Con Đường Bá Chủ

Chương 2408: Toàn trường hoá đá


Thiên Lệnh Giáo tổng bộ…

Vốn là đại điện san sát, kiến trúc cổ kính, uy nghiêm vô thượng…lúc này lại chỉ còn lại từng mảnh phế tích sụp đổ.

Nhìn khắp không gian, máu tươi nhuộm đỏ, thi thể chồng chất, mỗi một thể xác đều không còn nguyên vẹn.

Tất cả những xác chết này đều là sát thủ của Thiên Lệnh Giáo, trong đó có cả mấy bộ thi thể cấp độ Chí Tôn, ba già và ba trẻ.

Ba già chính là thi thể của vị Trưởng Lão chuyên phụ trách canh giữ bảo khố của Thiên Lệnh Giáo, cũng là người duy nhất không đến tham chiến ở Nam Thiên Môn, hai thi thể còn lại thuộc về Nhị Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão vừa mới trở về.

Ba thi thể nam tử trẻ tuổi chính là ba vị Thánh Tử của Thiên Lệnh Giáo, trong đó có cả thi thể của La Hiên vừa đột phá Chí Tôn chưa được bao lâu nhằm có thể tự thân đánh bại Lạc Nam, kết quả còn chưa gặp được Lạc Nam đã phơi thây rồi.

La Ngọc chết ở Nam Thiên Môn trong tay Âu Dương Thương Lan, La Hiên chết ở ngay địa bàn, cả hai huynh muội bọn chúng đều đã được đoàn tụ với đệ đệ La Tuấn dưới âm tào địa phủ.

Mà nhìn lên bầu trời lúc này, một nhóm người thần bí ung dung lơ lửng.

Chỉ thấy bọn hắn mặc áo choàng màu đen kịch, bên trên áo choàng là lít nha lít nhít những con mắt đầy rẫy chằn chịt vô cùng quỷ dị.

Có tất cả năm người mà thôi, nhưng khí tức trên thân bọn hắn tỏa ra lại kinh khủng vô cùng, hai người là Cửu Cảnh Chí Tôn, ba người còn lại đều là Bát Cảnh Chí Tôn.

Nếu Lạc Nam có mặt ở đây chứng kiến tình cảnh này chắc chắn sẽ nhảy dựng lên, bởi vì đồng phục mà đám người thần bí này mặc hắn đã từng gặp qua một lần.

Trong di tích của Thi Thần Tông, dựa vào hình ảnh lưu giữ từ quá khứ mà Thi Mộ Tuyền cho hắn quan sát, cách ăn mặc của nhóm người thần bí y hệt đám người đã đem Thi Thần Tông tiêu diệt bằng cách lợi dụng con hà mã Hỗn Độn Thú.

Bọn hắn rốt cuộc là ai? Trân Bảo Lâu từ đâu tìm đến?

ẦM ẦM ẦM ẦM ẦM…

Từng cột sáng bất chợt hàng lâm, kèm theo đó là thân ảnh của đám người Thiên Khuyết, các vị Thiên Lệnh Trưởng Lão trở về.

“AAAAAAAAAAAAAAAAAAA”

Nhìn thấy thảm trạng của Thiên Lệnh Giáo, Thiên Khuyết liền như dã thú rống giận:

“Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào?”

PHẦN PHẬT…

Óng tay áo tung bay, ngay khi Thiên Khuyết và các vị trưởng lão còn chưa kịp định thần, năm thân ảnh đã đem bọn hắn vây vào trung tâm.

Bên trên áo choàng, các con mắt lít nha lít nhít đồng loạt sáng lên, cực kỳ quỷ dị khóa chặt thân ảnh của Thiên Khuyết và các trưởng lão.

