Cuối Tuần Tôi Và Em

Chương 2: Làm khó




- Hát thêm một bài nữa... Chỉ qua một bài hát vừa rồi chưa thể biết được năng lực giọng cô như nào...

Cả 4 vị trưởng ban ngồi bên cạnh anh khá bất ngờ. Có nhất định phải làm khó nhau vậy không? Giọng hát cô có thể nói là rất tốt, đủ sức vượt qua vòng casting. Bội Mễ vẫn lẳng lặng, ánh mắt cô hằm hè nhìn vào Tử Sâm. Rõ ràng là vị tiền bối đây muốn bắt nạt. Cô liền lên tiếng:

- Được thôi... Em xin trình bày ca khúc: Tát nhật lãng rực rỡ của Yếu Bất Yếu Mãi Thái...

Bài hát lần này mang hơi hướng nhẹ nhàng. Giọng hát trong trẻo của Bội Mễ cất lên, có đôi chỗ luyến láy rất nhí nhảnh. Kết thúc phần biểu diễn, cô cúi xuống chào ban giám khảo. Tử Sâm ánh mắt từ nãy đến giờ như sắc lẹm, ánh nhìn muốn băm vằm cô ra vậy, miễn cưỡng nói:

- Được rồi... Cô gái năm nhất, em được trở thành thành viên chính thức của Câu lạc bộ Kidhigh. Chúc mừng....

Lâm Bội Mễ giãn cơ mặt ra, thở phào nhẹ nhõm. Cô rời về phòng kí túc xá, vậy là cuối cùng cũng vào được một Câu lạc bộ trong trường.

Hôm nay là ngày họp thành viên của Câu lạc bộ Kidhigh. Lâm Bội Mễ nhanh chóng đi đến phòng họp, mọi người ai cũng có đông đủ hết rồi. Triệu Tử Sâm ăn vận bộ đồng phục trường, có thêm chiếc áo vest may mặc ngoài trông khá trưởng thành. Anh đứng lên bục, bắt đầu nói về lịch sử hình thành, các thành tích và quy định của Câu lạc bộ. Bội Mễ ngồi dưới cuối hàng bắt đầu ngán ngẩm. Cô liền bỏ ra khỏi chỗ ngồi, đi ra phòng bên- nơi bày những dụng cụ âm nhạc và một số sách âm nhạc. Cô nhanh chóng lấy một quyển sách về nhà soạn nhạc vĩ đại: "Beethoven: Âm nhạc và cuộc đời"

Cô nhanh chóng mở ra đọc, đứng dựa vào tủ sách, dồn hết tâm trí, sự tập trung qua từng con chữ.


Đọc được 1/3 quyển sách, ai đó bỗng giật lấy của cô. Bội Mễ hớ người:

- Hơ...

Đó chính là Triệu Tử Sâm, anh đang đứng trước mặt cô. Ánh mắt dò xét cô một lượt rồi nhìn sang cuốn sách. Bên khóe môi nhếch lên, khinh bỉ nói:

- Đừng đọc sách về ông ấy.. Cô sẽ chả hiểu được gì đâu..

Bội Mễ tức tối, cô bắt gao mặt lại, cái miệng chu nhẹ ra tưởng như chuản bị phun hết mọi thứ tục tĩu xả thẳng vào vị tiền bối này. Rồi cô hít một hơi dài nhả ra, nhẹ nhàng đáp:

- Còn hơn ngồi ngoài kia.. Và nghe mấy lời điếc tai, sáo rỗng từ anh... . Ngôn Tình Sắc

Tử Sâm như bị động đến lòng tự trọng. Từ trước đến giờ, chưa một ai, chưa có ai... dám ăn nói với anh như vậy, nhất lại là một con nhãi sinh viên năm nhất. Tử Sâm đập "Ruỳnh", hai tay chống mạnh vào tủ sách, tạo thế gọng kìm Bội Mễ. Cô thoáng giật mình, hơi nghiêng mặt đi, tránh đi ánh mắt đen thẳm, nhọn hoắt và nguy hiểm ấy. Tử Sâm đưa cả người sát lại vào cơ thể cô, dáng anh cao lớn cứ thể trùm dần, che đi cô gái nhỏ bên trong. Anh ép sát người cô lại, Bội Mễ tạm thời chưa hiểu hành động của anh, chỉ có thể cố sức né tránh. Cánh mũi cao bắt đầu di di xuống vành tai, hít hít nhẹ hơi ở đó. Bội Mễ giật mình, dùng lực ẩy mạnh anh ra, nói:

- Anh... Biến thái...

Tử Sâm cười lạnh, đi lại gần, đôi tay vân vê lên cằm cô, bên miệng cứ cười lên, mê hoặc nói:

- Cùng tôi 1 đêm... Em mới cảm nhận được thế nào là "Biến thái", Lâm Bội Mễ...

