Khi Lệ Đình Xuyên trở lại công ty, Trình Dương đã thay anh ta kết thúc cuộc họp.
"Anh Lệ." Trình Dương đưa nội dung cuộc họp cho Lệ Đình Xuyên: "Anh ... không có chuyện gì chứ?"
"Không có chuyện gì." Lệ Đình Xuyên mặt không chút thay đổi nói, sau đó dường như nghĩ tới cái gì đó, ngước mắt nhìn về phía Trình Dương hỏi, "Thầm Lương bên kia, nói như thế nào?"
Mấy ngày nay, anh đều quên mất chuyện này.
Hôm đó, sau khi bảo Cảnh An giao người cho Thẩm Lương, anh cũng không hỏi nữa.
Thậm chí anh còn cố tình không muốn hỏi về Tống Vân Nhĩ.
Tại sao anh ta phải quan tâm nhiều đến chuyện của người phụ nữ đó như vậy?
"Thẩm Lương điều tra, người đàn bà kia đúng là mẹ của Nghiêm Dịch Huân." Trình Dương vẻ mặt nghiêm túc nói,
"Nghiêm Dịch Huân đã trở về từ hai năm trước. Lúc trở về, không chỉ bị liệt nửa người, mà còn ngây ngốc, ngay cả mẹ ruột của hắn cũng không biết. Trong miệng cũng không biết đang nói cái gì, đều là nghe không hiểu. Hai năm nay đã được chữa bệnh, nhưng không thấy cải thiện. Lúc mới bắt đầu, mẹ của hắn đã từng đến Tống gia làm ầm ĩ, nhưng..."
Dừng một chút, tiếp tục, "Xem ra cũng vô dụng, dù sao Nghiêm gia cũng chỉ là một gia tộc bình thường, làm sao có thể giống như Tống gia. Vừa đi náo loạn một hai lần, Tống Lập Tân đã tìm người ra tay với Nghiêm Dịch Huân.
Sau đó mẹ hắn sợ tới mức không dám nữa. Lần này gặp Tổng Tiểu thư, chắc hẵn là chút hết tất cả tức giận ra."
Có thể không tức giận sao?
Ban đầu là một đứa con trai lành lặn cùng Tống Vân Nhĩ ra nước ngoài.
Nghiêm gia còn tưởng rằng đã trèo được lên cây đại thụ này, gặp ai đều liền nói con dâu nhà họ là Tiểu thư Tống gia.
Kết quả ngược lại, tốt đâu không thấy, còn mất đi một đứa con trai.
Bị liệt không nói, đây lại còn ngớ ngẩn.
Dù có đổi thành bất kỳ mẹ nào đi nữa thì điều này cũng không thể nào chấp nhận được.
Mà thủ phạm là Tống Vân Nhĩ lại sống tốt, Nghiêm mẫu vừa nhìn thấy cô ấy, có thể không tức giận giết cô sao?
Hôm đó, nếu không phải anh Lệ ở đây, có lẽ Tống tiểu thư không dễ dàng thoát thân như vậy.
Lệ Đình Xuyên nhíu mày, không nói một lời, trầm tư đáng sợ.
"Biết rồi, ngươi đi làm việc của mình đi." Phất tay ra hiệu với Trình Dương.
Trình Dương xoay người đi ra ngoài.
Lệ Đình Xuyên ngồi dựa vào ghế, hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Chỉ trong chốc lát, văn phòng lớn như vậy liền tràn ngập mùi thuốc lá cay nồng mũi.
Còn anh, đôi mắt sâu thằm kia, bình tĩnh đến đáng sợ, làm cho người ta nhìn không ra một chút cảm xúc nào.
Khi Tống Vân Nhĩ tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
Nhìn phòng bệnh hơi giật mình một chút, sau đó lẳng lặng xuống giường.
Lòng bàn chân hình như giấm lên cái gì đó, cúi đầu nhìn lại, là một điếu thuốc bị bóp nát nhưng chưa hút.
Quay đầu nhìn về phía giường bệnh còn lại, giường vẫn trải phẳng phiu, cũng không có bóng dáng người nào ở đây.
Tống Vân Nhĩ hơi thất thần, sau đó cười khổ.
Sao có thể chứ?
Quần áo trên người cô đã đổi thành quần áo bệnh nhân của bệnh viện, còn quần áo cô mặc trước đó đã xếp gọn gàng đặt ở cái tủ bên cạnh, cùng với điện thoại di động của cô cũng đặt ở trên đó.
Từ khi nào bệnh viện còn phụ trách giặt quần áo cho cô ấy?
Điện thoại di động rung lên thông báo có tin nhắn.
Tống Vân Nhĩ cầm điện thoại di động nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong thì cả người tức giận.
Là một video, trong đó Tổng Vần Tỉ co người vào một góc.
Thân thể mảnh khảnh nhỏ bé, cuộn thành một khúc, cả người run rẩy, trong miệng không ngừng khẽ nói, "Đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi!"