Mà khi bị những con mắt này khóa chặt, Thiên Khuyết và trưởng lão Thiên Lệnh Giáo đều hãi hùng phát hiện sự liên kết giữa mình và Chí Tôn Pháp Tướng bên trong cơ thể như bị biến mất, điều này đồng nghĩa bọn hắn không thể triệu hoán Chí Tôn Pháp Tướng nữa rồi.

Quá mức kinh khủng, phải biết rằng Chí Tôn Pháp Tướng là căn bản chiến lực của Chí Tôn, nếu không thể triệu hồi Chí Tôn Pháp Tướng, Chí Tôn có khác nào mất đi một cánh tay đắc lực?

“Các ngươi là ai? Thiên Lệnh Giáo đã đắc tội với các ngươi từ khi nào?” Thiên Khuyết phẫn nộ chất vấn.

Thật ra Thiên Lệnh Giáo vẫn luôn cực kỳ khôn ngoan, bọn hắn tuy rằng sẳn sàng giết người vì lợi ích, nhưng đối tượng mà bọn hắn lựa chọn giết đi thường không thể có bối cảnh cường đại hơn bọn hắn.

Ấy vậy mà lúc này bị hai vị Cửu Cảnh Chí Tôn, ba vị Bát Cảnh Chí Tôn tìm đến tận cửa nhổ cỏ tận gốc, lại thêm cả thủ đoạn quỷ dị phong tỏa Chí Tôn Pháp Tướng, thử hỏi ai mà không khiếp đảm?

Thiên Khuyết vạn phần nghĩ không ra mình đắc tội với nhân vật nào? Nam Thiên Môn sao? Còn chưa có bản lĩnh điều động năm đại cường giả kinh khủng như vậy a.

Đáng tiếc, năm vị này lạnh lùng như băng, hoàn toàn không có ý định giải thích.

Sát Thế khủng khiếp hàng lâm, bọn hắn chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ.

Cảm nhận được dự cảm không lành, một vị Trưởng Lão lớn giọng uy hiếp:

“Các ngươi sẽ phải trả giá cho hành động ngày hôm nay, các đời giáo chủ trước đây của Thiên Lệnh Giáo rồi sẽ trở về, bọn hắn đều là Cửu Cảnh Chí Tôn với tham vọng đột phá Cấm Kỵ, các ngươi…”

“PHỐC!”

Lời còn chưa nói xong, đầu của lão đã nổ tung trước một chưởng ấn được ngưng tụ từ Cửu Tầng Chí Tôn Lực.

Hiển nhiên cái gọi là kiêng kỵ các lão giáo chủ đời trước của Thiên Lệnh Giáo đối với đám người này là không hề tồn tại…

Trong lúc nhất thời, Thiên Khuyết và một đám Thiên Lệnh Trưởng Lão lòng như tro nguội.

Lần đầu tiên trong đời, Thiên Lệnh Giáo Chủ Thiên Khuyết, nhân vật từng bước ra từ biển máu và thi thể để trở thành giáo chủ của Thiên Lệnh Giáo sinh ra cảm giác bất lực và sợ hãi.

Cái loại cảm giác này, bọn hắn đã từng gieo rắc cho vô số sinh mệnh vô tội khác…

Cá lớn nuốt cá bé, chưa bao giờ được thể hiện một cách trần trụi như vậy.



Lạc Nam cũng muốn được quan chiến, bất quá lúc này hắn vừa phải khôi phục thương thế, vừa phải chăm lo cho các thê tử.

Nào ngờ vừa mới vào trong Bá Vũ Điện đã bị Yên Nhược Tuyết đuổi ra, nàng nghiêm túc nói:

“Các vị trưởng lão của Nam Thiên Môn và nhiều người khác bị thương nặng hơn bọn thiếp, chàng ưu tiên giúp họ trước đi.”

“Nhưng mà…” Lạc Nam do dự, thê tử trầy da một chút cũng khiến mình đau lòng, những người khác chậm một chút cũng được nha.



