Đáng Yêu Thêm Một Chút

Chương 133


“……”

“Đại thiếu gia từ nhỏ đã có cuộc sống quá tốt, đối với tình cảm và vật chất khác, cậu ta không có nhiều khao khát nữa. Mục tiêu duy nhất hiện tại của Lộ Tinh Lâm cũng chỉ là cô thôi.”

Dư Lạc không nói gì thêm, hít thở sâu vài lần để cố gắng trấn tĩnh lại tâm trí.

Cô thật sự đã đánh giá thấp.

Nhưng làm sao cô có thể ngờ được?

Tình yêu của cậu thiếu niên đã kéo dài và cháy âm ỉ suốt bao năm, cô từng nghĩ rằng nó chỉ là một ngọn lửa nhỏ, chỉ cần cô tàn nhẫn, nó sẽ bị dập tắt.

Nhưng không ngờ.

Ngọn lửa ấy chẳng những không tắt mà càng bùng cháy mạnh mẽ hơn.

Rõ ràng cô… cũng chỉ muốn bảo vệ anh mà thôi.

Dư Lạc chợt cảm thấy như số phận đang trêu đùa, những sai lầm liên tiếp xảy ra, một bước sai, dẫn đến sai cả chặng đường.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y lại lần nữa.

Chỉ có thể lặng lẽ cầu nguyện trong lòng——

Đừng có chuyện gì xảy ra với Lộ Tinh Lâm, cô đã khó khăn lắm mới có thể thấy lại ánh mặt trời, khó khăn lắm mới đi xa như vậy để quay trở lại bên cạnh anh.

Lần này, cô muốn ở bên anh lâu hơn chút nữa.

Chuyến bay từ Bắc Kinh đến Tứ Xuyên chỉ mất khoảng hai tiếng rưỡi.

Nhưng chuyến bay này hạ cánh ở sân bay Thiên Phủ.

Dư Lạc và Tô Bạch mất thêm hơn hai tiếng đi từ sân bay đến bệnh viện, cả quãng đường bọn họ vừa đi vừa lo lắng, cuối cùng cũng đến nơi.

Thời tiết ở Tứ Xuyên oi bức, mỗi năm cái nóng cuối thu thường kéo dài rất lâu.

Lúc này nhiệt độ cũng cao hơn Bắc Kinh nhiều.







Cảm giác oi bức và ẩm ướt không thấy mặt trời chính là ấn tượng đầu tiên của Dư Lạc về Tứ Xuyên.

Vừa đến trước cửa phòng bệnh, bọn họ gặp Nhan Mạn Ngữ và Tôn Khả đang bước ra, cả hai đều cúi đầu, vừa đóng cửa vừa nói chuyện.

“Ừ, để thằng bé nghỉ ngơi thêm chút nữa, có chuyện gì, chúng ta sẽ tiếp tục trao đổi.” Nhan Mạn Ngữ nói.

Tôn Khả gật đầu: “Ngài cũng không cần quá lo lắng, lần này câu lạc bộ chúng tôi sẽ điều tra kỹ nguyên nhân vụ tai nạn. Thành thật xin lỗi, vốn dĩ lần này chỉ là buổi giao lưu... không ngờ ngay ngày đầu tiên lại xảy ra chuyện như vậy.”

“Tôi hiểu.”

Đua xe vốn dĩ là nguy hiểm, những chuyện như vậy xảy ra cũng không hiếm, chỉ cần không quá nghiêm trọng thì có thể chấp nhận được.

Nhan Mạn Ngữ vừa trả lời, vừa ngẩng đầu lên một chút, nhìn thấy Dư Lạc và Tô Bạch đang vội vàng chạy từ cầu thang đến, bà giơ tay ra hiệu cho Tôn Khả.

Hai người cùng nhìn về phía bọn họ.

Dư Lạc cau mày, vẻ mặt đầy lo lắng: “Dì Nhan...”

“Không sao đâu.” Nhan Mạn Ngữ trấn an Dư Lạc trước, “Không cần lo lắng quá, Lộ Tinh Lâm nhà chúng ta có phúc lớn, sẽ không dễ dàng bị thương đâu.”

Nghe Nhan Mạn Ngữ nói vậy, Dư Lạc hơi nhẹ nhàng thở ra, sau đó mới hỏi: “Bây giờ tình hình thế nào rồi ạ?”

“Ừm, không có vấn đề gì lớn.” Nhan Mạn Ngữ nói, “Mặt có một số vết trầy xước, bầm tím, còn lại thì ổn. Đã chụp phim và làm MRI, tạm thời không có gì nghiêm trọng.”

"Tạm thời..."

