“Cô im đi, đừng ra vẻ thánh thiện mà lên mặt với tôi. Nếu không để tôi cho cô hiểu cảm giác…”
Dứt lời, Lạc Liên Chi đã giật phăng cốc nước trên tay người phụ nữ kia định hất hết số còn lại về phía cô.
Thiều Vân San kịp né đi, nhưng nước vẫn bắn kha khá lên người cô. Lúc ấy thì cô đúng là không thể kiềm chế được tức giận:
“Thần kinh hả?”
Lạc Liên Chi cười trào phúng, khoanh tay trước ngực:
“Sao, mới có tí như vậy đã tức giận rồi à? Bộ mặt của cô tôi còn lạ gì nữa, cho nên đừng có ra vẻ ở đây.”
Thiều Vân San phủi phủi nước trên váy, người phụ nữ trung niên kia cũng bất ngờ trước hành động của Lạc Liên Chi, lúc này vội vàng tiến tới giúp cô phủi nước trên váy.
Dù nó không có tác dụng gì nhiều, nhưng cô nhìn ra người phụ nữ trung niên này thật sự không phải kẻ xấu thích kiếm chuyện mà chỉ vô tình đụng tới Lạc Liên Chi thôi. Trong lòng cô càng kiên định phải giúp người này.
“Có giống nhau à? Bác ấy là vô tình, còn cô là cố ý. Tôi có ý muốn hòa giải mà cô lại giở trò khốn nạn ra đây. Cô thích làm loạn đến vậy hả?”
Lạc Liên Chi như thể không còn gì để mất nên sống chết đôi co:
“Tôi khiến cô đến hòa giải sao? Chuyện của tôi liên quan quái gì đến cô?”
Cô ta nói với người phụ nữ:
“Bà còn dám phủi cho cô ta, bà muốn chết hả?”
Thấy cô ta cứ cứng miệng, cô kéo tay người phụ nữ đứng ra sau lưng mình, cũng không quan tâm đến nước bẩn trên váy mình nữa:
“Muốn đền hả? Tôi thay bác ấy đền cho cô, cô đừng có làm loạn lên nữa. Làm trò cười cho người khác hay lắm sao?”
Lỡ can thiệp vào rồi, cô muốn giải quyết cho ổn thỏa. Cô lấy tiền của mình từ trong túi xách, hỏi Lạc Liên Chi:
“Cái váy này của cô chắc cũng chẳng đến năm chục triệu đâu nhỉ? Ở đây có trước mười lăm triệu tiền mặt, cầm lấy trước đi. Tôi sẽ bảo người của tôi chuyển nốt cho cô.”
Lạc Liên Chi không nghĩ Thiều Vân San sẽ vì người lạ mà chi tiền, nhưng cô ta không cảm thấy vui, ngược lại càng thêm tức giận vì cho rằng Thiều Vân San đang sỉ nhục mình là loại keo kiệt khó ở. Thế là ở trước mặt bao nhiêu người cô ta hất tay Thiều Vân San một cái thật mạnh:
“Khốn kiếp! Thiều Vân San mày đừng tỏ ra là mày ở trên tao!”. Truyện Tiên Hiệp
“…”
Nhìn tập tiền văng ra rơi vãi dưới đất, Thiều Vân San hít sâu một hơi.
Những lúc thế này để làm bản thân không tức sôi máu, cô tự chửi mình là Uyển Uyển ác độc.
Cố gắng nghĩ rằng đây cũng là một trong số những đứa con ghẻ mình đẻ ra, không nên tức giận, không cần bực tức.
Thiều Vân San cúi đầu nhặt tiền lên, nhưng lúc cúi xuống máu dồn lên não lại làm cho cảm xúc tức giận của cô vốn đang được kiểm soát lại đột nhiên bùng dậy. Người phụ nữ trung niên thấy cô cúi mình cũng giúp cô nhặt lên.
Thiều Vân San nhặt xong xuôi, bây giờ cô thật hết kiên nhẫn:
“Vậy Thiều Vân San này cũng nói cho cô biết, chiếc váy này của tôi hơn hai trăm triệu, bản giới hạn của Dior, cũng là mặc lần đầu. Đôi tay ngọc ngà của cô chắc chẳng giặt nổi đâu, cô không muốn hòa giải với bác gái này, thì lập tức đền trả cho tôi.”
“Mày…!”
Lạc Liên Chi mặt đỏ phừng phừng hung dữ, thật trái ngược với gương mặt trang điểm dễ thương của cô ta.
…
Tả Hữu Tịch và Ngô Thanh Hà vừa từ du thuyền đi lên trên phố đi bộ, Ngô Thanh Hà vẻ mặt có chút tiếc nuối nói:
“Chị Tịch, đồ ăn ở nhà hàng này ngon thật, ngày mai chúng ta lại tới đi.”
