Lại là những lời này, giọng điệu đầy mỉa mai và chán ghét, nhưng vòng tay ôm cô lại rất bình tĩnh.
Tống Vân Nhĩ nhìn anh, ánh mắt khiến Lệ Đình Xuyên nhất thời thất thần, trong lòng như búa bổ, lộ ra một tia oán hận, không cam tâm.
Đột nhiên, Tống Vân Nhĩ hung hăng tiến về phía anh, khi anh còn chưa kịp phản ứng, cô mạnh mẽ cắn môi anh.
Vết cắn rất nặng, là một loại trút giận, giống như cắn kẻ thù, cảm giác muốn chết không dứt khắp người.
Mà Lệ Đình Xuyên lại không nhúc nhích, mặc cho Tống Vân Nhĩ cắn mạnh môi dưới.
Bộ dạng bình tĩnh mà thong dong kia, tựa như thứ Tống Vân Nhĩ cắn không phải là môi hắn.
Tống Vân Nhĩ thực sự ghét anh, nhất là khi anh hết lần này đến lần khác buông những lời lẽ làm tổn thương cô như thể.
Lệ Đình Xuyên, dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy, anh dựa vào cái gì mà tổn thương tôi như vậy, anh dựa vào cái gì lần này lần khác buông lời khó nghe như vậy chỉ trích tôi, anh dựa vào cái gì, dựa vào cái gì!
Chuyện năm đó, anh biết được bao nhiêu chứ?!
Hận, giống như nọc độc được pha loãng trong nước, thấm sâu vào cơ thể, máu, thậm chí cả xương tủy của Tổng Vân Nhĩ.
Tại thời điểm này, cô một loại xúc cảm muốn cắn một miếng thịt của người đàn ông để an ủi cô ấy về những tội lỗi và đau khổ mà cô ấy đã phải chịu đựng mấy năm nay, cùng với đứa bé chưa kịp liếc mắt một cái đã bị người ta cướp đi.
Cô thậm chí còn nóng lòng muốn kể cho anh nghe những gì đã xảy ra năm đó.
Cho đến khi mùi máu tanh nồng nặc tỏả ra từ miệng, hương vị vẫn còn đang mắn mặn.
Tống Vân Nhĩ chợt tỉnh táo, kịp phản ứng lại mình đã làm gì.
Nhanh chóng nới lỏng hàm răng đang cắn chặt môi anh.
Môi của Lệ Đình Xuyên đã bị cô cắn chảy máu, hai hàng dấu răng sâu xuyên qua mắt Tống Vân Nhĩ và cũng xuyền qua trái tim cô.
Cô ... thật sự ra tay độc ác như vậy sao?
Môi của anh ... gần như đều bị cô cắn đến sắp đứt.
Nhưng anh ấy ngay cả một âm cũng không hề thoát ra.
Khuôn mặt của người đàn ông rất khó coi, lạnh lẽo như một vũng nước đá, thấm vào cơ thể Tống Vân Nhĩ, buốt giá.
Đôi mắt đó cũng giống như có độc, ảm đạm nhìn Tổng Vân Nhĩ.
Trên môi cô dính đầy máu thuộc về anh.
Người đàn ông, một chút cảm giác xấu hồ cũng không có, vẫn như trước quý phái như ngọc công tử, thân hình cao lớn giống như là một ngọn núi lớn che trên đỉnh đầu cô.
Tống Vân Nhĩ ánh mắt có chút cắn rứt, không dám đối diện ánh mắt của anh.
Vẻ mặt Tống Vân Nhĩ có chút chột dạ rũ mắt nhìn xuống, loại biểu cảm khó xử khiến cô không có chỗ nào giấu đi, thậm chí còn muốn chạy trốn.
Tuy nhiên, người đàn ông vẫn vững vàng, ôm chặt lấy cô, chỉ nhìn cô bằng đôi mắt sâu không thấy đáy.
"Thật ... thật xin lỗi." Tống Vân Nhĩ nhẹ nhàng nói, "Tôi..."
"Cô muốn nói với tôi, cô dùng phương thức này đóng dấu lên người tôi?" Người đàn ông lạnh giọng mị hoặc,
"Tống Vân Nhĩ, không có ai nói cho cô biết, những chiêu trò này của cô đều quá tệ sao? Bây giờ cho dù cô có cởi quần áo và nằm trên giường của tôi, tôi sẽ không chạm vào cô dù chỉ một chút!"
Tống Vân Nhĩ hít sâu một hơi, ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh, "Vậy Lệ tiên sinh bây giờ đang làm cái gì vậy?
Sao lại ôm chặt tôi như vậy?"
"Tôi sợ cô ra tay với Thạch Đậu!" Lệ Đình Xuyên lạnh lùng nói, "Tống Vân Nhĩ, tôi cảnh cáo cô, nếu cô dám động vào Thạch Đậu, tôi sẽ không tha cho cô!"