“Ngoan, nghe lời.” Yên Nhược Tuyết hôn lên môi hắn một cái, ôn nhu nói:

“Bọn hắn bị như thế là do chàng.”

Lạc Nam nhất thời giật mình, đúng vậy…rõ ràng Nam Thiên Môn phải gánh chịu ân oán giữa hắn và Thiên Lệnh Giáo, mọi thứ đều do hắn mà ra.

“Vậy tối ta lại về với các nàng.” Lạc Nam lập tức chạy đi.

Chúng nữ ôn nhu nhìn theo bóng lưng nam nhân, lại hướng Yên Nhược Tuyết nở nụ cười trêu chọc:

“Bà cả có cái uy của bà cả, phu quân không dám không nghe lời.”

Yên Nhược Tuyết bất đắc dĩ lắc đầu, trở vào giúp tỷ muội xử lý vết thương.

Ở trong số các nàng, tình huống của Âu Dương Thương Lan, Hi Vũ, Lạc Sương và Tuế Nguyệt là nghiêm trọng nhất.

Âu Dương Thương Lan gánh vác toàn bộ sự tự bạo của hàng trăm cái hư không loạn lưu, tuy có Bí Tự Lâm chống đỡ, toàn thân cũng bị nổ đến mức gần như sụp đổ.

Hi Vũ chấp nhận phản phệ thi triển Kim Khẩu Ngọc Ngôn đem tu vi đề thăng đến Chí Tôn, đánh đổi rất nhiều tuổi thọ, cơ thể gánh chịu lực lượng cường đại của Chí Tôn Lực mang đến kéo dài, hiện tại chẳng khác nào tàn phế.

Lạc Sương thi triển Bí Tự Đấu và Huyết Chiến Cuồng Quyết, di chứng nặng nề.

Tuế Nguyệt càng lớn mật hơn, tác động vào Thời Gian của Nguyên Giới khiến linh hồn tổn thương nghiêm trọng.

Bất quá tuy các nàng bị thương và gánh nhiều hậu quả, nhưng bằng vào nội tình của Hậu Cung hiện nay, vẫn có thể tự giải quyết mà không cần Lạc Nam hỗ trợ.

Âu Dương Thương Lan và Lạc Sương chỉ cần uống và ngâm mình trong Bất Tử Dịch Thủy, lại tiếp nhận thêm Niết Bàn Thánh Hỏa của Phượng Nghi chăm sóc là ổn.

Hi Vũ tổn thất tuổi thọ nhưng lại có Duyên Duyên ban phát trở lại, bằng vào Ngự Niên Khống Thọ Thể, bên trong chiến đấu Duyên Duyên đã cướp đi không ít tuổi thọ của mấy tên sát thủ, nàng đem toàn bộ lượng tuổi thọ này truyền lại cho Hi Vũ, kết hợp khả năng của huyết mạch Hắc Ngọc Kỳ Lân, rất nhanh mái tóc trắng của Hi Vũ đã khôi phục màu hoàng kim óng ả cao quý, tiến vào bồn Bất Tử Dịch Thủy ngâm mình cùng Âu Dương Thương Lan.

Đây là do Hi Vũ thông minh khéo léo, nàng sử dụng Kim Khẩu Ngọc Ngôn lên cơ thể mình để giảm thiểu cái giá phải trả, một khi sử dụng Kim Khẩu Ngọc Ngôn lên người địch nhân cấp Chí Tôn, sợ rằng sẽ lập tức hao sạch tuổi thọ, đến lúc đó Duyên Duyên cũng phải bó tay.

Tuế Nguyệt thì càng thoải mái, tổn thương linh hồn có một đám tỷ muội Hồn Tu cao cấp hỗ trợ, từ Thủy Triều Tịch, Trì Du Điệp cho đến Hải Linh Lung và Hải U Quỳnh, khôi phục trạng thái toàn thịnh chỉ là vấn đề thời gian.

