Đan Đại chí Tôn

Chương 1219


Chương 1223 Thiên phẩm Luyện Đan sư (2)

Lý Hoàng gian nan mở miệng. 

Xung quanh, tất cả mọi người lại lần nữa an tĩnh, nhìn chằm chằm Khương Phàm, theo dõi mắt hắn, theo dõi miệng hắn. 

Thiên phẩm linh văn! 

Đây chính là linh văn tôn quý mà hoàng tộc mới có thể bồi dưỡng ra được. 

Mỗi một kẻ đang thức tỉnh một khắc này đều sẽ truyền khắp hải dương, khiến cho hoàng tộc các phương chú ý, khiến cho các thế lực khác kính sợ. 

Mà đột nhiên xuất hiện người như thế này, vậy mà... 

Khương Phàm gật đầu: 

- Thiên phẩm Thú linh văn, Phần Thiên Tước! 

- Chính miệng hắn đã thừa nhận! Thật sự là Thiên phẩm linh văn! 

- Phần Thiên Tước? Là yêu hỏa! 

Đám người oanh động, lại lần nữa kính sợ Khương Phàm. 

Lý Hoàng hít một hơi thật mạnh, thật là Thiên phẩm rồi? 

Đây quả thực là kỳ tích! 

Trách không được lại không nguyện ý tiếp nhận khiêu chiến của hắn, trách không được có thể làm cho người như Lý Dần cam nguyện làm bạn. 

- Cất kỹ? 

Khương Phàm đưa Thiên Nhân Đan tới trước mặt Lý Hoàng, ý là, hãy giữ bí mật thân phận! 

Lý Hoàng đột nhiên cảm giác Thiên Nhân Đan trước mặt có chút khó giải quyết, nếu như nhận liền mang ý nghĩa hắn phải giữ bí mật, giao dịch bằng cái này. 

Thế nhưng, Khương Phàm rõ ràng là Thánh phẩm linh văn, lại thăng hoa đến Thiên phẩm, vô cùng có khả năng có liên quan cùng vị sư phụ kia của hắn, chuyện quan trọng như vậy, lẽ ra hắn nên báo cáo cho gia tộc của hắn. 

- Một viên không đủ? Ta luyện thêm cho ngươi mấy viên? Ba viên, năm viên? 

Khương Phàm chỉ đang nói đùa, nhưng cũng lại là đang nhắc nhở, giữ bí mật ba đến năm. 

Lý Hoàng lĩnh hội ý tứ bên trong, cắn răng một cái, vậy nhịn ba đến năm năm. 

Hắn giơ tay lên, chụp vào Thiên Nhân Đan. 

- Đầu tiên chờ chút đã! Có thể để cho ta nghiệm viên Thiên Nhân Đan này một chút hay không? 

Một nam tử đưa tay ngăn lại, trước một bước bắt lấy Thiên Nhân Đan. 

- Ngụy Vô Đạo? 

Lý Hoàng vô ý thức liền muốn cướp về, lại phát hiện là người quen. 

Ngụy Vô Đạo! 

Khương Phàm nhìn về phía nam tử trắng nõn gầy gò bên cạnh, lại mang theo mấy phần tôn quý cùng kiêu ngạo. 

- Mời! 

Ngụy Vô Đạo cầm Thiên Nhân Đan, đặt ở trước mặt nhẹ nhàng lay động, thưởng thức mùi thuốc nồng nặc. 

Người xung quanh lần nữa an tĩnh lại, chờ đợi Ngụy Vô Đạo, vị Đan Thánh tương lai của Ngụy gia này đánh giá. 

Ngụy Vô Đạo lung lay hai lần, khẽ nhíu mày, lại lung lay mấy lần, tinh tế tỉ mỉ phẩm vị. 

Thật ra hắn là muốn kiếm cớ, bình phán bên trong không đủ. Nhưng, mùi thuốc nồng đậm thích hợp, nói rõ tỉ lệ các loại dược dịch cùng giao hòa đều vừa đúng. Mùi thuốc hít vào trong thân thể, kích thích đối với huyết khí và linh hồn đều rất rõ ràng, nhưng không có gây nên khác ảnh hưởng mãnh liệt, nói rõ đan dược tương đối tinh khiết. 

Mặc dù mang theo mấy phần khí tức bá đạo, nhưng hẳn là có liên quan cùng hỏa diễm yêu hỏa của Khương Phàm, mà cũng không có khô nhiễu đến hiệu quả của đan dược. 

- Như thế nào? 

Khương Phàm dùng Hỗn Độn Nguyên Hỏa, khí tức Hỗn Độn đặc hữu có thể chiết xuất dược dịch trong nguyên liệu rất tốt, còn có thể cam đoan các loại dược dịch được giao hòa. Đồng thời, sau khi đan dược thành hình, bên trong sẽ còn lưu lại khí tức Hỗn Độn vi diệu, làm đan dược hấp thu sâu sắc, kích phát dược hiệu tốt hơn. 

