cửu Trưởng Lão kia của chúng ta là nhân vật sáng lập kỳ tích, hắn đã tiếp quản Thanh Long Thánh Địa thời gian dài, có trời mới biết bên trong cất chứa cái gì.”
“Chúng ta có nên trợ giúp một phen?” Nhị trưởng lão nghiêm nghị nói:
“Dù sao thì Nam Thiên Môn cũng là thế lực có tầm quan trọng với Kiếm Châu, trấn thủ phía Nam.”
“Đây là cuộc chơi đơn độc của Thiên Lệnh Giáo và Nam Thiên Môn.” Tổ Hoả Khí Tôn ngưng trọng nói:
“Nếu có thế lực thứ ba thuộc Kiếm Châu hoặc Nam Vực xen vào, liền sẽ trở thành cuộc chiến của cả hai đại lục, vượt khỏi tầm khống chế của tất cả.”
Các vị trưởng lão sắc mặt co rúm, hiển nhiên đã nhận ra tầm quan trọng của sự việc.
“Trừ khi có thế lực thứ ba của Nam Vực xen vào trước, bằng không Đúc Kiếm Sơn cũng chỉ đứng ngoài cuộc xem bọn hắn giải quyết ân oán riêng tư.” Tổ Hoả Khí Tôn nghiêm nghị căn dặn:
“Bí mật truyền tin đến Thanh Long Thánh Địa, nếu Nam Thiên Môn bại...hãy chạy đến Đúc Kiếm Sơn nương tựa.”
“Một khi đã tiến vào địa bàn của Đúc Kiếm Sơn, lão phu sẽ dốc hết khả năng bảo hộ tất cả người của Cửu Trưởng Lão chu toàn.”
Các vị trưởng lão kính nể nhìn bóng lưng của Tổ Hoả Khí Tôn, hiểu rằng ông ta đã tận lực.
...
Đúng như Tổ Hoả Khí Tôn dự đoán.
Trong thời gian qua khi Thiên Lệnh Giáo đưa ra mệnh lệnh ám sát Lạc Nam và người thân bên cạnh hắn, các vị sát thủ của Thiên Lệnh Giáo liền phát hiện một vấn đề nghiêm trọng.
Đó là người thân thiết của Lạc Nam cực ít hành động đơn độc một mình, ngược lại từ thê tử cho đến thuộc hạ của hắn đều bế quan tu luyện ở các thế lực lớn, có Trận Pháp phòng ngự, có cường giả vây quanh, gần như chẳng thể ám sát được.
Đây là trường hợp hiếm hoi mà Thiên Lệnh Giáo từng gặp phải, bởi lẽ thông thường tu sĩ cần phải tự mình ra ngoài tìm kiếm tài nguyên, đó mới là cơ hội để bọn hắn ám sát.
Bọn hắn đâu hề biết rằng tài nguyên mà Lạc Nam thắng được của Trân Bảo Lâu vẫn còn rất nhiều, cho nên người bên cạnh hắn chẳng cần mạo hiểm đơn độc hành động hay rời khỏi địa bàn.
Còn muốn ám sát Lạc Nam thì khó lại càng thêm khó.
Hành tung của tên này cực kỳ tà môn, hắn lại sở hữu Đông Hoa Cung và Thiên Cơ Lâu, tiến hành na di không gian liên tục, chẳng có cơ hội để Thiên Lệnh Giáo tìm kiếm chặn giết.
Rơi vào đường cùng, Thiên Lệnh Giáo hiểu rằng nếu cứ để thời gian trôi qua mà không mang đến hiệu quả nào, Lạc Nam sẽ càng ngày càng trưởng thành, tạo thành quả bom cực đại phát nổ không thể áp chế.
Vậy nên sau khi thương lượng kỹ càng, Thiên Lệnh Giáo quyết đoán tập hợp lực lượng hàng đầu, chấp nhận tổn thất mà đánh trực tiếp đến Nam Thiên Môn.
Bọn hắn tự tin, với chiến lực của các sát thủ cường đại, những cường giả hùng mạnh, số lượng áp đảo...sẽ có thể đem Nam Thiên Môn nhổ cỏ tận gốc, từ đó huỷ đi chỗ dựa to lớn nhất của Lạc Nam.
Trận chiến này, Thiên Lệnh Giáo bắt buộc phải thắng, cũng tự tin sẽ thắng.
...
Chúc các đọc giả có một giáng sinh thật ấm áp, an lành bên người thân
Chúc cả nhà ngủ ngon
...
Ai có lòng ủng hộ e thì thông tin đây ạ:
- Số TK: 1809205083252 - Agribank (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU
- Momo và viettelpay: 0942973261
- Paypal:
[email protected]
E chân thành cảm ơn