Hai tháng nhanh chóng trôi qua, chuyện mà Kỳ Mặc Vũ nhờ vả ba nàng cũng đã đồng ý, chỉ là vẫn cần một chút thời gian.
Kỳ Mặc Vũ quay trở lại Bắc Thành, bắt đầu năm hai đại học. Khuất Tĩnh Văn lại lần nữa trở thành giảng viên đứng lớp của nàng, điều này khiến Kỳ Mặc Vũ vừa bất ngờ vừa vui vẻ.
Vốn dĩ những ngày đầu được mời đến Hoa Đại giảng dạy, Khuất Tĩnh Văn chỉ định dạy một môn, cô không muốn tất cả thời gian của mình đều bị trói chặt ở một nơi. Người tính không bằng trời tính, Kỳ Mặc Vũ là một biến số mà cô cũng không ngờ tới. Cuối cùng đưa ra quyết định dừng chân ở nơi này lâu hơn một chút. Chờ Kỳ Mặc Vũ kết thúc bốn năm đại học, cô cũng liền rời đi.
Hôm nay Kỳ Mặc Vũ đi cùng Tô Giai Nghê đến trường, đến ngã rẽ thì mới tách ra. Năm hai đã bắt đầu đi sâu vào chuyên ngành, bọn họ không còn cơ hội được chung lớp nữa.
Đoạn thời gian trước Tô Giai Nghê đã nhận sự giúp đỡ của Khuất Tĩnh Văn, vào công ty của bạn cô làm trợ lý. Tô Giai Nghê tưởng rằng đó là một công ty nhỏ không đáng kể đến, cuối cùng đó lại là một trong những công ty kiến trúc hàng đầu sở hữu những bản thiết kế công trình vươn tầm quốc tế.
Hoa Đại đã đón thêm một lứa sinh viên mới, so với những thế hệ trước thì có phần lớn mật hơn. Khi nhìn thấy Kỳ Mặc Vũ, đám nam sinh liên tục dừng lại ngước nhìn. Kỳ Mặc Vũ cũng không quá để ý, dù sao mắt là của người ta, nàng cũng không cấm được.
Đang đứng trước máy bán nước tự động chờ thanh toán, bỗng dưng có một lực va chạm khiến Kỳ Mặc Vũ loạng choạng. Một nhóm sinh viên đẩy một nam sinh đến chỗ nàng, nhưng lực đẩy quá lớn khiến cho nam sinh không phòng bị va thẳng vào người Kỳ Mặc Vũ.
Những tiếng cười đùa vang lên, Kỳ Mặc Vũ sau khi đứng vững thì lùi lại một bước đối diện nam sinh.
"Lần sau nhớ cẩn thận một chút."
Kỳ Mặc Vũ nói xong liền muốn bỏ đi nhưng nam sinh lúc nãy lại tiến lên nắm lấy cổ tay nàng. Kỳ Mặc Vũ khó hiểu quay người lại, thái dương nhíu chặt: "Bạn học à, tôi sắp trễ rồi."
Những tiếng hô hào vang lên, càng lúc càng lớn dần. Kỳ Mặc Vũ thật không hiểu nổi, Hoa Đại còn có loại sinh viên thế này sao?
Nam sinh vẫn không buông tay ra mà siết chặt cổ tay nàng. Kỳ Mặc Vũ dùng sức giật ra, càng muốn rời đi hắn lại càng ngoan cố.
"Nếu cậu còn vô lý, tôi sẽ không khách sáo."
Kỳ Mặc Vũ nghĩ nếu nàng cho hắn một đòn, sợ là sau này hắn sẽ tuyệt tử tuyệt tôn.
Nam sinh nghe nàng nói thì hít sâu một hơi: "Đồng ý làm bạn gái tôi, tôi liền buông ra."
1
Những người xung quanh kéo đến xem náo nhiệt, rất nhanh tạo thành một vòng tròn lớn đầy những âm thanh bàn tán.
Kỳ Mặc Vũ không hiểu tại sao nàng cứ phải rơi vào trường hợp này. Không biết có phải lúc trước Khuất Tĩnh Văn cũng luôn như vậy hay không?
Đám đông vây chặt thành công thu hút sự chú ý của bảo vệ, những âm thanh giải tán vang lên.