Cậu giống như một đứa trẻ bất lực, khiến cho người ta đau lòng, xót xa vô cùng.
Lúc ngẩng đầu, cả gương mặt ấy tất cả đều là dấu vết xanh tím, khóe miệng còn có vết máu.
Cậu ấy không chỉ bị quấy rối, mà còn bị đánh đập.
"Vân Tỉ!" Trái tim Tống Vân Nhĩ đập dữ dội, không thèm đếm xỉa gì tới chuyện, cầm lấy điện thoại lao ra ngoài.
Cô đụng phải y tá đến kiểm tra phòng.
"Này, cô.."
Những lời y tá nói còn chưa dứt, Tống Vân Nhĩ đã biến mất khỏi tầm mắt của cô.
Cô là đang liều mạng chạy, chạy như điên.
Tống Lập Tân, sao các ngươi có thể đối xử với Vân Tỉ như vậy!
Các ngươi không phải là con người!
Thân thể của Tống Vân Nhĩ vốn còn thập phần hư ảo, làm sao chịu nổi chạy nước rút như vậy.
Nhưng cô căn bản cũng không để ý, chỉ có đau lòng cùng hận.
Dưới chân loạng choạng, cả người ngã về phía trước.
May mắn có người nhanh tay lẹ mắt đỡ cô một cái.
"Cô sao ..." Chương Thành Hiệu nhìn Tống Vân Nhĩ với vẻ mặt tái nhợt.
Tống Vân Nhĩ đẩy anh ra, định tiếp tục chạy, nhưng hai chân mềm nhũn, cả người lại ngã vào trong vòng tay
Chương Thành Hiệu.
Chương Thành Hiệu gần như dùng hai tay ôm chặt để Tống Vân Nhĩ không bị ngã
"Cô đi đâu?" Chương Thành Hiệu hỏi.
"Nguyệt Loan Trang." Tống Vân Nhĩ yếu ớt nói.
"Tôi đưa cô đi." Chương Thành Hiệu đỡ cô ngồi vào trong xe.
Chiếc xe của Lệ Đình Xuyên vừa lúc chạy tới, vừa chuẩn bị xuống xe thì thấy Tống Vân Nhĩ nhào vào lòng một người đàn ông.
Trong đôi mắt người đàn ông đó, lấm ta lấm tấm nhộn nhạo chờ mong.
Tay người đàn ông ấy ôm chặt eo cô.
Hai người thoạt nhìn như thể thân mật vô gian vừa mềm tình đưa.
Cô giống như không xương nép vào trong ngực người đàn ông, nhu tình như nước.
Người đàn ông ôm cô vào trong xe ngồi và lái xe đi.
"Huych!"
Tay Lệ Đình Xuyên một quyền nặng nề đánh vào vô lăng, đôi mắt âm tàn, tựa như phóng ra lưỡi dao sắc bén có thể giết người bất cứ lúc nào
Trên mu bàn tay nổi lên những đường gân xanh, giống như giòi bò đầy trên mu bàn tay, rất gớm ghiếc lại xấu xí
"Vậy tôi càng không thể chết, tôi còn muốn cùng người tôi yêu sống cả đời!"
Lời nói của Tống Vân Nhĩ vang lên bên tai anh.
Cho nên, người đàn ông này, mới là cô yêu phải không?
Lệ Đình Xuyên cả người tản ra một tia sát khí tàn nhẫn.
Anh đúng là điên mới có thể lo lắng cho cô, khẩn trương với cô, sáng sớm làm món cô có thể ăn, cũng thích ăn, vội vàng đem đến.
Kết quả là đến xem cô cùng người đàn ông ôm ấp như thế nào!
Kính cửa sổ hạ xuống, một cặp lồng giữ nhiệt ném ra khỏi xe và rơi vào thùng rác phía trước.
Điện thoại di động đồ chuông vào lúc này.
"Nói!" Thanh âm lạnh lùng và u ám của Lệ Đình Xuyên vang lên, sát khí đằng đằng.
Bảo Đạt vội đưa chiếc điện thoại sát tai ra xa hơn hơn.
Đây là dây thần kinh nào lại không đúng?
Cách điện thoại đều có thể cảm giác được sát khí âm trầm kia?
Vì sao người bên cạnh hắn, từng người một đều không bình thường?
"Anh hai, chị hai bỏ trốn rồi!" Bảo Đạt vội vàng nói.
Lệ Đình Xuyên trực tiếp cúp máy, ngay cả một chữ "ừ" cũng không để lại cho anh.
Bỏ trốn!
Không phải cũng chỉ là bỏ trốn thôi sao?
5 năm trước, bỏ trốn cùng một người đàn ông.
Hiện tại, dưới tầm mắt của anh lại cùng một người đàn ông khác bỏ trốn.
Tống Vân Nhĩ, thật muốn giết chết cô!
Tổng Vân Nhĩ, đời này, cô đừng nghĩ tôi tha thứ cho cô!
Nhìn chằm chằm về phía Tống Vân Nhĩ vừa rời đi và lái xe đi.