Vừa trị thương, vừa hồi tưởng lại trận chiến…

Rõ ràng ở bên trong cảnh giới Thánh Đế, ngoại trừ số ít yêu nghiệt như nam nhân nhà mình, các nàng đã không e ngại bất cứ đối thủ nào, dù chênh lệch một vài tiểu cảnh giới.

Những sát thủ tinh nhuệ của Thiên Lệnh Giáo đều có thủ đoạn chiến đấu đa dạng nhưng vẫn bị các nàng áp đảo.

Nhưng nếu so với Chí Tôn…có thể nói là lực bất tòng tâm, thậm chí sẳn sàng đánh đổi cả mạng sống cũng không dám chắc có thể giành chiến thắng.

So với tầng lớp cường giả cao cấp ở Nguyên Giới, các nàng còn kém quá nhiều…

Điều này càng làm các nàng hừng hực tham vọng đột phá Chí Tôn càng nhanh càng tốt.



Vẫn là thôn xóm nhỏ ở bình nguyên xinh đẹp của Luyện Đan Đường, nơi có khí hậu trong lành, hương thơm bát ngát của đầy đủ các loại kỳ hoa dị thảo.

Bất quá lúc này thôn xóm lại cực kỳ náo nhiệt, khắp nơi là mùi vị máu tươi, những thân ảnh nằm la liệt.

Đây đều là cường giả của Nam Thiên Môn bị thương trong trận chiến lần này, về phần những người đã hy sinh đều đã được an táng đàng hoàng, tên ghi Anh Hùng Bia, lưu danh sử sách.

Lạc Nam tiến đến chứng kiến toàn cảnh này, âm thầm thán phục.

Bị thương vô số, thê thảm vô số…lại không có bất cứ một tiếng rên rỉ nào phát ra, những cường giả của Nam Thiên Môn vẫn cắn chặt răng chống cự, không hối thúc, không vội vàng, thậm chí còn yêu cầu Luyện Đan Sư ưu tiên giúp đỡ những người khác trước bởi vì thương thế của mình không cần lập tức điều trị.

Lạc Nam nhìn thấy mấy vị thê tử cũng đang lẫn ở trong này, đó là các nàng Bắc Cung Hàm Ngọc, Tiêu Thanh Tuyền, Đan Mộng Cơ, Đan Diễm Cơ…đều là Luyện Đan Sư nên các nàng cũng đến hỗ trợ Luyện Đan Đường giúp mọi người khôi phục thương thế.

Bởi vì số lượng Luyện Đan Sư ở Luyện Đan Đường không đủ, mọi người đều bận rộn vất vả, không có thời gian chú ý đến sự xuất hiện của hắn.

Mà Lạc Nam cũng không đến làm phiền bọn họ, hắn chỉ chú ý đến một thân ảnh đang lẳng lặng đứng ở phương xa, đang hướng mắt nhìn về toàn cảnh nơi này.

“Lão bà, ta lại trở về.” Lạc Nam bước đến nhìn nàng, giang rộng hai tay cười trêu nói:

“Đến, lão công ôm một cái nào.”

Chợt hắn sửng sốt, cả người thoáng cái cứng đờ.

Cứ tưởng như những lần trước Nam Thiên Tố sẽ không cho hắn động vào, dùng lực lượng cường đại khiến động tác của hắn bất động giữa hư không.

Nào ngờ lần này khi đem nhuyễn ngọc ôn hương ôm vào trong ngực, cảm giác được làn da mát mịn nhẳn nhụi của nàng, Lạc Nam bất chợt đem nàng đẩy ra, hung hăng nói:

“Ngươi là kẻ nào? Dám nguỵ trang thành lão bà của ta?”

“Ngốc tử.” Nam Thiên Tố hừ một tiếng.

Lạc Nam có cảm giác không chân thật, rõ ràng nàng là lão bà của hắn nha, đâu phải địch nhân nguỵ trang?