"Tới giờ học sao còn tụ tập ở đây."
"Mau, giải tán."
Đám sinh viên lần lượt tản ra, chỉ có nam sinh vừa nãy vẫn đứng yên đó nắm tay Kỳ Mặc Vũ. Bảo vệ cứ nghĩ họ là một cặp nên cũng không tiện xen vào, chỉ cần giải tán đám đông là được
"Tôi đếm từ một tới ba, nếu không buông ra cậu không cần nghĩ đến việc lấy vợ sinh con nữa."
"1... 2..."
Kỳ Mặc Vũ còn chưa đếm tới ba thì một cỗ áp bách cùng mùi trầm hương xông tới, Khuất Tĩnh Văn nhẹ nhàng kéo Kỳ Mặc Vũ ra phía sau lưng mình. Hôm nay cô mặc sơ mi màu xanh ngọc, quần âu màu trắng ôm sát đôi chân dài cùng áo blazer màu nâu lạnh vừa thành thục vừa soái khí.
"Cô là ai, sao lại xen vào chuyện người khác?"
Dù ăn nói rất mạnh miệng nhưng kể từ khi Khuất Tĩnh Văn bước đến, nam sinh đã không tự chủ mà buông ra cổ tay đang giữ chặt.
Khuất Tĩnh Văn cũng chẳng để câu hỏi kia vào tai, chỉ cẩn thận quay sang nhìn Kỳ Mặc Vũ: "Không sao chứ?"
Kỳ Mặc Vũ lắc đầu, chỉ cần có Khuất Tĩnh Văn liền không sao.
Khuất Tĩnh Văn xoa xoa cổ tay của nàng: "Đều đã đỏ hết, còn nói không sao."
"Nè, hai người quan tâm tôi một chút có được không?"
1
Khuất Tĩnh Văn quay lưng lại, dùng một ánh mắt sắt lạnh nhìn nam sinh khiến cho hắn không rét mà run.
"Cậu, có còn muốn tiếp tục ở lại Hoa Đại hay không?"
Hắn ưởng ngực: "Đương nhiên là muốn."
Hắn khó khăn lắm mới có thể vào đây.
Khuất Tĩnh Văn gật đầu: "Vậy đừng bao giờ để việc này xảy ra thêm một lần nào nữa."
Tên nam sinh vẫn ngoan cố: "Dựa vào đâu? Cô có biết ba tôi là ai không?"
Khuất Tĩnh Văn nghiêng đầu, tỏ ý lắng nghe.
Hắn vỗ ngực, giọng nói thêm phần tự tin: "Ba của tôi là Phó Cục trưởng Cục cảnh sát Bắc Thành."
1
Nói xong liền vênh mặt nhìn Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ.
Đuôi lông mày của Khuất Tĩnh Văn có hơi nhếch lên, sau đó quay sang nói với Kỳ Mặc Vũ: "Đi thôi."
Nam sinh thấy Khuất Tĩnh Văn đưa người đi liền không cam tâm: "Nè, đứng lại. Tôi sẽ nói với ba tôi."
Khuất Tĩnh Văn dừng bước, còn không có quay đầu mà để lại một câu: "Nói với ba cậu, Khuất Tĩnh Văn tùy thời tiếp kiến."
1
Mất thời gian một hồi cũng đã quá giờ học, rất may hôm nay là lớp của Khuất Tĩnh Văn.
"Khuất lão sư, em cứ có cảm giác mỗi lần em gặp rắc rối cô đều sẽ xuất hiện."
Khuất Tĩnh Văn nghiêng đầu nhìn nàng: "Nếu tôi không xuất hiện chỉ sợ đã có án mạng."
Kỳ Mặc Vũ bật cười: "Nào có nha."
Hai người một trước một sau tiến vào lớp, vô cùng tự nhiên giống như chuyện lúc nãy chưa từng xảy ra.
...
Tô Giai Nghê bên này sau khi học xong lại chạy đi tìm Cao Lỗi, hắn ta đang cùng nhóm bạn của mình ngồi đánh đàn ca hát ở sau trường. Vừa nhìn thấy cô, cả đám bạn của Cao Lỗi liền hò reo không ngớt.