Tả Hữu Tịch gật đầu có chút suy tư. Ngô Thanh Hà tiếp tục đưa chuyện:
“Mấy người tới đây ai cũng ăn mặc đồ hiệu, trong tay không biết có bao nhiêu khối tài sản. Cứ chăm chỉ tới đây không sớm thì muộn em cũng cưa được một anh đại gia… Mà chị xem, vừa nãy anh Tống tới bắt chuyện với chị, tại sao chị lại lạnh lùng thế… Biết chị thích Hàng tổng nhưng cũng có thể kết nối cho em mà, ở với chị em bị lu mờ chứ đứng riêng một chỗ trông cũng ra rì phết chứ bộ.”
Tả Hữu Tịch được xu nịnh thì cười cười:
“Vậy cũng phải chọn người nào có giá trị, lão Tống đó đã có vợ, con cũng lớn cả rồi… Em nghĩ mình có thể tranh tài sản được với vợ con hắn ta hay sao?”
Ngô Thanh Hà không nghĩ Tả Hữu Tịch suy tính sâu xa như vậy, ánh mắt vẻ ngưỡng mộ:
“Chị Tịch đúng là có mắt nhìn thấu đáo.”
Hai người họ hướng về phía quảng trường âm nhạc mà đi, vừa đi lại vừa nói chuyện phiếm.
“Mà lúc nãy đang nói dở dang thì anh ta tới, em chưa kịp hỏi rõ… chị nói gần đây Thiều Vân San kia có thái độ khác là sao?”
Tả Hữu Tịch vẻ sầu não khi nghĩ tới Thiều Vân San:
“Trước kia một chút chuyện cỏn con cô ta cũng kể, cũng ép chị phải nghe… Vậy mà mới mấy hôm không gặp đã tỏ thái độ khác thường như thế. Gì chứ… cô ta còn gọi ‘Nữ Nữ?’ nghe ớn chết đi được!”
“Nữ Nữ?”
Ngô Thanh Hà hỏi lại, hơi cau mày suy nghĩ:
“Chẳng biết chị ta đang có âm mưu gì, chứ trước kia chị ta ghét Thanh Hàn Nữ đến chết đi sống lại mà?”
Tả Hữu Tịch gật gật đầu cho rằng đúng, chỉ là cô ta vẫn chưa nghĩ ra vì sao Thiều Vân San lại thay đổi như vậy.
“Nói đi cũng phải nói lại, Thiều Vân San là một con bài tốt, để vụt mất thì chị cũng thấy tiếc nuối.”
Gần tới cổng vào đại nhạc hội, Ngô Thanh Hà đột nhiên kéo tay Tả Hữu Tịch:
“Chị, chị xem kìa…”
Tả Hữu Tịch nhìn theo hướng tay của Ngô Thanh Hà, không ngờ lại thấy một màn kịch cãi nhau gay gắt của Thiều Vân San và Lạc Liên Chi.
“Kia là ai? Sao lại cãi nhau với Thiều Vân San nhỉ?”
Tả Hữu Tịch nhìn kỹ một chút, vì Ngô Thanh Hà không có nhiều cơ hội giao du với đám nhà giàu như Tả Hữu Tịch nên không biết, chứ Tả Hữu Tịch vừa nhìn đã nhận ra người đó là Lạc Liên Chi thì trả lời:
“Đó là con gái Lạc gia, quan hệ của hai người họ trước kia không tốt. Giờ nhìn tình hình thì chắc là bị Thiều Vân San hất nước lên người.”
“Vậy người phụ nữ trung niên kia…?”
Chưa dứt lời, một đám người bên cạnh đang hóng chuyện đã nói với hai người, kể cho hai người nghe đầu đuôi câu chuyện.
Ngô Thanh Hà thấy Lạc Liên Chi đẩy đẩy người Thiều Vân San vẻ mặt căm phẫn, Thiều Vân San càng không phải dạng vừa. Hai người cứ đẩy qua đẩy lại nhưng mãi vẫn chưa xuống tay cho nhau cái tát yêu dấu, sâu trong lòng Ngô Thanh Hà có chút chờ đợi. Xong thì nói với Tả Hữu Tịch đang bày ra gương mặt đăm chiêu:
“Thiều Vân San trúng bả gì mà lại đi giúp người vậy? Chị ta chắc chẳng tốt đến mức đó chứ? Khéo khi lại có thù hằn gì với Lạc tiểu thư mới cố ý làm vậy để kiếm chuyện đánh nhau với Lạc tiểu thư?”