Vừa rồi xảy ra quá nhanh nên hắn chưa kịp định thần, đám người đang bận rộn cũng không chú ý đến, bằng không chứng kiến Đại Hộ Pháp và Môn Chủ ôm nhau, chẳng phải có náo nhiệt lớn?

Hắn vội vàng vòng tay ôm nàng một lần nữa, chỉ là lần này một luồng khí thế vô hình đã hình thành, khiến hắn dù cố gắng đến mấy cũng không thể đụng đến.

“Moá nó.” Lạc Nam hận không thể tự giáng cho mình một bạt tay, đúng là mình bị điên rồi, tự nhiên nghi thần nghi quỷ làm mất đi cơ hội ôm mỹ kiều thê?



“Lão bà ta sai rồi, nàng giải trừ khí thế đi.” Lạc Nam năn nỉ.

Cơ hội mất đi liền không thể lấy lại, Nam Thiên Tố thản nhiên cất tiếng: “Chuyện đám Thiên Lệnh Giáo đột ngột bỏ đi có liên quan gì đến ngươi?”

Lạc Nam gật đầu, hắn không muốn giấu thê tử...nhưng cũng không tiết lộ quá nhiều tránh tai hoạ tìm đến.

Nam Thiên Tố thật sâu nhìn hắn, nàng có cảm giác mình ngày càng nhìn không thấu vị phu quân này, quả thật những biểu hiện của hắn đã vượt quá xa so với những đánh giá ban đầu của nàng đối với hắn.

Bất quá không quan hệ gì, chỉ cần hắn vì an nguy của Nam Thiên Môn mà trở về, chỉ cần hắn vì nàng mà sẳn sàng đứng ra cùng địch nhân liều mạng là đủ rồi.

Trong lúc đang suy nghĩ miên man, Nam Thiên Tố cảm giác hắn nhét hai đồ vật vào trong tay nàng.

Đó là hai chiếc Nhẫn Trữ Vật.

“Gì thế?” Nàng chau mày hỏi.

“Chút tâm ý của ta đối với Nam Thiên Môn và nàng.” Lạc Nam nở nụ cười ung dung:

“Ra ngoài lăn lộn lâu như vậy, lão công trở về có chuẩn bị quà cho lão bà là chuyện bình thường mà.”

Nam Thiên Tố hồ nghi nhìn hắn, thần thức đảo qua hai chiếc Nhẫn Trữ Vật, nhất thời nội tâm không thể bình tĩnh.

Bên trong một chiếc Nhẫn Trữ Vật là hàng nghìn loại Đan Dược cao cấp có tác dụng trị thương cả thân thể và linh hồn, tài nguyên hỗ trợ tu luyện, tài nguyên gia tăng chiến lực...chỉ riêng từng này thứ, chẳng những đủ để toàn bộ cường giả đang trọng thương tàn phế của Nam Thiên Môn phục hồi, mà tu vi còn sẽ vì đó nhân hoạ đắc phúc, thực lực tăng lên.

Mà Nhẫn Trữ Vật còn lại chỉ có một số ít vật phẩm, nhưng đó đều là những thứ có thể giúp một vị Bát Cảnh Chí Tôn Kiếm Tu như nàng đột phá đến Cửu Cảnh Chí Tôn...chẳng hạn như một môn Cửu Phẩm Chí Tôn Kiếm Pháp và một viên Ngộ Cửu Tôn Đan có tác dụng gia tăng khả năng cảm ngộ trong quá trình đột phá Cửu Cảnh Chí Tôn.

Phải biết rằng kiếm pháp cao cấp nhất của Nam Thiên Môn là Nam Thiên Kiếm Pháp trước đây chỉ là một môn Thất Phẩm mà thôi.