"Người đẹp đến tìm, A Lỗi thật tốt số."
Cao Lỗi nhàm chán nhìn về phía Tô Giai Nghê: "Sao em lại tới đây?"
Cô tiến lại ngồi bên cạnh hắn: "Anh như vậy là sao? Em vừa học xong liền chạy đến tìm anh."
"Anh còn tưởng em bận rộn đi làm trợ lý nhỏ, không còn thời gian cho anh nữa."
Kể từ khi Tô Giai Nghê vào làm thêm ở công ty kiến trúc, thái độ của Cao Lỗi liền thay đổi. Tô Giai Nghê cũng không biết làm sao để cân bằng.
1
"A Lỗi à, em đi làm không phải là vì tương lai hai chúng ta sao? Đợi em có một chỗ đứng ra trường liền không cần chạy đi tìm việc, anh cũng không phải nhọc lòng."
Cao Lỗi nghe xong cũng không mặt nhăn mày nhó nữa, hắn hôn một cái lên môi Tô Giai Nghê: "Vậy tối nay có thời gian cho anh không?"
Tô Giai Nghê gật đầu: "Anh định dẫn em đi đâu?"
Cao Lỗi giơ tay làm động tác suỵt: "Tối nay em sẽ biết."
...
Hôm nay cả Khuất Tĩnh Văn và Kỳ Mặc Vũ đều ở trường cả ngày. Khi tiếng trống vang lên, đồng hồ cũng đã điểm 5h30 chiều. Việc đầu tiên khi Kỳ Mặc Vũ ra khỏi lớp là chạy đi tìm Khuất Tĩnh Văn.
Thời điểm này đã vào thu, thời tiết cũng dịu dàng trông thấy. Hai người hẹn nhau ở trước cửa thư viện, Khuất Tĩnh Văn nói là muốn dẫn nàng đi đến căn cứ bí mật của cô.
Khuôn viên mấy chục héc ta Hoa Đại phủ đầy những cây cổ thụ trăm năm, phía dưới gốc cây thường đề tên những người quyên tặng hoặc tự tay trồng xuống.
Nếu muốn khám phá hết từng tấc đất của Hoa Đại, sợ là mất một buổi cũng không xong. Cho nên ở đây được một năm, Kỳ Mặc Vũ vẫn chưa biết được ngoài lịch sử lâu đời thì Hoa Đại còn ẩn chứa những thứ gì.
Khuất Tĩnh Văn dẫn theo nàng đi dọc hết các con đường từ quen thuộc đến xa lạ. Thỉnh thoảng có gì mới mẻ liền chậm rãi giải thích cho nàng nghe.
Đi được một lát thì trời cũng sập tối, những ánh đèn từ phòng học càng lúc càng mờ nhạt. Phía trước mặt hai người là một hàng rào cao chừng hai mét do dây leo quấn vào nhau tạo thành. Khuất Tĩnh Văn chủ động nắm lấy tay Kỳ Mặc Vũ, che chở cho nàng chui qua một cái lỗ nhỏ sang phía bên kia.
"Giới thiệu với em, đây là căn cứ bí mật của tôi ở Hoa Đại."
Thì ra đằng sau hàng rào này còn có một cây táo rất to, cành cây rủ xuống hai bên, phía trên còn có vài ký tự được khắc vào. Kỳ Mặc Vũ tò mò đến xem thử, đến khi nhận ra liền bật cười.
Trên đó ghi: Căn cứ bí mật của Khuất Tĩnh Văn.
Khuất Tĩnh Văn đứng phía sau lưng Kỳ Mặc Vũ, kể cho nàng nghe chuyện mấy năm về trước.
"Lúc còn là sinh viên Hoa Đại, mỗi khi muốn yên tĩnh tôi lại đến đây. Em xem chỗ này, tôi sẽ trèo lên chỗ này ngồi học bài, không thì ngẩng mặt nhìn bầu trời rộng lớn ẩn sau tán lá."
Khuất Tĩnh Văn vừa nói vừa chỉ nhánh cây phía trước. Kỳ Mặc Vũ nhìn theo động tác của cô. Đó là một cành cây rất to, có hơi lõm xuống, rất thích hợp để ngả lưng.
