Thanh Trà đứng trên cát hít thở một hơi thật sâu, từ từ mở mắt ra cả hoàng hôn tuyệt đẹp đang hiện ra trước mắt cô, còn gì tuyệt vời hơn khi vừa nghe tiếng sóng biển vừa ngắm mặt trời lặn, nó khiến cô thư giãn như muốn ngủ ở đây mãi mãi.
" Thiên Hữu anh nhìn nè có một vỏ sò trong đẹp quá nè"
Thiên Hữu cũng chỉ lặng lẽ ở phía sau mà ngắm nhìn cô, đây có vẻ là những lần hiếm hoi hắn thấy cô vui đến như vậy. Khiến hắn cũng có chút vui lây. Thanh Trà vô tình đạp trúng đuôi một chú chó khi cô không để ý, chú ta có vẻ tức giận, gầm gừ rồi tiến thật nhanh về phía cô. Thanh Trà sợ hãi mà bỏ chạy, cô càng chạy chú chó lại càng chạy nhanh hơn. Khiến cho Thiên Hữu bất đắc dĩ phải đuổi theo.
Thanh Trà trong khi đang chạy vô tình đạp trúng mảnh vỡ của chai thủy tinh, cô đau đớn mà gục xuống, chú chó cũng thừa cơ hội tiến lên nhưng may mà chủ của chú ta kịp ngăn lại. Thiên Hữu lo lắng kiểm tra vết thương rồi cõng cô đến bệnh viện cách đó không xa.
Sau khi bác sĩ gấp từng mãnh vỡ nhỏ còn sót lại thì băng bó cẩn thận cho cô.
" Đang chơi vui vậy mà, tức thật"
Thanh Trà khẽ rung người vì lạnh, Thiên Hữu bỏ ra ngoài đi mua nước sau đó lại quay trở lại với một đôi tất màu hồng hình con thỏ. Hắn nhẹ nhàng đeo tất vào chân không bị thương của cô lúc cô đang ngủ quên.
Sáng hôm sau đã qua mười giờ nhưng cô mãi vẫn chưa chịu thức giấc, bác sĩ kiểm tra vết thương xong xuôi mà cô vẫn chưa chịu thức dậy, Thiên Hữu dù có gọi cách mấy cô cũng ngủ như chết. Bác sĩ lắc đầu ngao ngán nhìn hắn rồi nói đùa.
" Vợ cậu vô tư thật đó, chắc ở nhà không cần làm gì nhỉ? Vì giờ đó mọi người làm xong hết rồi, vợ cậu chỉ việc ăn thôi"
Hắn chỉ biết cười ngượng rồi gãi đầu cho qua.
" Tự nhiên rước thêm một đứa con về làm gì không biết!"
Sau khi tỉnh dậy cô thấy Thiên Hữu đang gọt vỏ trái cây một cách vụng về cô khẽ cười. Thiên Hữu có chút xấu hổ khó chịu lên tiếng.
" Cười cái gì đó?"
" Không có gì anh đưa đây để tôi gọt cho. Nếu để nguyên trái gọt vỏ khó quá thì anh có thể tách nó ra trước rồi gọt vỏ cho nó dễ. Phần hột thì cắt nó như vậy nè, khoét nó như vậy nè. Vậy là xong dễ không? công tử bột như anh đúng là chẳng làm ăn được tích sự gì hết"
Thiên Hữu bĩu môi rồi quay mặt đi.
" Bác sĩ nói hôm nay cô xuất viện được rồi đấy"
" Ơ xuất viện? bác sĩ chưa kiểm tra lại mà?"
" Dạ thưa, bác sĩ đã kiểm tra khi chị còn đang ngủ rồi "
Thanh Trà chất vấn
" Thế sao anh không gọi tôi dậy?"
Thiên Hữu bất lực mà thở dài. Nhanh nhẹn dọn dẹp rồi chuẩn bị giấy để cho cô xuất viện. Hắn đẩy một chiếc xe lăn tới rồi cẩn thận dìu cô xuống xe.
" Nếu anh không đào hoa chắc anh là một người chồng tốt"
" Sao vậy rung động rồi sao?"
Thanh Trà cười khinh miệt rồi quay đi. Sau khi về ăn cơm xong Thiên Hữu hỏi
" Còn nhớ bác sĩ dặn gì trước khi xuất viện không?
" Hả? Dặn gì cơ?"
Thiên Hữu thở dài một hơi rồi từ từ nói.
" Là phải uống thuốc đầy đủ theo toa này và nghỉ ngơi đúng cách tránh đi lại nhiều nhưng vẫn phải vận động một ít."
Thanh Trà vốn là một người dễ mất tập trung nên khi tiếp nhận một thông tin quá nhiều và quá phức tạp cô sẽ chẳng nhớ gì hết. Cô cầm viên thuốc trong tay, canh lúc hắn không có mặt ở đó cô lén bỏ thuốc vào thùng rác. Cẩm Hà rất sợ uống thuốc vì chỉ cần nhìn thấy viên thuốc là cô sẽ buồn nôn, lần nào uống cũng bị sặc và còn vì nó gắng liền với nổi ám ảnh trong tuổi thơ nên cô không thích uống nó chút nào.
Vậy nên cô đã bỏ vài cử thuốc cho đến khi bị Thiên Hữu phát hiện cô không uống thuốc. Hắn đã cằn nhằn cô khá nhiều.
" Sao lại không uống thuốc? Thích để cái chân đau vậy à?"
" Ừ thà đau chứ không uống "
" Từ giờ tôi sẽ giám sát cô uống"
Thiên Hữu từ từ bóc thuốc ra, đưa cho cô một ly nước rồi đứng đó giám sát cô uống.
" Nếu đợi đến khi gia đình tôi thấy chân cô bị thương như vậy mẹ sẽ giết tôi mất, mẹ sẽ nghĩ tôi ức hiếp cô đó vậy nên hãy chăm sóc bản thân đàng hoàng đi."
Nghe vậy cô cũng miễn cưỡng mà ngoan ngoãn uống thuốc. Nhưng không ngoài dự đón cô vẫn bị sặc mà còn buồn nôn trong giây lát. Khó khăn lắm mới nuốt được viên thuốc nhưng vị đắng đã tràn ngập khắp khoang miệng khiến cô nhăn mặt.
" Đắng hả?"
Thanh Trà vừa gật đầu vừa cau mày, hắn lấy trong túi áo ra một viên kẹo ngọt, bóc vỏ xong rồi đưa cho cô. Cô khẽ cười rồi nói
" Lớn rồi còn ăn kẹo sao? Em bé này có phải hơi lớn không? Mà không phải anh không thích đồ ngọt sao?"
Thiên Hữu đỏ mặt, tức giận mà quát lại.
" Ai ăn kẹo chứ? Lúc nãy lấy thuốc thấy vài viên kẹo nên sẵn tiện đem về thôi. Đắng thì mau ăn đi. "