Năm xưa phụ thân nàng là Định Nam Chí Tôn luyện đến tầng cao nhất nên có tu vi Thất Cảnh Chí Tôn, mẫu thân Trấn Nam Chí Tôn luyện chưa đến cùng nên chỉ là Lục Cảnh Chí Tôn, sau đó giành hết tâm huyết để nuôi dưỡng nàng, cộng thêm buồn rầu vì phụ thân qua đời nên không còn tâm tình tu luyện.

Nam Thiên Tố bằng vào tiềm lực và thiên phú phi phàm đã đem Nam Thiên Kiếm Pháp nâng cấp lên Bát Phẩm, nhưng từng ấy vẫn chưa đủ để nàng đột phá Cửu Cảnh Chí Tôn.

Lạc Nam hiểu được điều này, đã chuẩn bị một môn Cửu Phẩm Kiếm Pháp cực kỳ lợi hại khác cho nàng.

Đúng như lời hắn nói, một Nhẫn cho nàng, một Nhẫn cho Nam Thiên Môn.

“Sao ngươi không tự mình đưa cho bọn họ?” Nam Thiên Tố liếc mắt nhìn về Luyện Đan Đường, hắn rõ ràng có thể đem chiếc Nhẫn Trữ Vật đưa cho tất cả mọi người đang bị thương.

“Khà khà, nếu ta thể hiện quá mức, chẳng may danh vọng của ta lại vượt qua cả Môn Chủ nàng thì sao?” Lạc Nam rung đùi đắc ý:

“Ta không muốn làm Môn Chủ đâu, làm lão công của Môn Chủ tự do tự tại hơn nhiều.”

Thấy vẻ mặt muốn ăn đòn của hắn, Nam Thiên Tố nhếch môi nói:

“Ta càng mạnh thì ngươi càng khó chạm vào, vậy mà còn dám giúp ta đột phá Cửu Cảnh Chí Tôn, ngươi đang tự làm khó mình đấy.”

Lạc Nam nhìn lại nàng, ánh mắt trở nên ôn nhu, trầm ấm nói ra:

“So với việc không thể chạm vào nàng, ta càng không đành lòng nhìn nàng bị mấy tên có tu vi cao hơn khi dễ.”

Nam Thiên Tố toàn thân hơi run rẩy, nàng đạp không bay đến chỗ Trấn Nam Chí Tôn đang trọng thương, lấy đan dược và tài nguyên từ Nhẫn Trữ Vật của Lạc Nam vừa đưa ra giúp mẫu thân mình khôi phục, đồng thời đem tất cả phân phát cho mọi người xung quanh.

Trong lúc nhất thời, bầu không khí có chút bi thương ảm đạm liền trở nên ngập tràn sinh khí, mọi người phấn chấn bừng bừng.

Các vị Luyện Đan Sư của Luyện Đan Đường thấy Nam Thiên Tố vậy mà lấy ra nhiều loại Đan Dược như vậy, nhất thời kinh động như gặp thiên nhân.

Đường chủ của Luyện Đan Đường, lão già Đan Từ cung kính hướng Nam Thiên Tố hiếu kỳ hỏi:

“Những đan dược và tài nguyên này, không biết môn chủ từ đâu mà có?”

Nhiều người nghe vậy tò mò vểnh tai, ngay cả Trấn Nam Chí Tôn cũng hứng thú nghe ngóng.

Nam Thiên Tố đảo mắt nhìn bọn họ một vòng, trong trẻo nói:

“Lão công cho ta!”

Lời vừa nói ra, toàn trường hoá đá tại chỗ...

...

Chúc cả nhà tối vui vẻ
///

Ai có lòng ủng hộ em thì thông tin đây ạ:

-Techcombank số TK: 8822261998 - NGUYEN PHUOC HAU

- Agribank số TK: 1809205083252 - (Cờ Đỏ Cần Thơ II) - NGUYEN PHUOC HAU

- Momo và viettelpay: 0942973261

- Paypal: [email protected]

E chân thành cảm ơn Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.com