Triệu Tử Hiên không hiểu Tiểu Hy tức giận chuyện gì, anh mở điện thoại lên xem thì thấy đoạn tin nhắn mập mờ của một số điện thoại lạ.
"A Hiên, em nhớ anh, tối nay chúng ta ra ngoài uống rượu đi."
Triệu Tử Hiên nghĩ nghĩ một hồi vẫn không nghĩ ra là ai nhắn tin cho mình, mà hai mắt của Tiểu Hy đã phát ra tia lửa rồi: "Anh mau khai cho em biết, có phải nhân lúc không có mặt em, anh và Lâm Tố Tố đã qua lại với nhau không?"
Cô biết anh là vì nhiệm vụ nhưng có quan tâm thì cũng phải giữ chừng mực một chút chứ, hết giờ làm còn hẹn riêng với nhau, Lâm Tố Tố vừa nhìn đã biết chẳng tốt đẹp gì, lỡ cô ta dùng tơ nhện câu dẫn anh thì phải làm thế nào?
Triệu Tử Hiên thở dài bất lực, anh ném điện thoại sang một bên bế cô trở lại giường, Tiểu Hy vùng vẫy không thỏa hiệp, xem ra cô ấy đã tức giận không ít.
Anh ngồi đối diện cô, ôn tồn nói: "Chẳng phải lần trước em còn bảo anh đi cứu cô ta sao? Đây là do cô ta tự động tìm đến, anh không hề đáp lại. Em tức giận vì chuyện này như vậy có phải anh cũng nên tức giận chuyện em cùng Hàn Đăng Kỳ hay Trần Đại hay không?"
Anh không phải kiểu người lạnh như băng như tuyết, không vị tha đến mức thấy người khác nắm tay vợ mình mà không biết ghen, chỉ là cách nhìn nhận của anh trưởng thành hơn cô và anh biết cô không lừa dối mình. Vả lại anh cũng thừa biết mình đối với Lâm Tố Tố chỉ là vì công việc.
Nhưng đây là suy nghĩ của riêng anh còn Tiểu Hy lại khác, cô chỉ muốn trong mắt anh chứa riêng một mình cô mà thôi. Cô nhìn Triệu Tử Hiên ương bướng cãi lại: "Em tiếp cận Trần Đại và Hàn Đăng Kỳ là có mục đích riêng, không hề có ý đồ khác, anh không thể so sánh như vậy được."
Triệu Tử Hiên nhíu chặt mày, hỏi lại: "Em có ý đồ gì?"
Tiểu Hy biết mình lỡ miệng nên im bặt không nói nữa nhưng Triệu Tử Hiên không buông tha, anh dùng chiêu đánh phủ đầu bắt cô phải khai: "Em không nói đừng tưởng là anh không biết, Bạch Tôn đã khai hết với anh rồi, em có biết mình đang rơi vào thế nguy hiểm hay không?"
Tiểu Hy trợn tròn hai mắt, thầm mắng Bạch Tôn là người không có chính kiến, làm cảnh sát ngầm mà dễ dàng khai nhận như vậy thì có phải là dễ chết sớm không, cô quay mặt đi không cho mình là sai.
"Em chỉ muốn giúp anh thôi, anh không thấy Trần Đại rất xem trọng em sao? Chỉ cần em dụ dỗ được hắn thì chuyện tìm được tên trùm và nơi sản xuất ma túy sẽ nhanh hơn."
Quả nhiên anh đã đoán không sai, cái miệng nhiều chuyện của Bạch Tôn cần phải khâu lại. Triệu Tử Hiên thở hắt một hơi gõ nhẹ vào đầu cô mắng: "Em cho mình là thông minh nhưng chỉ vài lời không đầu không cuối của anh đã khiến em khai sạch, tinh thần của em không vững như vậy thì làm sao đối mặt với bọn người dao súng không sợ kia, dừng lại đi trước khi quá muộn."
Anh biết cô không sợ trời không sợ đất, không ai ức hiếp được cô nhưng đây không phải trò đùa giống những cuộc đánh ghen vặt vãnh với mấy cô gái kia. Anh không thể lúc nào cũng ở bên bảo vệ cô được nên lúc cô đòi ly hôn anh đã để cô đi, anh định bụng đợi phá xong án sẽ tìm cô nói chuyện nhưng ý định của anh còn chưa khai mầm thì cô đã vào thẳng sào huyệt của tổ chức ngầm làm đồng bọn với anh rồi.
