Con Thiên Tài Và Bố Tổng Tài

Chương 1630




Chương 1655

 

“Đã lâu không gặp” Đường Duy cất giọng lạnh lùng: “Gần đây có phải cậu gặp chuyện gì không?”

 

Người đàn ông ở đầu dây bên kia bóp nhẹ mi tâm, khuôn mặt tinh xảo hiện lên vẻ mệt mỏi, nhưng vẫn như trước không thể che dấu khuôn mặt trắng bóc.

 

Anh ta cười cười trả lời: “Sao cậu đoán được?”

 

“Đầu óc thông minh” Đường Duy nhếch miệng, cười bí hiểm: “Sakahara Kurosawa, về điểm này cậu không gạt được tôi đâu”

 

“Thật đúng là..” Sakahara Kurosawa ngả lưng dựa vào ghế, ngửa cổ ra sau, không dùng lực đỡ, đầu liền ngã xuống, thuận tay rút ra một cái gối kê cổ, một tay giữ di động bên tai, tay kia thì buông thống bên người, không bị lực gì cản lại.

 

Thế giới trong mắt anh đảo lộn trong phút chốc, anh giữ di động, vẫn duy trì tư thế đó nhìn lên trần nhà cao cao phía trên.

 

Tựa như chỉ cần xoay như vậy thì có thế lý giải được mọi bí ẩn của thế giới này.

 

Cậu nói: “Cái gì cũng không gạt được cậu, cậu là Sherlock Holmes à?

 

Đường Duy cúi đầu cười: “Trong nhà nôn nóng thúc giục vậy sao?”

 

“Đúng vậy. Mọi người cứ giục tôi kết hôn” Sakahara Kurosawa nói: “Chỗ cậu thế nào rồi?”

 

Đường Duy không chút chậm trễ đáp: “Vừa mới làm xong”

 

“Cậu là súc sinh à!”

 

Sakahara Kurosawa hít một ngụm khí lạnh: “Tính tình Tô Nhan như thế sao có thể để cho cậu động vào? Không phải là cậu làm cái gì sai…”

 

“Có câu nào hay ho hơn không?” Đường Duy nhất thời cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: “Trước tiên tôi phải nói rõ ràng với cậu, Sakahara Kurosawa, cậu đừng có làm trò quỷ với tôi…”

 

“Cậu yên tâm, tôi sẽ không nhúng tay vào đâu”

 

Sakahara Kurosawa hiểu Đường Duy đang muốn đề cập đến cái gì: “Không cần nể mặt, nhà họ Sakahara đơn giản chỉ muốn tìm ra một người nối dõi tông đường thôi”

 

Chỉ là Lạc Du Du đã biến mấ Sakahara Kurosawa suy nghĩ, không lẽ muốn anh ta đi phân bào nhiễm sắc thể à!

 

Ai ngờ Đường Duy lại nói: “Vậy cậu đi hiến tinh đi, chẳng bao lâu sau sẽ có con cháu trải rộng khắp nơi trên thế giới”

 

“Giờ cậu lại ở đó khoe khoang với tôi đấy hả? Chắc chản là khoe.

 

khoang!” Sakahara Kurosawa cầm di động lên nói: “Hai ngày nữa lão tử sẽ về nước! Đợi tôi rửa sạch cái cổ cậu!”

 

Đường Duy cười đến mức mắt nheo lại, giọng điệu sung sướng tựa như rất thỏa mãn với sự tức giận của Sakahara Kurosawa: “Được thôi, Lam Thất Thất và Từ Thánh Mân sẽ đến đón cậu”

 

Lại mẹ nó là một cặp đôi.

 

Thật muốn biến đổi biện pháp kích thích cậu!

 

Sakahara Kurosawa tức đến mức muốn phun máu: “Cám ơn, khách khí quá!”

 

Đường Duy làm lơ giọng tức giận phì phò của Sakahara Kurosawa, cười tủm tỉm nói: “Đã quen biết lâu như vậy rồi, khách khí gì chứ, Hoa Sinh”

 

Hai chữ Hoa Sinh tựa như kéo Sakahara Kurosawa vào một góc quá khứ đã quên lãng từ lâu.

 

Đó là hai thiếu niên thiên tài từng hợp tác cùng nhau đối mặt với nguy hiểm, là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong cuộc đời đầy sóng gió của anh ta, đó cũng là – là lần duy nhất anh ta cảm thấy trái tim mình đang đạp điên cuồng, là vì bản thân mà đập.