Ngụy Vô Đạo đưa đan dược cho Lý Hoàng: 

- Không tệ. 

Hai chữ đơn giản để cho rất nhiều người nhướn mày. 

Từ Ngụy Vô Đạo trong miệng nói ra thì không sai, nói cách khác không có chọn đến vấn đề rõ ràng. 

- Có thể được ngươi khẳng định, ta tới đây một chuyến cũng thật đáng giá. Rất chờ mong ngày kia cùng ngươi luận bàn. 

Khương Phàm khẽ vuốt cằm, lấy Đại La Xích Dương Đan từ trong tay Lý Hoàng qua. 

Ngụy Vô Đạo đưa mắt nhìn Khương Phàm rời khỏi, thể hiện lạnh nhạt, trong lòng lại cảnh giác. 

Trong vòng một ngày liên tục luyện thành hai đan dược Chuẩn Thánh phẩm, lại còn là đan dược khác nhau, ngay cả hắn cũng đều không có thử qua. 

Mấu chốt là độ tinh khiết của đan dược rất tốt. Điều này nói rõ kỹ nghệ luyện đan của Khương Phàm vô cùng thuần thục, cũng xác thực là có thiên phú luyện đan. 

Sư phụ của hắn rốt cuộc là ai? Lại có thể nuôi dưỡng được đệ tử như vậy. Nếu quả như so đấu thật, có phần thắng không? 

Lấy thanh danh của Ngụy Vô Đạo hắn tại Thần Vực Chi Hải, nếu như không thể triệt để áp chế Khương Phàm, liền xem như thua. 

Dù cuối cùng là thế hoà không phân thắng bại, thành tựu cũng sẽ là ở tên Khương Phàm này. 

Khương Phàm không phải tới khiêu chiến với Ngụy gia, hắn là đến mượn tên Ngụy gia, thành tựu thanh danh của chính hắn. 

Ngụy gia, hẳn là tiếp nhận khiêu chiến sao?? 

Khương Phàm không có trực tiếp rời khỏi, mà là đi tới Thiên Mộng đảo ở đối diện. 

Một cử động kia lập tức để cho các phương chú ý. 

Bởi vì Thiên Mộng đảo có địa vị đặc thù, linh văn càng đáng sợ, coi như vào trường hợp hôm nay, chào hỏi đơn giản thì có thể, nhưng không có ai sẽ chủ động giao lưu cùng bọn hắn, vậy mà Khương Phàm lại chủ động tới nghênh đón. 

Là có chuyện gì, hay là do chưa thấy qua việc đời? 

- Lăng Vi cô nương? 

Khương Phàm chính là muốn để cho tất cả mọi người chú ý, để bọn hắn biết đêm nay hắn đều đang làm cái gì, để bọn hắn làm chứng hắn không liên quan với sự biến mất của Ngụy Vô Cực. 

- Khương Phàm tông sư. 

Lăng Vi ưu nhã động lòng người, khẽ gật đầu, dùng tôn xưng. 

Khi xác định Khương Phàm là Thiên phẩm linh văn, một khắc này, cơ hồ thân phận của hắn liền đã vượt qua tất cả mọi người ở đây. Bây giờ cứ việc còn không có có bối cảnh, không có danh tiếng, nhưng chỉ là bây giờ. 

- Có thể quấy rầy một chút thời gian của Lăng Vi cô nương hay không? 

Khương Phàm đã gặp qua nữ tử rất thật đẹp, nhưng không thể không thừa nhận người trước mặt này xác thực có mị lực rất đặc biệt. 

Không phải không có mị lực, mà là trong lòng lộ ra tinh khiết mỹ hảo, còn có thần bí thản nhiên. 

Khó trách lúc trước Dương Biện không nhịn được! 

- Lăng Vi vinh hạnh. 

Lăng Vi mỉm cười tiếp nhận. 

Mặc dù nàng đang mang theo mạng che mặt, nhưng vẫn có thể cảm nhận được mị lực tán phát qua nụ cười kia. 

Khương Phàm đưa tay ra hiệu, đi tới bên cạnh cánh rừng trước mặt. 

Lăng Vi để thị vệ ở hai bên lại, một mình đi theo. 

Trong lúc phất tay, đều mang theo phần ưu nhã lạnh nhạt. 

Hắn muốn làm gì? 

Hứa Đan thể hiện ra vẻ quái dị. 

Đã nói là phải điệu thấp, rốt cuộc vừa đến đã luyện đan, bây giờ lại là thông đồng nữ tử, ngươi là đến mạo hiểm, hay là đến vui chơi.