Lúc này Tiểu Hy mới biết là mình vừa bị lừa, cô quên mất chồng mình là cảnh sát, rõ ràng lập luận của anh thuyết phục hơn cô nhưng cô cũng có cái để đấu tranh cho lí tưởng của mình.
"Em biết chuyện này rất nguy hiểm nhưng hai vợ chồng chúng ta hợp sức dụ dỗ Trần Đại và Lâm Tố Tố sẽ phá án nhanh hơn, anh không nghe đám thuộc hạ trong Hắc Miêu đồn thổi sao? Trần Đại muốn chọn em làm người phụ nữ của hắn, rõ ràng hắn tin tưởng em, chúng ta phải tận dụng cơ hội này."
Không gian ngọt ngào của hai vợ chồng bỗng chốc biến thành một cuộc tranh luận. Triệu Tử Hiên ngồi thẳng lưng chỉ thẳng trọng tâm cái mà anh luôn muốn cô hiểu.
"Trương Tiểu Hy, em đang tự tin thái quá về bản thân mình, em nghĩ Trần Đại chịu làm con tốt cho chúng ta sai khiến sao? Bây giờ hắn có hứng thú với em nhưng lỡ như hắn điều tra được em chính là nội gián thì viên đạn của hắn sẽ găm thẳng vào đầu em chẳng nương tay. Anh là cảnh sát, anh bỏ mạng thì sẽ được tổ quốc ghi công nhưng còn em, em bỏ mạng thì chỉ nhận lại sự chỉ trích của người đời vì quá tự mãn em có hiểu không?"
Anh biết nói như vậy có hơi tàn nhẫn với cô nhưng anh không muốn cô ngày càng lún sâu vào vũng bùn này. Hôm qua là viên đạn găm vào bắp tay, lỡ một mai viên đạn không có mắt kia ghim vào chỗ hiểm thì có Chúa cũng cũng không cứu được cô. Nhân lúc mọi thứ còn chưa đi quá xa, anh phải đưa cô đi khỏi đây đợi anh bắt hết bọn chúng thì sum họp cũng không muộn.
Tiểu Hy nhìn thấy sự cương quyết trong mắt Triệu Tử Hiên, cô biết anh lo cho cô nhưng cô đã bước hai chân vào vùng trũng rồi muốn leo lên cũng leo không được nữa, chuyện cô đã quyết tâm thì không một ai có thể lay chuyển được. Cô nhìn thẳng vào mắt anh kiên định.
"Em không sợ đạn bắn vào đầu, không sợ bị bọn chúng phát hiện, nếu bị phát hiện có chết cũng không khai anh ra. Em nhất định phải cùng anh phá án, anh đừng làm công tác tư tưởng cho em nữa, em không nghe đâu."
Cô đâu phải chưa từng bị bắn, lần trước còn bị bắn vào ngực, sợ sệt thì có ý nghĩa gì. Cũng bởi vì sự bồng bột của bản thân nên lúc trước cô đã ngoại tình, còn muốn lập công hiển hách, lần này được bắt đầu lại mọi thứ cô không thể chỉ biết an phận được. Cô phải bắt bọn buôn hàng cấm phải trả giá vì đã làm bao gia đình nhà tan cửa nát, cũng muốn giúp chồng mình một tay dù cho anh có không muốn đi nữa.
Không đợi Triệu Tử Hiên nói thêm câu nào cô bước xuống giường muốn rời đi, anh đưa cánh tay ra trước ngăn cô lại hỏi: "Em muốn đi đâu?"
"Về nhà của em, sau này em và anh ít gặp riêng với nhau đi, anh làm chuyện của anh, em làm chuyện của em, vậy đi." Tiểu Hy chậm rãi trả lời rồi tránh một bên nhấc chân rời đi.
Triệu Tử Hiên cau mày lớn tiếng: "Em thôi trẻ con đi có được không? Đây không phải là chuyện đùa."
"Em không hề đùa, em sẽ lôi tên trùm ra ánh sáng, anh tìm đủ bốn sao trên cầu vai của anh, em đi theo lí tưởng của em, chúng ta xem thử ai mới là người thắng." Tiểu Hy lớn tiếng đáp lại rồi đóng mạnh cửa rời đi.
Triệu Tử Hiên giận vợ mình háo thắng, giận cô ấy không nghe lời khuyên của anh. Anh ngồi một lúc rồi đứng lên cầm chìa khóa đuổi theo cô nhưng khi anh vừa ra khỏi cửa thì cô đã leo lên taxi đi rồi.