Cô hất mạnh cánh tay anh ra, hai bên lông mày nhăn lại, con mắt chứa đầy sự tức giận. Nhìn anh một lúc rồi bỏ đi, Tử Sâm đứng đó nhìn theo bóng dáng cô, khuôn mặt cứ đăm chiêu tính toán.

Hôm nay cô đi dọc hành lang, vừa từ thư viện trường trở về, bên cạnh là Á Tuệ đang vui vẻ nhắn tin cùng người yêu. Bỗng dưng từ xa, cô đã thấy Tử Sâm cùng vị trưởng ban Logistics. Cái chuyện hôm đó thi thoảng lại gợi về trong trí óc cô, đâm ra thật xấu hổ. Bội Mễ vội khoác tay Á Tuệ, nhanh chóng đi đường vòng. Vị trưởng ban nọ lại nhanh miệng gọi cô:

- Thành viên Bội Mễ..

Đợi chút..

Bước chân cô như không muốn dừng lại nhưng Á Tuệ lại thay cô làm đối nghịch. Á Tuệ dừng việc nhắn tin, đứng chững lại nói:

- Có ai gọi mày kìa...


Á Tuệ quay lại, nhìn thấy vị trưởng ban cù g Tử Sâm thì như cuống quý, cả hai đã đứng trước mặt. Á Tuệ ngay lập tức cúi đầu, lắp bắp nói:

- Xin chào hai vị tiền bối... Em là sinh viên năm nhất- Tần Á Tuệ

Cái khiến Á Tuệ lắp bắp, rối rắm là khi đụng chạm với Tử Sâm. Nghe nói anh ta đến đâu ai cũng kiêng nể, không thể làm ngơ mà hành xử thất lễ. Bội Mễ khoa hiểu trước hành động của Á Tuệ, cô vẫn nhởn nhơ đứng đó, miệng im bặt không nói gì. Vị trưởng ban kia vội nói:

- À xin chào Á Tuệ, rất vui được gặp em..

Tử Sâm từ lúc thấy cô đến giờ đều hướng ánh mắt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt như thấu tim can, moi móc hết tâm hồn người ta. Bội Mễ cực ghét kiểu nhìn vô duyên này, ánh mắt cô hếch lên khó hiểu, nhìn lại anh. Vị trưởng ban nói tiếp:

- À Bội Mễ này...

Cô thu lại ánh mắt, hướng sự tập trung snag vị trưởng ban bên cạnh, ngoan hiền đáp:

- Dạ...

Vị trưởng ban hiền hòa nói tiếp:

- Cuối tuần này Câu lạc bộ sẽ có chuyến đi tham quan dã ngoại, em đi cùng nhé? Toàn bộ chi phí, sinh hoạt, chỗ ở... đều là Trưởng Câu lạc bộ, anh Sâm chu toàn nên em không cần lo lắng...

Vốn đã định đi, lại nghe đến mọi thứ đều được sắp đặt bởi Tử Sâm. Khuôn mặt có chít hào hứng lại trở nên ỉu xìu, cô khéo từ chối:

- Chắc là... Em không ạ

Từ ban nãy Tử Sâm im lặng không nói một lời, đứng im như khúc gỗ, cao ngạo nhìn cô. Bây giờ anh lên tiếng:

- Sao? Có gì còn chưa thỏa mãn với chuyến đi lần này... Thành viên Bội Mễ cứ nói ra

Cô không khách khí, thẳng toẹt:

- Dạ là tôi không muốn phải đụng độ một người.. Gặp ở Câu lạc bộ là quá đủ, rồi lại đi tham quan dã ngoại cùng... Tôi đây không thích...


Không khí nói chuyện có phần căng thẳng, cả hai người đối mắt nhau nói chuyện. Á Tuệ bên cạnh liền nói lớn:

- A a thưa tiền bối... Bạn em tính hay đùa, thật ra nó rất thích đi.. Cảm ơn anh đã ngỏ ý mời...

Bội Mễ bên cạnh hớ người, trố mắt ra ngơ ngác. Vị trưởng ban rào thêm:

- Ha ha.. Vậy tốt quá.. Hẹn gặp Bội Mễ sáng thứ 7 lúc 8h, tại cổng trường Đại học nha...

Nói rồi Vị trưởng ban kéo Tử Sâm đi. Sau khi họ đi khuất, Bội Mễ lên tiếng:

- Mày làm trò gì vậy? Tao không muốn đi mà..

Á Tuệ bịt miệng cô lại, ngó nghiêng xung quanh rồi nói:

- Bội Mễ... Mày nên biết.. Tiền bối Triệu Tử Sâm không phải là người để mày đùa hay làm trái lệnh... Khi mày đã ở trong Câu lạc bộ Kidhigh, cố gắng mà lấy lòng đi...

Bội Mễ khó hiểu, nói tiếp:

- Sao... Sao mày nói gì ghê gớm thế?

Á Tuệ thở dài, nhăn mặt nói:

- Cái bản tính thờ ơ của mày bỏ đi. Chịu khó quan tâm mọi thứ một chút... Tử Sâm không phải là người để đùa