Chỉ là không ngờ Khuất Tĩnh Văn lại còn có giai thoại này. Đối với người khác cô là nữ thần cao cao tại thường, nhưng thời điểm đó Khuất Tĩnh Văn cũng chỉ là một thiếu nữ đôi mươi mang trong mình khát khao nổi loạn.
1
Ai cũng có một bí mật của riêng mình, chẳng qua là người đó có tình nguyện chia sẻ hay không thôi.
Kỳ Mặc Vũ càng nhìn càng muốn trèo lên đó. Nàng là muốn thử cảm nhận xem cảm giác của Khuất Tĩnh Văn khi ấy là như thế nào.
Kỳ Mặc Vũ quay sang nói với Khuất Tĩnh Văn: "Lão sư, em muốn leo lên đó."
Khuất Tĩnh Văn gật đầu, không nói lời nào liền bế nàng đặt lên trên. Kỳ Mặc Vũ tạm thời bỏ qua xao động trong lòng. Nàng vừa đong đưa hai chân vừa ngẩng mặt lên nhìn trời. Bầu trời đầy sao, đúng là rất có cảm giác.
Thời gian chầm chậm trôi qua, Kỳ Mặc Vũ vẫn ở yên đó, còn Khuất Tĩnh Văn thì yên lặng dõi theo nàng. Một lát sau, một ánh đèn sáng chói vụt qua khiến Kỳ Mặc Vũ giật mình rơi xuống.
Nàng còn chưa kịp phản ứng đã thấy bản thân rơi vào một cái ôm ấm áp, đồng thời môi của nàng cũng chạm vào khóe môi của Khuất Tĩnh Văn.
1
Kỳ Mặc Vũ mở to đôi mắt, từng tế bào trong cơ thể rung lên, luồng khí nóng cũng nhanh chóng lan khắp cơ thể.
Ánh mắt Khuất Tĩnh Văn đối diện với hàng mi dài cong vút, cô bất giác nuốt một ngụm nước bọt, tay vẫn giữ chặt nàng nhưng đầu óc thì trống rỗng, chỉ còn lại cảm giác mềm mại cùng ngọt ngào nơi khóe miệng.
"Ai ở đó?"
Một giọng nói xa lạ vang lên kéo hai người trở về hiện thực, Kỳ Mặc Vũ nhanh chóng rời khỏi cái ôm, chỉnh trang lại quần áo, không dám ngẩng mặt để nói cảm ơn Khuất Tĩnh Văn.
Khuất Tĩnh Văn dùng ngón tay trỏ chạm vào môi nàng, ý bảo nàng im lặng. Có lẽ người vừa rồi là bảo vệ, thấy có động tĩnh nên chạy đến xem thử. Với thân phận của Khuất Tĩnh Văn vốn cũng chẳng có vấn đề gì, chỉ là cô không muốn người khác biết đến chỗ này.
Một lát sau bảo vệ cũng rời đi, Khuất Tĩnh Văn dẫn theo Kỳ Mặc Vũ men theo lối cũ trở về. Suốt quãng đường đi cả hai đều im lặng, tự mình tiêu hóa những cảm xúc không tên.
Đợi đến khi gần đến bãi đỗ xe, Khuất Tĩnh Văn mới lên tiếng.
"Chúng ta đi ăn trước, sau đó tôi sẽ đưa em về ký túc xá."
Kỳ Mặc Vũ không tỏ ý kiến, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Khuất Tĩnh Văn..
Một buổi tối cứ thế trôi qua, không ai nhắc lại chuyện dưới gốc cây lúc nãy.
Sau khi đưa Kỳ Mặc Vũ trở về, Khuất Tĩnh Văn dừng trước cổng ký túc xá rất lâu. Cô đưa tay chạm vào khóe môi mình, cảm giác ngọt ngào vẫn chưa tan biến mà lần nữa dâng lên khiến Khuất Tĩnh Văn muốn được chân chính nếm thêm lần nữa.
Bỗng điện thoại vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ. Khuất Tĩnh Văn nhìn cái tên hiển thị, nhanh chóng tiếp điện thoại.
+
Một giọng nói cung kính vang lên: "Tiểu thư, lão gia tử gọi cô về nhà một chuyến."