Nhan Mạn Ngữ tiếp tục giải thích, đồng thời khẽ gật đầu với Tô Bạch, ánh mắt biểu thị sự cảm kích vì anh ta đã vất vả đưa Dư Lạc đến đây.

Ngay khi nhận được tin từ câu lạc bộ, mọi người đều rất căng thẳng.

Chỉ biết rằng Lộ Tinh Lâm bị tai nạn trong lúc huấn luyện, người hôn mê, nhưng không ai rõ tình trạng cụ thể của anh, dù cảm thấy có lẽ mọi chuyện sẽ không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn không thể không lo lắng.

Nhan Mạn Ngữ là người đầu tiên giữ bình tĩnh, xử lý mọi việc, liên lạc với Tô Bạch để thông báo cho Dư Lạc và đưa cô đến Tứ Xuyên.

Dù chuyện có thế nào, cô vẫn cần phải biết trước.

Hơn nữa, người mà Lộ Tinh Lâm muốn gặp nhất khi tỉnh dậy chắc chắn sẽ là cô.

Nhan Mạn Ngữ quay đầu nhìn vào phòng bệnh, nói với Dư Lạc: “Chỉ là xe bị lật vài vòng, thằng bé bị đập đầu vào sau gáy và tạm thời hôn mê, hiện tại vẫn chưa tỉnh lại.”





“Bác sĩ nói tình hình không nghiêm trọng, với thằng bé mà nói, điều này chỉ giống như một giấc mơ, nghỉ ngơi xong thì sẽ tự nhiên tỉnh lại thôi.”

“Chúng ta vẫn cần tìm hiểu nguyên nhân vụ tai nạn, đồng thời phối hợp với câu lạc bộ Rainy để thu thập thêm thông tin.”

“Nếu cháu thực sự lo lắng... thì vào trong với thằng bé đi, bên cạnh có một chiếc ghế sofa nhỏ có thể nghỉ ngơi.”

Mọi người đều bình tĩnh đến đáng sợ, vì đã quen với những tình huống như thế này.

Chỉ có Dư Lạc là lần đầu gặp phải, tâm trạng bất an nhất, nhưng khi thấy mọi người đều giữ được sự điềm tĩnh, cô cũng phần nào thả lỏng hơn.

“Nhưng mà…” Nhan Mạn Ngữ giải thích thêm, “Dù sao thì cú đập vào đầu cũng khá mạnh, không loại trừ khả năng khi tỉnh dậy, thằng bé có thể bị ảnh hưởng đến não bộ.”

Nhan Mạn Ngữ nói rất hàm súc.

Dư Lạc hơi sửng sốt, không rõ ý của bà là Lộ Tinh Lâm có thể sẽ trở nên ngốc nghếch... hoặc sẽ mất trí nhớ?

Nhan Mạn Ngữ thấy biểu cảm của cô như vậy, lo rằng cô suy nghĩ quá nhiều, liền giải thích thêm.

“Bác sĩ vừa xem qua phim chụp, theo kết quả phim thì không có tổn thương lớn nào, nên chuyện đó không cần lo lắng quá. Chỉ là trí nhớ của thằng bé trong vài ngày tới có thể hơi mơ hồ.”

Nói xong, bà không tiếp tục nhiều lời nữa, mà ra hiệu cho Dư Lạc vào trong trước.

Nhan Mạn Ngữ cùng với Tôn Khả rời đi để tìm người phụ trách câu lạc bộ đối phương.

Tôn Khả đã có nhiều năm kinh nghiệm trong ngành, thực ra rất nhạy bén, có thể cảm giác được vụ tai nạn này có lẽ không đơn thuần chỉ là một tai nạn bình thường.

Địa hình đường núi vốn dĩ rất hiểm trở. Lộ Tinh Lâm hàng năm huấn luyện ở Bắc Kinh, không quen thuộc với đường núi, cộng thêm việc không quen xe, không kiểm soát được tốc độ và góc cua nên đã bị lật xe.

Lật xe ở địa hình đồi núi nguy hiểm hơn nhiều so với trên đường bằng.

Khi leo lên con đường quanh co trên núi, nếu bị lật, xe sẽ lăn xuống theo vách núi.

Lộ Tinh Lâm lái xe có chút liều lĩnh, phong cách lái xe khá "hoang dại", nhưng Lộ Ginh Lâm vẫn rất có kiểm soát. Trước khi khởi hành, Tôn Khả và huấn luyện viên đã nhiều lần nhắc nhở anh.

Dặn dò anh nhớ thử xe cẩn thận, vì lần này không phải là cuộc đua, chỉ là buổi giao lưu, an toàn vẫn là trên hết.