Tống Vân Nhĩ bật cười, là cười tự giễu lại đắng chát, "Lệ tiên sinh, nhưng Thạch Đậu thích tôi. Tôi làm sao được?
Con gái anh rất thích tôi, cũng rất tin tưởng tôi! Nếu tôi không nắm chắc cơ hội hiếm có này một chút, chẳng phải là quá có lỗi với sự tín nhiệm của cô bé đối với tôi sao? Dù sao anh cũng đã nói, tôi phí hết tâm tư, không phải chỉ muốn thu hút sự chú ý của anh sao?"
Cách đó không xa, con mèo nhỏ Thạch Đậu dựa nửa đầu ra sau sườn núi, hai tay chống cằm, đôi mắt xinh đẹp không chớp nhìn về phía bên này, sau đó trên khóe môi nhếch lên một nụ cười gian như tiểu hồ ly.
"Hừ, còn nói không thích. Ngay cả miệng môi cũng hôn lên rồi, còn nói không thích! Rõ ràng là thích chú Lệ của tôi mà vẫn mạnh miệng! Phụ nữ chính là nói một đằng làm một nẻo!"
Thạch Đậu khẽ lẩm bẩm một mình, cười gian tặc, tựa như người mẹ già tan nát cõi lòng, cuối cùng cũng nhìn thấy dáng vẻ thoải mái như xưa của con trai và con dâu.
Vì khoảng cách xa nên không nhìn rõ Tống Vân Nhĩ đang cắn Lệ Đình Xuyên, hơn nữa còn cắn nát môi.
Chỉ thấy hai người hôn nhau khó tách ra, mà Lệ Đình Xuyên vẫn ôm Tống Vân Nhĩ suốt, trông càng như keo như Sơn.
"Hừ!" Tiểu Thạch Đậu thẹn thùng lấy tay che mắt, "Người ta còn là một đứa trẻ, các người cũng nên để ý tới ta một chút chứ, hừ!"
Lệ Đình Xuyên nghe Tống Vân Nhĩ nói, cụm từ "con gái anh" trở thành tiêu điểm chú ý của anh.
Đôi mắt anh chĩu xuống một chút, cổ họng dường như bị nghẹn lại, anh muốn nói với Tống Vân Nhĩ rằng Thạch Đậu không phải con gái anh.
Nhưng khi lời nói đến khoé miệng, anh lại nuốt xuống.
Tại sao anh phải nói với cô ấy, tại sao anh phải giải thích cho cô?
Cô ấy muốn nghĩ gì, đó là chuyện của cô, liên quan gì đến anh!
Tuy rằng Thạch Đậu không phải là con gái của anh, nhưng mấy năm nay, anh quả thật đã coi cô bé như con gái trong đau đớn.
Năm đó, Thạch Đậu được đưa ra khỏi phòng sinh, nhìn một quả bóng nhỏ như vậy, trong đầu Lệ Đình Xuyên chợt lóe lên một hình ảnh: Đây là đứa con gái mà Tống Vân Nhĩ sinh ra cho anh!
Nhưng ngay sau đó anh liền tỉnh táo lại.
Điều này là không thể.
Đây là con của Chỉ Nghiên, không phải của Tống Vân Nhĩ.
Người phụ nữ kia đã sớm bỏ đi với người đàn ông khác, ngay cả một câu cũng không để lại cho anh trong thời điẻm anh khó khăn nhất, cô ấy đã chọn cách rời bỏ anh và ra nước ngoài với người đàn ông khác.
"Cô nói đúng, con gái của tôi!" Lệ Đình Xuyên ảm đạm nhìn cô, nghiến răng nghiễn lợi từng chữ, "Nếu biết Thạch Đậu là con gái tôi, cô dám động một chút tâm tư thử xem! Tống Vân Nhĩ!"
Dù biết cô bé Thạch Đậu không phải con gái anh nhưng Tống Vân Nhĩ vẫn hơi nhói đau khi nghe anh nói "Thạch
Đậu là con gái anh",
Cho nên, Lệ Đình Xuyên, anh thích Quý Chỉ Nghiên là bởi vì anh thích con gái của cô ấy, đúng không?
Một lần nữa, Tống Vân Nhĩ cảm thấy rằng cô lại là một người thừa thãi, cản trở sự ấm áp và hòa thuận của gia đình ba người, cũng như sự yêu thương và chiều chuộng của anh dành cho con gái.
Niềm vui sướng nhạt nhòa khi biết Thạch Đậu không phải con gái của anh, thời khắc này liền bị nghiền nát.
Tống Vân Nhĩ thậm chí có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đang tan vỡ.
Anh nở một nụ cười nhẹ, thản nhiên nói: "Nhưng mà, tôi đã động tâm rồi, làm sao bây giờ?"
"Bốp!" Một tiếng vỗ mạnh mẽ vang lên.